Nữ Quan Vận Sự

Chương 313: Chương 313: Tửu sắc say lòng người 3




Cảm giác nóng ướt truyền đến qua lớp quần lót, khiến Minh Tiêu Hạc tâm thần rung động.

Ngón tay hắn chà nhẹ hoa hạch đã đứng thẳng của nàng nhưng không vào sâu hơn, mà chỉ quệt chút chất lỏng lên đầu ngón tay, đưa đến trước mặt nàng, khàn giọng hỏi: “Rốt cuộc là ai không thể chịu nổi?”

Cố Khinh Âm hừ một tiếng, giữ tay hắn lại, hờn mát liếc hắn một cái, khóe môi cong lên, “Bản cung làm bằng nước đấy, thì làm sao?”

“Làm bằng nước?” Minh Tiêu Hạc liếc xéo nàng, “Vậy để ta nhìn kỹ xem.”

Hắn sờ đến lưng quần nàng, chậm rãi cởi ra.

Cố Khinh Âm tươi cười, không chút kháng cự, thậm chí còn phối hợp để mặc hắn cởi quần lót của mình, ném sang một bên.

Hoa khâu tuyết trắng hiện ra, mắt hắn co lại, cảm giác máu nóng toàn thân dồn cả xuống phía dưới.

Không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy nơi riêng tư của nàng, nhưng hai lần lại có cảm giác hoàn toàn khác biệt, khiến thần trí hắn rung động.

“Nhìn đủ chưa?” Nàng nâng cằm hắn lên, “Đã bao lâu ngươi không chạm vào nữ nhân?”

Từ khi vào triều làm quan quả thực Minh Tiêu Hạc đã lâu không có nữ nhân, nhưng nghe giọng điệu trào phúng của Cố Khinh Âm, hắn không chấp nhận nổi.

Hắn chớp mắt, dùng lòng bàn tay bao trọn hoa khâu của nàng, vuốt ve vài cái. Hai ngón tay lúc trước nhiễm mật dịch nhẹ nhàng vẽ vài vòng ở cửa tiểu huyệt, khiêu khích lúc nhẹ lúc mạnh, ngón cái dịu dàng đè ép hoa hạch, kỹ xảo vô cùng linh động.

Cố Khinh Âm thở sâu, cảm giác ngứa ngáy tê dại dưới thân dần lan ra khắp cơ thể, hơi nóng tràn ra ngoài cửa huyệt. Rốt cuộc nàng không áp chế nổi, miệng phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp “Ân......”, một dòng xuân thủy ào ạt chảy ra, làm ướt lòng bàn tay hắn.

Đúng như dự liệu, nàng nhìn thấy hắn nhướng môi, cười đắc ý dáng, đôi mắt lưu ly hẹp dài híp lại, cong cong như vầng trăng lưỡi liềm.

Nàng hé miệng muốn nói chuyện. “Phù ——”, hắn bỗng nhiên thổi khí lên vú trái khiến nàng run rẩy, rồi tiếp tục mút mạnh lấy nụ hoa nàng.

Hắn ngậm quả dâu nhỏ xinh vào trong miệng, liếm láp lôi kéo, thỉnh thoảng cắn nhẹ một cái, sẽ nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của nàng.

Đến khi nụ hoa bên trái của nàng sưng đỏ, dính đầy nước miếng và mùi vị của hắn, Minh Tiêu Hạc mới chịu nhả ra, đầu ngón tay tiếp tục trêu chọc nơi cửa huyệt, con ngươi sáng như sao nhìn vào đáy mắt nàng, “Nàng thì sao, bao lâu rồi không có nam nhân?”

Hai gò má Cố Khinh Âm đỏ ửng, mắt như giăng tơ, xuân tình mị ý rõ mồn một, “Chỉ Hoằng, đừng thăm dò bản cung. Một ngày bản cung cũng không thể rời khỏi nam nhân, chút thủ đoạn đó của ngươi, ta thấy nhiều rồi.”

Lúc đầu Minh Tiêu Hạc cho rằng mình chiếm thế thượng phong, nên hơi đắc ý. Nhưng khi nghe nàng nói như hoàn toàn không chịu ảnh hưởng từ hắn, đôi mắt đang nhìn nàng liền ngậm vài phần xấu hổ.

“Vậy sao?” Hắn khóa chặt ánh mắt nàng, “Vậy dâm huyệt của nàng đang chảy ra cái gì?”

Một khắc đều không thể rời khỏi nam nhân?! Cơn tức trong mắt hắn bốc cao, bèn đâm gần đoạn ngón tay vào trong tiểu huyệt của nàng, nhẹ nhàng quấy nhiễu, tạo ra tiếng nước nhỏ xíu.

Cố Khinh Âm thoáng nhíu mày, chốc lát lại cười khẽ một tiếng, “Bản cung thích nam nhân, nhưng không phải chỉ có mình ngươi.” Nàng bỗng nhiên ghé sát vào hắn, “Chỉ Hoằng, ngươi cũng biếtbản cung chỉ chung tình với một mình Ý Chi.”

Minh Tiêu Hạc nhìn nàng, cười lạnh, “Ý Chi? Hắn mà biết nàng dâm đãng vô sỉ thế này, liệu còn để ý đến nàng nữa không?!”

Theo câu nói lạnh nhạt, ngón tay hắn cắm thẳng vào trong cơ thể nàng. Tầng tầng lớp lớp mị thịt bên trong ngay lập tức quấn lấy, liên tục mấp máy, mút chặt ngón hắn. Lồng ngực hắn nóng lên, phải dùng định lực cực lớn mời kìm được dục niệm.

Cố Khinh Âm vươn lưỡi liếm qua cánh môi hơi khô, “Từ lâu hắn đã biết bản cung là người thế nào, ta cũng tuyệt đối không thay đổi. Còn ngươi, thật sự không sợ hắn ư? Chỉ vì hắn là anh ruột của ngươi?”

Minh Tiêu Hạc không nói gì, nhưng ngón tay vẫn tiếp tục càn rỡ xoay chuyển trong âm đ*o của nàng như muốn tìm kiếm gì đó. Rất nhanh, đầu ngón tay chạm vào một điểm mềm, thế là hắn ấn thật mạnh, khiến thân thể Cố Khinh Âm run lên đột ngột.

“Anh ruột thì sao?” Hắn nghe thấy hô hấp rối loạn của nàng, nhìn thần sắc nàng rốt cuộc cũng thay đổi, trầm giọng nói: “Ta chưa từng sợ ai, huống chi là vì nữ nhân ta muốn.”

Hắn dùng thêm một ngón tay nữa, hai ngón cùng dùng sức, lúc mạnh lúc nhẹ, lúc nhanh lúc chậm, thay phiên rút ra đút vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.