Hôm nay vương gia về phủ trời đã rất khuya, vương gia chưa ăn gì nên bọn họ phải chuẩn bị đồ ăn. Diệp Vy làm xong việc cũng không trở về phòng, mà ngồi ở phòng bếp ngây người nhìn dì Lan nấu đồ ăn. Nàng đang ngủ thì bị đánh thức giữa chừng nên đầu óc vẫn chưa tỉnh táo. Ngồi một lúc lâu, dì Lan đi đến huơ tay trước mặt nàng, nàng mới giật mình ngồi thẳng dậy.
“Dì Lan, có việc gì cần làm sao?”
Dì Lan mỉm cười đầy từ ái.
“Hôm nay Thường Thuận không khỏe, không đến lấy cơm được. Cô đưa cơm đến cho vương gia đi.”
“Vâng ạ.”
Diệp Vy nghe lời đứng dậy bưng mâm cơm nhiều tầng đi ra ngoài. Trước khi đi, dì Lan dặn nàng ở bên cạnh hầu hạ vương gia ăn cơm, hắn cần gì thì làm, không nên nói chuyện, cũng không cần làm chuyện khác người. Nàng cười dạ, tiếp nhận ý tốt của dì Lan, sau đó mới xoay người đi ra ngoài. Bên ngoài phòng bếp có một người mang trang phục thái giám đang cầm đèn lồng đợi nàng. Người này là An, là thái giám sai vặt của Thường Thuận, bình thường đi sau lưng Thường Thuận chạy chân.
Diệp Vy ở vương phủ hơn ba tháng, nàng nghe rất nhiều điều về An Hưng vương. Biết hắn không thích cung nữ nên bên trong phủ chỉ có hơn mười cung nữ làm việc, những người này đều được người khác tặng đến nên ai cũng xinh đẹp. Bên cạnh hắn lại cực kỳ ít người, ngoài Thường Thuận ra, những người khác đều bị ngăn trở ở bên ngoài. Lần này để nàng đưa cơm chính là ngoài ý muốn.
Diệp Vy đi theo An đến trước cửa phòng của An Hưng vương. An mở cửa đứng ở bên ngoài, Diệp Vy bưng mâm cơm vào thì đóng cửa lại. Nàng trong lòng giật mình, nghĩ có lẽ sợ gió lạnh lùa vào nên không nghĩ nhiều.
Đây là lần thứ hai Diệp Vy vào phòng ăn của vương gia. Giữa phòng đặt một cái bàn lớn, An Hưng vương đang ngồi ở đó thất thần, thấy nàng vào thì ngồi thẳng dậy. Nàng đem thức ăn để trên bàn, sau đó bưng mâm cơm rỗng đứng một bên, đợi vương gia ăn xong thì thu dọn chén đĩa đi xuống. Nàng không hiểu từ 'hầu hạ' của dì Lan có ý gì, chỉ có thể làm như vậy.
An Hưng vương ăn cơm rất chậm, động tác tao nhã xinh đẹp. Diệp Vy cúi đầu nên nhìn thấy được đôi tay lay động trên bàn ăn của hắn. Đôi bàn tay thon dài, các khớp xương rõ ràng quyến rũ, nếu nhìn kỹ sẽ thấy được vết chai bên trong lòng bàn tay.
Diệp Vy càng nhìn càng cảm thấy mê muội, bất giác theo đôi bàn tay nhìn lên mặt của An Hưng vương. Hắn có một khuôn mặt rất đẹp, một người dốt văn như nàng không biết dùng từ gì để diễn tả. Cánh môi no đủ không quá dày cũng không quá mỏng, sóng mũi cao, mày kiếm. Đặc biệt là đôi mắt tinh tế với hàng mi dài, cùng làn da trắng bóng. Thật ghen tị!
Từ khi Diệp Vy đến cổ đại liền mang một làn da ngăm do phơi nắng quá nhiều. Đến vương phủ được hơn ba tháng, da của nàng tuy đã cải thiện không ít, nhưng so sánh với người trước mặt quả nhiên một trời một vực.
Diệp Vy cứ thế không coi ai ra gì mà nhìn An Hưng vương chằm chằm. Ánh mắt ghen tị quá rõ ràng khiến hắn phải ngẩng đầu nhìn lên.
“Cô muốn cùng ăn sao?”
“Không cần! Ăn đêm sẽ béo.” Diệp Vy theo bản năng trả lời. Trong lòng lại nghĩ, giọng của hắn thật trầm.
Nói xong mới tỉnh thần lại. Rối rắm nhìn An Hưng vương, sau đó lại cúi đầu.
“Xin lỗi. Ta vượt quá giới hạn.”
“Không có gì.”
Hai người lại lâm vào trầm mặc. An Hưng vương tiếp tục ăn cơm của hắn, Diệp Vy cúi đầu nhìn hoa văn trên mâm cơm, không dám nhìn lung tung lần nữa.
“Công việc thuận lợi chứ?” An Hưng vương lên tiếng, đánh vỡ bầu không khí trầm mặc.
“Cám ơn vương gia giúp đỡ. Công việc rất tốt.” Diệp Vy chân thành nói.
“Lấy giúp ta khăn lau.” An Hưng vương gác đũa xuống, hướng về chậu rửa đặt trên chiếc bàn cao bên cạnh nàng.
“Vâng ạ.”
Diệp Vy để mâm cơm lên chiếc bàn cao, lấy khăn trong chậu vắt khô, nước trong chậu ấm áp rất thoải mái. Nàng dùng hai tay đưa khăn lau đến trước mặt An Hưng vương. Hắn chầm chậm đưa tay nhận lấy, ngón trỏ không cẩn thận chạm phải ngón tay nàng. Nàng như bị điện giật, nhanh chóng hạ tay xuống, lùi lại chỗ bàn cao. Trên bàn có một ấm trà, nàng nhanh chóng rót một chén trà, chớp chớp mắt che dấu sự lúng túng rồi nâng chén trà đưa đến. Vì sợ lại gặp phải đụng chạm không nên có, nàng để chén trà trên bàn, sau đó đứng một bên đợi lấy khăn lau.
An Hưng vương đặt khăn lau trên tay Diệp Vy, giống như trêu đùa, cố ý chạm vào lòng bàn tay nàng một cái. Diệp Vy phải trấn định lắm mới không nhảy dựng lên. Làm ơn đi, từ bé đến giờ gần ba mươi năm, ngoại trừ đánh nhau nàng chưa bao giờ chạm vào người đàn ông nào.
Trong lúc Diệp Vy bình ổn nhịp tim, An Hưng vương uống xong chén trà lại lên tiếng.
“Cô bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ta hai.. mười, mười lăm, qua năm là mười sáu tuổi ạ.” Nàng suýt nữa thì nói lỡ.
An Hưng vương giống như đang rất nhàn, lại hỏi tiếp.
“Cô là người ở đâu?”
Diệp Vy sửng sốt, cố gắng lục lại ký ức, sau một lúc mới trả lời.
“Hình như ban đầu nhà ta ở kinh thành.”
“Kinh thành? Ban đầu?” Hắn bỗng dâng lên một tia hứng thú, hỏi lại.
“Ta cũng không rõ ràng lắm. Bà nội nói sau khi cha mẹ ta mất thì hai bà cháu bị đuổi ra khỏi nhà. Xong bà nội dẫn ta về quê thì gặp bọn cướp, ta bị bọn họ đẩy ngã mất trí nhớ. Vì chuyện này nên có rất nhiều chuyện ta không nhớ rõ, chỉ nhớ được bà nội và cha mẹ. Sau đó bọn cướp cầm tiền bỏ chạy, hai bà cháu được người đi ngang giúp đỡ, tìm được chỗ ở. Chúng ta ở đó được mấy năm thì bà nội cũng bệnh chết.”
Diệp Vy chậm rãi kể. Trong mắt không nén nỗi bi thương. An Hưng vương là một người nghe khá chân thành, hắn không lên tiếng, chỉ im lặng nghe nàng kể chuyện. Bất giác nàng kể thật nhiều, bên trong thay đổi một số sự thật không thể nói.
“Ta có một người bạn tên Hoa, mẹ nàng ấy cũng gặp tai nạn không còn nữa nên muốn lên kinh thành tìm cha. Hai chúng ta liền kết bạn lên kinh thành. Đi giữa đường thì gặp phải thổ phỉ, ta không muốn nàng ấy chết liền nhốt nàng ấy vào một cái hang, còn mình dẫn theo bọn thổ phỉ chạy đi. Đi hết đường thì gặp phải vách núi, ta không do dự nhảy xuống. Lại không ngờ chính mình còn sống, được vương gia cứu giúp.”
Nói xong, Diệp Vy nhắm mắt lại, giấu đi nước mắt đang muốn tràn ra. Đây là chuyện mà mỗi tối nàng không ngừng mơ thấy.
An Hưng vương không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn nàng. Nàng có khuôn mặt khá giống người kia, nhưng tính cách lại không giống. Một lúc lâu hắn mới chậm rãi lên tiếng.
“Cô biết vì sao người trong phủ nhìn cô rất quái không?”
Diệp Vy sửng sốt, hắn cũng biết việc này?
“Ta không biết.” Diệp Vy nhìn hắn một cái lại rũ mắt.
“Cô rất giống vương phi của ta. Có điều nàng ấy vừa đi cách đây không lâu.”
* * *
“Diệp Vy, Diệp Vy!” Hoa ngồi bật dậy, mồ hôi đầy đầu.
Kể từ ngày ấy, không có hôm nào Hoa không gặp ác mộng. Nàng mơ thấy cả người Diệp Vy đầy máu, trên người lạnh băng, tim cũng đã ngừng đập từ lâu.
Thời gian đã trôi qua gần nửa năm, Hoa chưa bao giờ ngừng tìm kiếm Diệp Vy, nhưng vẫn không có một tin tức nào về nàng ấy.
Nàng tin tưởng Diệp Vy còn sống, cho dù có lục tung cả đất nước này, nàng cũng phải tìm ra nàng ấy cho bằng được.
“Nương tử, nàng không sao chứ?” Ở bên ngoài, một người đàn ông dựa sát vào cửa, cẩn thận hỏi nàng.
“Ta không sao đâu. Ngươi ngủ đi, ngày mai còn phải lên đường sớm.” Hoa xoa xoa giữa mày trả lời.
“Được rồi. Nếu có chuyện gì thì nàng gọi ta nhé.”
* * *
Nhị vương gia An Hưng vương từng có một vị vương phi, nghe nói hai người là thanh mai trúc mã, tình cảm rất sâu đậm. An Hưng vương là một kẻ si tình, gần hai mươi tuổi nhưng vẫn chưa cưới phi, trong phòng cũng không có phái nữ bầu bạn, thậm chí cung nữ cũng không có mấy người. Nghe bảo An Hưng vương đang đợi vương phi lớn lên.
Quả nhiên, đầu năm nay An Hưng vương phi vừa tròn mười sáu tuổi, An Hưng vương liền cầu thánh chỉ xin được cưới người trong lòng. Có điều hoàng thượng không những ban cưới vương phi, còn ban thêm một vị trắc phi cho nhị vương gia, với lý do hậu viện quá vắng vẻ.
Vài tháng sau, vương phi và trắc phi được gióng trống khua chiên đưa vào cửa.
Cứ tưởng nhị hoàng tử là người có số hưởng, một lần nghênh được hai người vợ nghiêng nước nghiêng thành. Nhưng ai tưởng được vương phi và trắc phi vào phủ chưa đến một tháng thì xảy ra chuyện.
Từ khi cưới về, vương gia chỉ toàn ở trong phòng của vương phi, trắc phi đến giờ vẫn chưa được viên phòng. Trong sự ganh tị, trắc phi đã làm một việc động trời. Nàng mua người trong phòng của vương phi, hạ độc trong đồ ăn khiến vương phi hương tiêu ngọc vẫn.
Vì chuyện này, An Hưng vương hôn mê ba ngày. Sau khi tỉnh dậy hắn liền ban thuốc độc cho trắc phi. Còn tuyên bố sẽ không bao giờ nạp thiếp thất, chỉ cưới một người vợ để sinh con nối dõi.
Cứ như thế trong vòng một tháng, An Hưng vương từ cưới được vợ xinh, thiếp đẹp thành tang vợ tang thiếp. Hoàng thượng đối với chuyện này cũng tỏ vẻ hối hận, nói sẽ không bao giờ can thiệp đến chuyện cưới vợ của nhị vương gia nữa.
Đây là Diệp Vy vô tình nghe được khi ra phủ. Lần đó là ngày nghỉ hàng tháng của Diệp Vy, nàng ở trong phủ buồn chán nên thay đồ ra ngoài. Trên đường đi có rất nhiều người bàn tán về chuyện này.