Kết quả chiếc xe đã tới nơi nhưng khoảng một giờ sau hắn và cô mới lên tới nhà, Uyển Nhiên không nói gì mà che miệng đi thẳng về phòng.
Một tiếng đồng hồ, hắn hôn cô đến nỗi môi cô sắp mất cảm giác luôn rồi!
Trình Chấn Dạ đi ngang qua nhà bếp dặn dò đầu bếp chuẩn bị thức ăn nhiều một chút, chủ yếu là những món bồi bổ cho Uyển Nhiên. Dạo này cô phải làm việc nhiều, cần bồi dưỡng cho đủ chất.
Rồi hắn vào thư phòng, nhìn những tập văn kiện chất đầy còn chưa duyệt qua thế là tranh thủ ngồi làm một chút.
Dạo này bận lo chuyện của Uyển Nhiên khiến hắn bỏ bê công việc của mình quá rồi. Lạ thật, hắn đâu phải người như vậy đâu nhỉ...
Bây giờ cho tới bữa tối không biết có làm xong không, gần đây hắn không còn làm tới khuya nữa mà luôn gác công việc sang một bên và vào phòng với Uyển Nhiên rất sớm.
Tình hình kiểu này có lẽ hắn sẽ giao quyền quản lý toà nhà cho Dục Sơ, còn mình lên làm người quản lý cho Uyển Nhiên mất.
Việc nhiều là thế nhưng cuối cùng hắn vẫn giải quyết xong trong một nốt nhạc.
“Cậu chủ, tới giờ cơm rồi.”
“Uyển Nhiên xuống chưa?”
“Cô ấy vừa mới xuống.”
Trình Chấn Dạ gật đầu rồi đi ra ngoài. Vừa hay, không hiểu sao lại chạm mặt Tạ Nhân Phi ở dưới chân cầu thang.
“Sao cậu lại đến đây?”
“À có việc muốn bàn với cậu. Có vẻ như là nhà cậu đang tới giờ cơm rồi nhỉ, trùng hợp thật, tôi cũng chưa ăn tối nữa.”
Xem xem có biết xấu hổ là gì không, này là cố ý chứ trùng hợp cái gì.
Tạ Nhân Phi bật cười theo hắn vào nhà ăn, muốn ăn cơm của đầu bếp nhà hắn nấu đâu có dễ, phải tận dụng từng thời cơ mới được!
Thế là bàn ăn hôm nay tự nhiên bị chen vô một người.
“Uyển Nhiên bị ốm à, sao mặt cô lại đỏ thế kia?”
“Không có… chắc tại trời nóng quá thôi.”
Nóng gì chứ, còn chẳng phải là xấu hổ sao.
Trình Chấn Dạ không nói gì mà chỉ gắp vào đĩa cô một miếng thịt được cắt sẵn. Ở cạnh nhau mà da mặt cô càng ngày càng mỏng, hắn thì càng dày thêm là sao. Kẻ thừa người thiếu!
Bữa tối kết thúc thì hai người đàn ông lên thư phòng, vì Tạ Nhân Phi quả thật là có chuyện muốn nói.
“Vì Ninh Dịch và Uyển Nhiên đều đã đồng ý tham gia chương trình nên chuẩn bị họ sẽ công bố đội hình ra bên ngoài.”
“Bao giờ thì khởi quay?”
“Ngày kia.”
Tổ chương trình này làm việc cũng năng xuất thật đấy.
“Còn nữa, tôi vừa mới nhận được thông báo nói rằng, nhà đầu tư của chương trình là… Kiều Nhược Tuyết.”
Trình Chấn Dạ nghe xong thì chẳng có gì là ngạc nhiên cả. Hắn không dự đoán trước, nhưng Kiều Nhược Tuyết có thể làm những việc này thì cũng không có gì quá bất ngờ cả.
Chỉ là mê muội đến phát điên rồi.
“Cô ta chắc chắn là có mục đích cả, lần này đã tự mình tham gia rồi… Chấn Dạ, cậu vẫn nên dặn dò Uyển Nhiên phải thật chú ý một chút, cậu cũng đâu thể theo cạnh cô ấy suốt 24/24 được.”
“Tôi biết rồi.”
Kiều Nhược tuyết dù gì cũng chỉ là người phụ nữ cậy có Hoắc Lâm nên mới tự do lộng hành như thế, Uyển Nhiên cũng có thể cậy vào hắn để đối phó với cô ta. So về âm mưu thủ đoạn thì cô không bằng, nhưng nếu so về sự thông minh thì cô hơn là chắc rồi.
Trước khi gặp Trình Chấn Dạ thì “trình độ giao tiếp” của cô không thành vấn đề, cô chỉ thua hắn thôi, những người còn lại kể cả Kiều Nhược Tuyết chưa chắc đã là đối thủ của cô. Chỉ có một mình cô ta thì dù là lời nói hay hành động cũng thể không đấu lại Uyển Nhiên, vậy nên khi làm gì cũng đều phải lôi kéo thêm cộng sự mới được.
“Ở bên cậu suốt như thế tôi suýt thì cho rằng Lộ Uyển Nhiên là cô gái yếu đuối thật đấy.”
Cô chỉ cần yếu đuối với hắn là được rồi, vì làm gì có cơ hội để mà tỏ ra mạnh mẽ!
Buổi tối, hắn lần đầu tiên kể cho cô biết một chút về Kiều Nhược Tuyết, nhưng chỉ là một số chuyện để cô nắm rõ được tình hình mà biết đường đối phó, còn tường tận hơn thì dịp khác hắn sẽ kể cho cô nghe toàn bộ sự việc sau.
…
Ngày bắt đầu khởi quay chương trình, mọi người đều có mặt đầy đủ. Chương trình thực tế nhưng đâu đâu cũng có sự sắp xếp, từ phân bổ người chung đội cho tới cách tạo hiệu ứng giữa các cặp đôi.
“Tập đầu sẽ quay về cảm nhận về nhau, sau đó sẽ chơi một trò chơi nhỏ để hai người hiểu rõ tính cách của nhau hơn.”
Ngoài Ninh Dịch và Uyển Nhiên thì vẫn còn một cặp chơi khác, chủ yếu thêm vào để làm nền.
“Bây giờ hai người nhìn vào mắt nhau một phút, sau đó nói ra cảm nhận của mình nhé.”
Hai người dở khóc dở cười nhìn vào kịch bản được viết sẵn, đến cả cảm nhận về nhau còn phải nói theo lời văn thế này thì miễn cưỡng quá rồi.
Đều là những lời giả dối cả!
Sau khi quay xong cả trò chơi về độ ăn ý thì đã đến trưa, mọi người nghỉ trưa tại lều dựng ngoài trời. Nghe nói là buổi chiều mỗi cặp đôi sẽ đến nơi gọi là “nhà chung” để thực hiện cảnh quay về cuộc sống thường ngày, để gửi những hình ảnh gần gũi thân thuộc của thần tượng đến người hâm mộ.
Uyển Nhiên đọc sơ qua kịch bản khẽ nheo mày. Người mới như cô lấy đâu ra người hâm mộ chứ, không khéo lại kéo thêm Antifan cho cô vì quay chung với Ninh Dịch ấy.
“Lần đầu quay chương trình giải trí có phải thấy mới lạ lắm không?”
Ninh Dịch thấy cô ngồi suy tư một mình thì đi tới.
“Tôi còn tưởng là đang quay phim cơ, làm gì cũng đều có kịch bản cả.”
“Đúng vậy, có kịch bản mới có nên những câu chuyện đẹp như mơ, chứ hiện thực sẽ tàn nhẫn hơn nhiều. Đa số các chương trình thực tế hiện nay đều như vậy cả, tuy cũ, nội dung đều như nhau nhưng vẫn rất thu hút người xem.”
Uyển Nhiên đột nhiên nổi hứng tò mò quay sang Ninh Dịch. Với người đang trên đà nổi tiếng như anh thì sao phải nhận lời tham gia những chương trình thế này để được chú ý tới chứ, anh chỉ cần ra thêm vài album nhạc là lượng người hâm mộ tăng gấp nhiều lần thế này rồi.
“Sao anh lại tham gia chương trình này vậy?”
“Vì cô đấy.”
“Hả?”
Ninh Dịch thấy cô ngạc nhiên vậy thì bật cười, “Cô đừng hiểu lầm, đây là một cơ hội tốt để đưa hình ảnh cô đến với mọi người nên phải nắm bắt mọi thời cơ. Ý của bọn họ muốn mời phải là cặp đôi hợp tác với nhau, vậy nên hai chúng ta đều phải tham gia mới được.”
Và nếu như anh không tham gia thì cô vì thế cũng không được mời.
Quả nhiên là Ninh Dịch… ai cũng xem anh là hình mẫu lý tưởng cũng là có lý do cả.
“Tôi cũng xem như là tiền bối của cô, giúp đỡ nhau cũng phải là chuyện thường tình.”
“Cảm ơn anh, tiền bối!”
Nếu như người cô hợp tác ban đầu không phải là Ninh Dịch mà một sao nam nào khác xem thường cô, thế thì cô sẽ không có ngày hôm nay rồi.
Buổi chiều là khoảng thời gian ghi hình tự do, mọi người được đưa đến nhà chung. Hai ngôi nhà nhỏ dành cho hai cặp đôi, bên trong nhà đều có đặt camera quay lại những cử chỉ của hai người, tất nhiên là làm gì cũng đều phải theo sự sắp xếp.
“Trong nhà cũng lắp đặt camera sao?”
Uyển Nhiên ngước nhìn mọi ngóc ngách đều có camera giám sát không kiềm được lòng mà thốt lên. Đây khác gì giam cầm có sự kiểm soát không chứ, làm gì cũng không được thoải mái.
“Tại vì đội ngũ ghi hình cũng không thể kéo vào một lúc để quay được mà. Cô cứ thoải mái thôi, họ chỉ quay ban ngày cô làm theo kịch bản là được, buổi tối là có thể tự do tùy ý muốn rồi.”
“Vâng.”
Cũng may là có hai phòng ngủ, cô còn sợ rằng họ chỉ cho một phòng thôi cơ.
Thời gian kết thúc ghi hình cũng là lúc sau khi kết thúc bữa tối, tổ chương trình cũng rời hết đi. Nhìn thức ăn trên bàn, bụng Uyển Nhiên lại sôi sục.
Trước máy quay cô không thể ăn uống tùy tiện được, nhưng bây giờ hết máy quay rồi có thể ăn tiếp nữa không?
Ninh Dịch thấy vậy thì chủ động đẩy đĩa thức ăn đến trước mặt cô, “Cứ ăn tiếp đi, họ làm cho chúng ta ăn mà, tôi cũng cần phải ăn thêm chút nữa.”
Hiểu ý nhau như vậy có tốt không chứ!
Thế là hai người không về phòng mà ở lại ăn thêm một lúc nữa.
Đột nhiên cánh cửa sổ bị mở toạc ra, sau đó là bóng dáng một người đàn ông nhảy vào, động tác thuần thục vô cùng.
Khiến hai người ở trong không hiểu chuyện gì mà giật mình đứng dậy.
Gì vậy… ăn cướp sao?
“Trình Chấn Dạ?”
Uyển Nhiên sau khi nhìn rõ mặt mũi của người đàn ông đó thì thốt lên, vẻ kinh ngạc không ngần ngại hiện rõ trên gương mặt.
Ninh Dịch cũng kinh ngạc không kém.
“Ông chủ Trình?”
Trình Chấn Dạ thản nhiên như không mà bước đến, bước chân điềm tĩnh như vừa mới làm chuyện quang minh chính đại lắm vậy.
Ai không biết còn nghĩ hắn là tên trộm nào đó, thân thủ nhanh nhạy vô cùng.
“Tôi tiện đường ghé qua, muốn ngủ nhờ một đêm không có vấn đề gì chứ?”
Hắn bước đến đứng cạnh Uyển Nhiên làm cô sợ tái mặt.
Đừng nói là hắn muốn công khai ngay tại đây đấy nhé?
“Hai người là…”
“Như cậu thấy đấy.”
Ninh Dịch ngượng ngùng bật cười. Thấy thì có thấy nhưng thật sự không hiểu lắm…
“Tôi không thể để vợ tôi qua đêm ở ngoài.”
Hơn nữa lại ở một mình, trong một căn nhà nhỏ, có một người đàn ông khác!
Cho dù người đàn ông ấy đáng tin đến đâu thì cũng không thể được.
Rõ ràng như vậy, anh hiểu rồi.
Uyển Nhiên không còn mặt mũi nào nữa mà đứng nép sát vào hắn. Thật là, toàn làm ra những chuyện cô không thể nào lường trước được.
“Tôi tin cậu hiểu, và biết chuyện gì nên nói và không nên.”
“Tôi biết rồi.”
Ninh Dịch gật đầu cái chắc chắn. Được Trình Chấn Dạ tin tưởng như vậy, lại là người đầu tiên biết chuyện động trời này cũng thật là có gì đó quý hóa quá rồi.
Hắn đảo mắt một lượt quanh căn nhà, phát hiện một chấm đỏ nhấp nháy phía góc trần thì nhíu mày, lại nhìn sang gương mặt đỏ bừng của Uyển Nhiên liền hiểu ra được vấn đề.
Sau đó gọi cho Dục Sơ, “Xử lý một chút những người bên ngoài đi, vẫn còn có máy quay hoạt động.”
“Vâng cậu Trình.”
Ninh Dịch cảm thấy có gì đó bất thường hơi chao đảo ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm vào hai ly nước đặt trên bàn.
“Không lẽ…”
“Nghĩ đúng rồi đấy.”
Bị bỏ thuốc rồi chứ còn gì nữa!