Nữ Quyền Anh Xuyên Thành Cô Gái Nông Thôn

Chương 1: Chương 1




Trần Diệp Vy là vận động viên Quyền Anh, từng đoạt rất nhiều giải thưởng lớn dành cho nữ. Hôm nay cha mẹ chở cô ra sân bay, cô có trận thi đấu rất quan trọng ở Pháp. Nếu lần này lại dành được quán quân, cuộc đời cô sẽ sang trang mới.

Trên xe, mẹ liên tục dặn dò cô phải chú ý an toàn, cho dù đây là lần thứ n+ cô bay ra nước ngoài thi đấu. Cha cô tuy ít nói nhưng không thiếu lời động viên, cổ vũ. Diệp Vy cười toét miệng, liên tục đảm bảo an toàn, trong lòng ngực tiếng trống hăng hái đánh dồn dập. Hai tay không tự chủ niết đôi má non mịn xinh đẹp.

Nhớ lại ngày bé cha mẹ liên tục ngăn cản cô chạy theo Quyền Anh, sợ cô càng lớn càng không giống con gái. Vì để được tiếp tục theo học, cô liên tục đảm bảo sẽ chú ý hình thể. Hiện tại tuy rằng trên người không thiếu cơ bắp, nhưng đường nào vẫn ra đường đó. Cần nữ tính có nữ tính, muốn mạnh mẽ có mạnh mẽ.

Hiện tại là bốn giờ sáng, trên đường xe ít ỏi vài cái. Mẹ cô thấy không khí có chút buồn nên mở bản nhạc buổi sáng năng động, miệng cũng ngâm nga theo lời bài hát, tuy rằng giọng hát có chút khó nghe.

Diệp Vy đánh cái ngáp, hôm qua vì nhắn tin với đứa bạn thân nên trễ ba mươi phút mới đi ngủ. Buổi sáng lại dậy sớm nên giấc ngủ không đủ. Sờ soạng trong túi lấy ra chai xịt khoáng, cô chuẩn bị đưa lên mặt thì nghe rầm một tiếng, sau đó trời đất quay cuồng.

Diệp Vy mở mắt ra, ánh sáng chói lóa khiến đôi mắt không kịp thích ứng, trong đầu lại là một trận đau nhức.

Sau khi định thần lại, nàng (đổi cô – nàng) thấy mình đang đứng trên một đoạn đường đất đỏ, xung quanh là bụi cỏ và cây nhỏ khắp nơi. Gần đó có hai người đàn ông ra sức đạp một người phụ nữ trung niên. Nhìn thấy khuôn mặt người phụ nữ, Diệp Vy đầu ong một tiếng, nhanh như cắt lao đến. Một tay đấm thẳng vào cổ người đàn ông, khiến hắn bất tỉnh ngay tại chỗ. Sau đó quay qua bắt lấy người đàn ông còn lại vật một cú đẹp mắt. Từng cú mưa đấm đấm tới tấp vào mặt hắn.

Xử xong hai người đàn ông dã man. Diệp Vy quay sang nhìn người phụ nữ gầy gò đang nằm co người dưới đất. Nước mắt đã lâu không rơi rốt cuộc đong nhòe khóe mắt, nàng quỳ xuống trước mặt người nọ, có chút không xác định kêu lên.

“Bà nội?”

Người phụ nữ nghe thấy tiếng kêu yếu ớt của cháu gái, rốt cuộc tỉnh người lại, nhanh chóng ngồi dậy đẩy Diệp Vy tránh sau lưng mình. Ánh mắt sợ hãi nhìn về phía hai người đàn ông, thấy bọn họ máu me đầy đầu nằm giữa đất thì hãi hùng. Không kịp suy nghĩ nhiều, bà lôi kéo Diệp Vy chạy nhanh rời khỏi nơi này.

Hai bà cháu dắt nhau chạy một quãng đường khá xa, chạy thẳng đến một cái thôn gần đó, đến khi không cảm nhận được nguy hiểm nữa mới dừng lại. Người phụ nữ bây giờ mới quay qua, ôm chầm lấy Diệp Vy gào khóc.

“Đáng thương cháu gái của bà. Sao ông trời lại bất công thế này!”

Trong đầu Diệp Vy đang loạn thành một đoàn. Không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Người đang ôm nàng gào khóc chính là bà nội của nàng – Bà Nga. Nhưng bà đã mất rất nhiều năm, hiện tại sống sờ sờ trước mắt khiến nàng không nghĩ ra được.

Sau một hồi quay cuồng trong ký ức hỗn loạn, rốt cuộc Diệp Vy mới nhớ đến việc bản thân vừa xảy ra tai nạn. Tiếng hét thê lương của mẹ còn văng vẳng bên tai khiến nàng sửng sờ, trong ngực tiếng tim đập nhanh dội thẳng lên đầu. Nàng kéo người phụ nữ đang còn gào khóc thảm thiết ra.

“Bà nội!”

Tiếng quát khiến bà Nga dừng lại nước mắt, nức nở nhìn nàng.

“Cha mẹ đâu? Cha mẹ cháu đâu?” Diệp Vy kích động lay người bà Nga.

“Cha mẹ cháu…” Bà Nga nói đến đây lại tiếp tục rơi nước mắt.

“Vy à! Cháu ngoan của bà, chuyện đều đã qua… không cần khổ sở.” Bà Nga vừa nói vừa rơi nước mắt, một tay vuốt ve lưng nàng an ủi.

Diệp Vy cảm giác mọi thứ dường như sụp đổ. Trước mắt một mảnh đen tối.

“A! Vy ơi, tỉnh lại cháu ơi! Ai đó cứu cháu của ta! Làm ơn!”

Tiếng hét thê lương vang vọng khắp thôn nọ.

_____

Diệp Vy từ ngày đó tỉnh lại đã qua đi một tháng. Cả người bơ phờ không có một chút tinh thần. Hiện tại nàng biết được chính mình chết rồi, nhưng lại không chết. Từ Diệp Vy hiện đại, biến thành Diệp Vy phiên bản cổ đại. Ở đây bà nội vẫn chưa chết, nhưng cha mẹ lại không còn.

Theo như bà nội nói, cha mẹ nàng đi theo Trịnh tướng quân ra chiến trường đánh giặc. Cha nàng là quân sư bên cạnh tướng quân. Mẹ nàng tuy là nữ, nhưng xuất thân từ giang hồ võ lâm cao thủ, lo lắng cha bị thiệt thòi nên kiên quyết đi theo, để lại con gái mười tuổi cho bà nội chăm sóc.

Bà nội xuất thân từ gia đình quan quý, ông nội lại là con cái của dòng dõi thế gia. Ban đầu gả cho ông nội rất hạnh phúc, nhưng hạnh phúc không mấy năm thì liên tục xảy ra biến cố. Vì cuộc chiến thượng vị của mấy vị hoàng tử, cha mẹ của bà nội bị diệt cả nhà, vì thế cuộc sống của bà ở nhà chồng dần dần không suôn sẻ.

Sau lại ông nội cũng đi, để lại bà và cha vừa mới năm tuổi. Hai mẹ con nương tựa lẫn nhau sống trong sự ghét bỏ và khinh bỉ, địa vị trong nhà không bằng một đứa ở.

May mắn cha rất có tiền đồ, thi đỗ công danh, sau khi cưới mẹ vào cửa thì không ai dám tới cửa làm khó dễ. Vì để bảo vệ bà nội và nàng lúc đó vừa mới sinh, cha lại bận rộn đi làm xa, tính tình hiền hòa của mẹ cũng trở nên bá đạo khiến người sợ hãi.

Cha đi làm rất lâu mới về nhà một lần. Vì công việc nguy hiểm, lúc ấy Diệp Vy cũng còn rất nhỏ nên mẹ không dám theo cha ra ngoài. Bà nội luôn mong cha về để cùng mẹ sinh cháu trai. Nhưng một lần cha ra ngoài trở về bị thương nặng, sau đó đường nối dõi trở nên cực kỳ gian nan. Lúc đó cả nhà rất buồn bã, mẹ lại đánh lên tinh thần cười đùa, nói may mắn trước hết sinh ra Diệp Vy.

Còn rất nhiều chuyện xoay quanh gia đình bốn người, vui có, buồn có, nước mắt có. Mà chuyện gần nhất chính là nghe tin Trịnh tướng quân chết trận sa trường. Theo đó, quân sư và những người thân cận đều được tin dữ. Bà nội và Diệp Vy biết tin thì ngây người mấy ngày mới tiếp thu sự thật, lo liệu đám tang. Sau khi tang lễ qua đi, nhà họ Trần không muốn bị liên lụy nên nhanh chóng đòi phân nhà, một phần là muốn cướp đoạt tài sản mà cha mẹ nàng để lại. Sau đó hai bà cháu bị đuổi ra khỏi phủ, trên người là một ít ngân phiếu và bạc vụn, trang sức cùng di vật của cha mẹ.

Chỉ là ông trời trêu ngươi. Hai bà cháu không chốn dung thân, còn bị ăn cướp theo dõi, túi tiền giữa đường đã bị trộm đi hồi nào không biết. Cả hai đành phải bôi bùn đất cải trang thành ăn xin mới thoát khỏi mấy tên trộm cướp. Trên đường còn bán một ít trang sức để thuê xe ngựa, trang trải thức ăn chỗ ở hằng ngày.

Cứ thế một đường nam tiến, mục đích đến là quê nhà của bà nội. Nhưng đường xá xa xôi, người lái xe ngựa không dám đi xa, đi được nửa đường thì bị thả giữa đường. Hai bà cháu phải dùng chân đi bộ, cải trang thành dân chạy nạn. Trên đường đi, trang sức cũng bán gần hết, di vật của cha mẹ lại không muốn đụng đến, chỉ có thể tiết kiệm hết sức có thể.

Hai bà cháu cứ đi mệt thì dừng chân ngồi nghỉ, không biết khi nào bị người theo dõi, mục đích chính là đánh cướp tay nải trên người bà nội. Nguyên nhân chính là tay nải bà nội mang theo được làm bằng gấm thượng đẳng, tuy rằng nhìn có chút dơ bẩn, nhưng tinh mắt đều sẽ nhìn ra.

Lúc đó hai bà cháu đang ngồi nghỉ ngơi thì có hai người đàn ông lao đến muốn bắt bà nội. Diệp Vy đứng lên ngăn cản thì bị người đàn ông xô đẩy ngã vỡ đầu. Hai người kia lại kiểm tra thì thấy nàng đã tắt thở. Ban đầu còn có chút sợ hãi vì giết người, xong biết mọi chuyện không dừng được liền chạy đến muốn giải quyết luôn bà nội.

Bà nội nghe hai người kia nói cháu gái chết rồi thì dại ra. Sau đó muốn liều mạng cùng họ thì bị đánh đập thê thảm, cả người theo bản năng co lại bảo vệ đồ vật ôm trong người. Đúng lúc Diệp Vy tỉnh lại.

Đây đều là bà Nga kể cho Diệp Vy nghe. Lúc đó nàng ngất xỉu, bà la khóc đi tìm người cứu giúp. Thôn trưởng thôn Thủy An đang đi dạo nghe thấy tiếng kêu thì chạy tới, giúp đỡ đem hai người về nhà. Lại nhờ người chạy lại thôn gần đó mời thầy thuốc, lúc này mới không xảy ra chuyện.

Diệp Vy bị ngã vỡ đầu đến choáng váng, nương chuyện này nàng nói đau đầu, có rất nhiều chuyện không nhớ nổi. Hiện tại nàng chỉ nhớ rõ tên của mình, bà nội và cha mẹ.

Bà Nga nghe nàng nói thì ôm nàng khóc một trận, liên tục nói nàng số khổ.

Bà Nga lần này bị người đánh đập tàn nhẫn, bên ngoài bầm tím chảy máu rất nhiều chỗ. May mắn không ảnh hưởng đến xương cốt. Diệp Vy lúc này mới thở ra một hơi.

Trưởng thôn họ Lý, mọi người gọi là Lý trưởng thôn, làm người hiền hậu chất phác, rất được nhiều người kính mến. Lần này biết được hai bà cháu tội nghiệp nên để cả hai ở lại, nói nếu muốn định cư ở đây sẽ giúp đỡ dựng nhà để có chỗ nương thân.

Bà Nga ban đầu còn do dự, sợ phiền toái trưởng thôn, nhưng nghĩ đến cháu gái còn nhỏ lại ăn nhiều khổ, cuối cùng cũng quyết tâm ở lại. Có một nơi định cư vẫn tốt hơn lang bạt, chưa kể nếu trở về quê nhà, có còn chỗ cho bọn họ dung thân hay không còn không biết.

Quyết định như vậy, bà Nga lục hết bạc vụn trên người, thấu đủ năm lượng đưa cho Lý trưởng thôn, nhờ ông tìm người giúp đỡ. Lý trưởng thôn không từ chối, chỉ là lui lại một lượng bạc để hai bà cháu còn có tiền sinh hoạt.

Diệp Vy lúc đó không nói gì, một mực trầm mặc. Đau thương vì cái chết của cha mẹ vẫn chưa qua được, cả người bần thần khó chịu.



Bà Nga cứ tưởng bốn lượng bạc chỉ có thể tìm người giúp đỡ tìm chỗ ở tạm thời, bà còn nghĩ đợi vài ngày lên trấn bán chiếc vòng tay gia truyền cuối cùng, lấy tiền đó mua đất dựng nhà. Ai ngờ Lý trưởng thôn chỉ dùng bốn lượng bạc là có thể làm xong hết. Mua đất, tiền công dựng nhà đều đã trả đủ, còn dư một quan tiền. Lúc đó bà kinh ngạc quá sức, sau lại hết sức vui mừng.

Cũng không thể trách bà, mấy chục năm sống ở kinh thành, tuy không phải chưa trải qua nghèo túng, nhưng giá hàng ở kinh thành quá cao, so với thôn quê quả nhiên một trời một vực. Hiện tại bà có nhà, có đất trồng rau, nuôi vịt, cũng không sợ chết đói giữa đường nữa.

Bà Nga không biết rằng đất sau núi tuy nhiều nhưng không ai dám đến ở. Một phần không gần dân, một phần là bên trong núi có thú dữ. Lý trưởng thôn để hai bà cháu ở nơi này là có mục đích, mục đích gì thì chỉ có trưởng thôn mới biết.

Điều bà Nga sầu lúc này chính là Diệp Vy, từ ngày đó nàng như người mất hồn. Nói ăn thì ăn, nói làm việc thì làm việc, buổi tối lại âm thầm khóc nức nở, làm bà đau lòng muốn chết.

Thấy cháu gái như vậy, bà Nga không nhịn được nói nhiều lên, đem sự chú ý của nàng kéo lên người bà. Biết cháu gái có nhiều chuyện không nhớ rõ, bà nhân cơ hội kể cho nàng nghe nhiều chuyện về mình và gia đình. Từ từ kể cho đến khi gặp phải hai tên cướp ngày đó. Bà còn nói lúc đó bà sợ muốn chết, đang tính buông tay đi cùng cháu gái thì nàng đã tỉnh lại. Quả nhiên ông trời không tuyệt đường người, cho dù chỉ là cơ hội sống nho nhỏ, sao lại không sống chứ?

Nghe bà Nga kể chuyện, ban đầu Diệp Vy vẫn còn thẩn thờ mà nghe, xong dần có phản ứng, tiếp theo mới dần lộ ra vẻ tức giận, cuối cùng lại là đau lòng lo lắng, rồi lại phiền muộn. Đau lòng là vì bà nội đời trước hay đời này đều khổ quá, lo lắng vì nếu bản thân chết đi thì bà nội phải làm thế nào bây giờ. Còn phiền muộn, nếu sống tiếp phải sống như thế nào đây? Từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ ăn qua đau khổ. Từ khi sinh ra nàng là kẻ có tiền, lớn lên nàng càng có tiền.

Phiền muộn qua đi, Diệp Vy đánh lên tinh thần học bà nội nấu cơm bằng củi lửa, nhặt củi, trồng rau, nuôi gà vịt. Ban đầu còn không thích ứng, thích ứng rồi lại cảm thấy cuộc sống này không tồi. Có điều nghèo quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.