Đúng như vậy, sau khi Trình Chấn Dạ đích thân lên tiếng xác nhận thực sự mọi chuyện đã lắng xuống. Trình Chấn Dạ là ai chứ, trước giờ hắn không bao giờ dính dáng gì đến chuyện trong Showbiz nhưng lần này vì Uyển Nhiên mà đứng ra xác nhận là thật. Ngoại lệ của Trình Chấn Dạ cho đến bây giờ cũng chỉ có duy nhất một người.
Lần này hắn đã trực tiếp nhúng tay vào rồi, xem xem Kiều Nhược Tuyết còn giở ra những thủ đoạn mới mẻ gì nữa?
Hôm nay Uyển Nhiên và Lộ Nam Hàng cùng nhau đến Ảnh Thị để bàn bạc lại về chuyện ca khúc mới. Nhìn chung thì bản nhạc hoàn chỉnh đã hoàn thành rồi, chỉ cần kết hợp thêm âm sắc của cô để chỉnh sửa lại thêm một chút.
Tuy đã không còn ồn ào như trước nhưng hình tượng của Uyển Nhiên trong lòng mọi người quả thật đã không còn thanh thuần nguyên vẹn nữa.
“Anh à, sắp có một ca khúc của hai anh em chúng ta rồi đó, em đã chờ ngày này rất rất lâu rồi.”
Lộ Nam Hàng nhìn vẻ mặt đầy hạnh phúc của cô mà bật cười. Qua những ồn ào ngày nay tuy cô nói không quan tâm nhưng anh có chút lo lắng, nhìn em gái bị mọi người nói này nói nọ như vậy người làm anh như anh không khỏi thấy sót. Vì điều cô thực hiện không phải chỉ riêng ước mơ của cô mà còn cả ước mơ của anh nữa, chỉ là anh không có đủ khả năng để mà cùng cô chống chọi lại phần nào.
Đến phòng họp, Tạ Nhân Phi còn đưa theo một cô gái tới thông báo với mọi người, “Thẩm Tuyên là người có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, cô ấy sẽ hỗ trợ mọi người nhé.”
Thẩm Tuyên và Uyển Nhiên nhìn qua nhau cười vui vẻ, quan hệ của hai người dạo này khá thân thiết, tính cách cũng rất hợp nhau. Ban đầu ai mà nghĩ được quan hệ của họ sẽ tốt như ngày hôm nay chứ, Trình Chấn Dạ cũng không ngờ tới được đâu.
“Anh, cô ấy rất là tốt, những lần trước còn chỉ bảo em rất nhiệt tình. Nếu lần này được cô ấy hỗ trợ thì tiến độ chắc sẽ nhanh hơn rất nhiều.”
Mãi không nghe anh trai trả lời, cô quay sang thì thấy anh đang ngây người nhìn Thẩm Tuyên, mà cô ấy cũng vậy.
Sao thế, sao cả hai đều ngẩn người ra cả vậy?
“Anh, anh…”
“Hả?”
Lộ Nam Hàng giật mình quay lại nhìn gương mặt đầy khó hiểu của cô cũng không giải thích gì nhiều.
Ít khi cô thấy anh mất tập trung như vậy, hôm nay cảm giác có chút lạ lẫm.
Uyển Nhiên đợi mọi người tập trung thảo luận về bài hát rồi mới nhân cơ hội đến chỗ Thẩm Tuyên, chưa vội hỏi nhưng nhìn vào là đã biết ngay ý gì.
“Thẩm Tuyên, lúc nãy cô và anh trai tôi có vẻ hơi lạ đấy nha.”
“Tôi…”
Thẩm Tuyên vô thức đảo mắt sang Lộ Nam Hàng, đáy mắt khẽ dao động.
“Năm trung học chúng tôi từng quen nhau…”
“Sao?”
Khi đó Lộ Nam Hàng là nam sinh xuất sắc của trường về mọi mặt, được mọi người yêu thích gọi là nam thần, còn Thẩm Tuyên là đàn em khóa dưới cũng được chú ý đến vì vẻ ngoài xinh đẹp. Hai người từng có khoảng thời gian qua lại với nhau, nói chính xác là yêu nhau… Nhưng gia đình Thẩm Tuyên đột ngột phải sang nước ngoài định cư, mọi chuyện diễn ra đột ngột khiến cô không kịp nói với anh một tiếng mà đã rời đi không một lời từ biệt. Một khoảng thời gian sau đó cũng không ai liên lạc với ai, như là không có đủ dũng khí đối mặt nên mọi chuyện vô tình rơi vào bế tắc, không nói gì nhưng cũng đã ngầm định là chia tay rồi… Chỉ là không ngờ hôm nay lại gặp nhau bằng cách này.
Thẩm Tuyên luôn cảm thấy rất có lỗi, lần đầu tiên về nước đã muốn đi tìm gặp anh nhưng tiếc là không biết địa chỉ nhà anh đâu cả.
“Là cô đấy sao? Trong trang sách của anh ấy tôi hay thấy anh ấy kí một chữ T, tôi hỏi mãi nhưng anh ấy không chịu nói ra.”
“Lúc ở bên nhau chúng tôi hay có thói quen kí tên như vậy…”
Uyển Nhiên nghĩ lại chuyện gì đó rồi lại hỏi tiếp, “Thế vòng tay hình con cá có phải của cô không? Tôi thấy nó đã khá cũ nhưng anh ấy luôn cất giữ rất cẩn thận, còn không cho tôi động tới nữa.”
Thẩm Tuyên im lặng không trả lời, nhưng có lẽ nó là của cô thật.
“Hóa ra đây là bí mật anh trai tôi luôn cất giấu, hèn gì tôi cảm giác trong con người anh ấy vẫn có thứ gì đó trống rỗng… Chắc hẳn anh ấy vẫn chưa quên cô đâu.”
Thẩm Tuyên là người quyết đoán, cô cũng biết điều gì nên làm tiếp theo.
“Tôi sẽ cho anh ấy một câu trả lời, dù có hơi muộn một chút.”
Uyển Nhiên thật lòng mong hai người họ có thể một lần nữa ở bên nhau. Lộ Nam Hàng là người nặng tình, cô tin anh cũng sẽ không để bỏ lỡ. Lần này cô thật sự mong muốn có một người ở bên cạnh anh, không để anh phải cô đơn nữa.
Cuối giờ tan làm, cô cố tình để hai người họ ở riêng với nhau còn mình thì lén đến phòng của Tạ Nhân Phi để tìm Trình Chấn Dạ. Cô phải kể cho hắn nghe mới được, vị hôn thê hờ lại có khi sắp trở thành chị dâu của hắn rồi cũng nên!
Mọi người đều rời đi cả rồi, trong phòng chỉ còn lại Thẩm Tuyên và Lộ Nam Hàng, cô lấy hết dũng khí để bước đến, mở lời trước anh.
“Mấy năm nay anh vẫn tốt chứ?”
Cô vẫn không biết anh đã phải trải qua một khoảng thời gian đầy đau đớn để chống chọi với bệnh tật. Nhưng tất nhiên những chuyện này anh sẽ không bao giờ nói ra.
Anh gật đầu, hơi mỉm cười.
“Anh vẫn tốt.”
“Vâng…”
Bầu không khí gượng gạo không thể bị xóa bỏ trong chớp mắt, nhưng hai người hiện giờ đã không còn cảm giác tự nhiên như trước nữa, vẫn chưa thể thích ứng được.
“Bài nhạc anh sáng tác rất hay… Không ngờ Uyển Nhiên lại là em gái anh, cô ấy rất có tố chất.”
“Phải, con bé từ nhỏ đã rất thích hát, còn hát rất hay nữa.”
Khi nhắc về em gái ánh mắt anh sáng lên như sao, đủ để biết anh thương cô đến nhường nào.
Điều này bỗng chốc khiến Thẩm Tuyên có chút ghen tị, thật nực cười.
Sau nhiều năm cô vẫn luôn mong chờ cũng sẽ được anh nhìn như thế, nhưng cảm giác bây giờ gặp lại chẳng khác nào là người lạ từng quen.
Cuối cùng cô vẫn không có đủ dũng khí để nói ra…
…
“Bây giờ em tới gặp anh cũng phải rón rén vậy à?”
“Sao…”
“Trốn gì chứ, đâu phải họ không biết quan hệ của chúng ta.”
Công khai thì cũng không khai ra rồi, tìm người không biết mới khó, nên cô không cần phải lén lút vậy đâu.
Uyển Nhiên vội chạy nhanh vào phòng rồi đóng cửa lại, chỉ là trong lòng cô vẫn cảm thấy không an tâm thôi.
Nếu mà hắn kéo cô ra ôm hôn giữa nơi đông người thì có phải cô sẽ ngất ngay tại chỗ luôn không?
“Xong việc rồi à? Anh trai em đâu?”
“Anh ấy bận ôn lại chuyện xưa với hồng nhan tri kỉ rồi.”
“Hồng nhan tri kỉ?”
Cô thần bí ngồi xuống bên cạnh hắn, “Là Thẩm Tuyên đó, hai người họ từng là người yêu của nhau nhưng bị xa cách, bây giờ đã gặp lại nhau rồi…”
Trình Chấn Dạ ngồi nhìn cô say sưa kể chuyện thế thì cũng đành yên lặng lắng nghe, khóe môi bất giác cong lên.
Nhìn hắn rất giống có hứng thú nghe chuyện của người khác lắm sao?
Nhìn đôi môi nhỏ đang kể chuyện thao thao bất tuyệt của cô, hắn hoàn toàn chẳng nghe thấy gì cả. Coi vậy mà cứ quyến rũ hắn đấy thôi…
Lại hành động hết sức quen thuộc đó, Trình Chấn Dạ lại cúi xuống hôn vào môi cô, nuốt hết những lời cô đang nói vào trong với vẻ hài lòng.
“Anh…”
“Chúng ta không nói chuyện xưa, mà nói chuyện ngày nay, chuyện tương lai được không?”
Uyển Nhiên bị làm cho hoang mang cực độ ngơ ngác nhìn hắn.
“Chuyện gì chứ?”
“Chuyện của anh và em.”
Nói rồi hắn tiếp tục ngậm lấy đôi môi anh đào kia, cùng với chiếc lưỡi ấm nóng trêu đùa trong khoang miệng. Hai hơi thở, một ngọt ngào, một nam tính hòa quyện vào nhau tạo nên một vị tình.
Phòng làm việc của Tạ Nhân Phi lại bị coi như phòng ngủ, tự nhiên như nhà. Và chuyện gì muốn tới, sớm muộn cũng sẽ tới.
“Cậu Trình của cậu ngồi trong phòng làm việc của tôi cả ngày trời rồi, cậu có chuyện gì thì cứ vào nói với cậu ta là được.”
Tạ Nhân Phi và Dục Sơ không một chút trở ngại cùng lúc bước vào trong.