Dục Sơ vội vã chạy vào phòng làm việc, chưa bao giờ thấy anh có vẻ gấp gáp như thế, có chuyện gì vậy?
“Sao vậy?”
“Cậu Tạ gửi tin đến, cô Lộ đang trên đường đến bệnh viện.”
Vừa nghe tới đây Trình Chấn Dạ lập tức đứng dậy, bỏ mặc dự án đang làm dở. Hai người một trước một sau có vẻ khẩn trương rời khỏi tòa nhà, ngồi vào chiếc xe phóng nhanh trên đường cao tốc.
Chẳng hiểu sao phía sau hậu trường sân khấu đột nhiên bị mất điện, chốt đèn chiếu trên trần lại bị gãy rơi thẳng xuống vị trí Uyển Nhiên đang đứng. Khi mọi người chạy đến thì cô đã bất tỉnh, không biết là rơi trúng nơi nào mà khắp vai và cổ cô đều chảy rất nhiều máu.
Trình Chấn Dạ không thể trì hoàn thêm mà trực tiếp lái xe, nhân lúc không có người qua đường hắn vượt luôn cả đèn đỏ. Dục Sơ ngồi ở ghế lái phụ cũng bị tốc độ này làm cho ngộp thở, trước giờ dù có gấp gáp tới đâu thì hắn và anh cũng chưa từng lái với tốc độ cao thế này bao giờ.
Ngay khi cô được đưa vào xe cấp cứu thì Tạ Nhân Phi đã báo tin tới ngay. Với tình hình này có khi hắn tới bệnh viện trước xe cấp cứu cũng nên.
“Dục Sơ, cậu gọi người đến hiện trường điều tra kỹ càng cho tôi.”
Có chắc đó chỉ là một sự cố hay không?
Cô là người biểu diễn cuối cùng, sao lại có chuyện trùng hợp như thế được?
“Vâng cậu Trình.”
Lúc hắn tới nơi thì cô đã được đưa vào phòng cấp cứu được một lúc. Tạ Nhân Phi thì đang đứng đợi bên ngoài, có vẻ sốt ruột vô cùng, vì tình trạng của cô khi đến đây có thể được xem là chấn thương nặng.
“Cậu đến rồi à?”
“Cô ấy thế nào rồi.”
“Mới vào trong thôi, đợi thêm một chút nữa.”
Hắn thật muốn xông vào trong đó ngay lập tức!
Nhìn dòng chữ đỏ rực trước phòng cấp cứu, lòng hắn cũng nóng rực như lửa đốt.
Cảm giác này giống y hệt với cảm giác bất lực của mười mấy năm trước, khi hắn đứng bên ngoài đợi thế này… Và kết quả là bác sĩ đi ra thông báo mẹ của hắn đã không qua khỏi.
Trình Chấn Dạ thấy trong lồng ngực bỗng nhiên ngột ngạt khó thở, hắn một tay ôm ngực khó khăn dựa vào tường.
“Chấn Dạ.”
“Cậu Trình.”
Hắn lắc đầu.
Có đôi lúc hắn vẫn bị như vậy, nhưng nghỉ ngơi một chút là bình thường lại thôi. Có lẽ nó cũng thuộc một loại bệnh về tâm lý, không có gì to tát cả.
“Tôi không sao.”
Tạ Nhân Phi và Dục Sơ đỡ hắn ngồi xuống ghế, dù gì cũng không nên quá chủ quan đến tình hình sức khỏe.
“Lúc Uyển Nhiên đứng trên sân khấu, mọi thứ xung quanh có gì bất thường không?”
“Uyển Nhiên là người cuối cùng rồi, trước đó cũng trải qua nhiều giờ chuẩn bị vậy mọi người đa số ai cũng mệt, chỉ đợi cô ấy kết thúc tiết mục rồi tan làm thôi. Nhìn chung thì mọi thứ vẫn đều bình thường, nhưng tôi cũng thấy lạ, trước giờ chưa từng có sự cố nào xảy ra tại đó cả.”
Như vậy tất nhiên chuyện này sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế rồi.
Một lúc sau, một cô y tá đi ra có chút khẩn trương.
“Cô Lộ thuộc nhóm máu AB lại bị mất máu quá nhiều, lượng nhóm máu này trong bệnh viện chúng tôi không còn nhiều nữa, nếu đợi vận chuyển về thì sẽ không kịp. Không biết người nhà có ai cùng nhóm máu với bệnh nhân không?”
Tạ Nhân Phi nhóm máu A, Dục Sơ nhóm máu O đều không phải.
“Lấy của tôi.”
Chỉ có Trình Chấn Dạ là phải.
“Mời anh đi theo tôi.”
Anh em nhà họ Lộ lần này xem ra đều có một sự gắn kết với hắn rồi, mối quan hệ này sẽ không dễ dàng rũ bỏ được nữa!
Hắn theo cô y tá vào phòng hiến máu.
Nhìn dòng máu trong người mình đang được lấy ra cho cô, lòng hắn nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Lấy cho cô ấy nhiều một chút..”1
Cô y tá nghe xong không biết phải phản ứng như thế nào nữa. Đang căng thẳng mà nghe xong thì cảm động thật đấy!
“Chúng tôi chỉ lấy một lượng theo quy định thôi ạ, nếu vượt mức sẽ ảnh hưởng tới cả sức khỏe của anh.”
Đặt ra nhiều nguyên tắc như vậy làm gì chứ, hắn có rút cạn máu trong người để cứu cô cũng không thành vấn đề.
Bước đầu tiên đã được giải quyết, có người hiến máu Uyển Nhiên đã vượt qua cơn nguy hiểm, bây giờ chỉ cần xem xét những chấn thương còn lại. Ảnh hưởng tới sức khoẻ, không ảnh hưởng tới tính mạng.
Vì chiếc đèn từ một độ cao nhất định rơi xuống ngay bả vai khiến xương vai của cô bị gãy, nếu bị lệch một chút nữa là sẽ rơi trúng đầu, di chứng sẽ càng nặng hơn.
Sau hơn một giờ cấp cứu Uyển Nhiên được đưa vào phòng hồi phục. Vết thương phải mất khoảng từ ba đến sáu tháng mới có thể hồi phục hoàn toàn, trong thời gian này không nên vận động quá nặng sẽ ảnh hưởng đến chỗ xương bị gãy.
Công hiệu của thuốc gây mê vẫn còn, cô vẫn chưa tỉnh.
Có lẽ cô đã rất hoảng sợ.
Tạ Nhân Phi đến bên cạnh hắn, im lặng một chút rồi mới lên tiếng.
“Đợi Uyển Nhiên tỉnh lại rồi cậu tìm cách nói với cô ấy... Có lẽ tạm thời sẽ không thể đứng trên sân khấu biểu diễn được nữa.”