Vết thương ở vai của Uyển Nhiên không có gì đáng ngại nên đã sớm xuất viện trở về nhà, chỉ cần chú ý tĩnh dưỡng không vận động mạnh là được. Những ngày này Trình Chấn Dạ luôn để ý tới cô từng chút một, cứ như ông bố bỉm sữa ở nhà chăm sóc con thơ vậy, quản lý cô rất chặt, không cho cô làm cái này cái kia.
“Hôm nay anh lại không cần làm việc sao?”
“Không cần thiết.”
Ở nhà thôi hắn cũng nắm rõ được tình hình rồi, không việc gì phải lo.
“Ông chủ như anh chẳng làm gương cho nhân viên gì cả.”
“Một người chồng tốt như tôi còn không đáng để làm gương à?”
Chồng tốt…
Hắn vẫn luôn làm đúng nghĩa vụ của một người chồng chăm sóc, lo lắng cho cô rất chu đáo. Chuyện mới mấy tháng mà hắn còn làm tốt hơn công việc đã làm mười mấy năm nữa!
Hắn nói như thế cô cũng không còn lời nào để nói lại rồi.
“Mai mốt con chúng ta mà giống anh thì sao mà tôi nói nổi nó chứ.”
Cô chỉ buộc miệng nói ra như vậy mà không biết tính nghiêm trọng của vấn đề là gì… Đến khi nhận ra thì không biết giấu mặt mũi đi đâu nữa.
Hắn không có điếc, làm sao mà không nghe rõ từng câu chữ của cô được.
Rất tốt, hắn rất hài lòng.
Hai người dù sao cũng đang là quan hệ hôn nhân chỉ dựa trên hợp đồng, mà cô đã nghĩ tới chuyện đó rồi, thế là muốn đi xa hơn nữa sao?
“Em nóng lòng tới vậy à?”
Uyển Nhiên mím môi vội quay mặt đi, thế này khác nào tự đào hố chôn mình đâu chứ? Trình Chấn Dạ là người thế nào, hắn nhất định sẽ nhân cơ hội này mà trêu cô cho xem.
Được ăn sung mặc sướng, được hắn cưng chiều sủng ái quá nên sắp mơ mộng bay tới chín tầng trời mây luôn rồi!
“Không có… tôi chỉ là ví dụ thôi, anh đừng có hiểu lầm...”
Trình Chấn Dạ cười cười, hành động nhàn nhã rót một tách trà hương hoa lài, mùi thơm lan khắp cả phòng.
Hắn không hiểu lầm, hắn tin là sự thật.
“Ví dụ là dựa trên lý thuyết để đưa ra, còn dựa trên ví dụ là thực hành.”
Hắn nói vậy là có ý gì?
Uyển Nhiên đưa ánh mắt đề phòng nhìn sang hắn. Ở bên cạnh hắn cũng đã một thời gian, nhưng chưa bao giờ cô đoán đúng được suy nghĩ của hắn cả. Đúng là người đàn ông thâm sâu khó hiểu!
“Em đưa ra ví dụ thì tôi sẽ thực hành cho em xem.”
Trình Chấn Dạ đáo để là thật, chuyện này khơi nguồn từ cô cũng là thật, không thể trốn tránh.
Ngoài phòng khách, hắn ngồi bên cạnh ngả người về phía cô, không cho cô có cơ hội né tránh. Những người làm ngay lúc này thật trùng hợp chẳng có ai có mặt ngoài phòng khách cả.
“Anh không phải định làm chuyện đó ở đây đấy chứ...”
“Em nghĩ sao?”
Gì mà nghĩ sao, tất nhiên là không được rồi!
“Tay của tôi thế này không thể làm chuyện đó được...”
“Có những chuyện không cần thiết phải dùng đến tay đâu Uyển Nhiên của tôi.”
Hắn thấy cô xấu hổ chỉ muốn trêu đùa một chút, chứ hắn không làm gì đâu.
Uyển Nhiên khóc thầm trong lòng chỉ biết dùng ánh mắt cầu xin nhìn hắn. Cô của trước kia mồm mép lanh lợi bây giờ còn không thể nói lại hắn quá ba câu. Chẳng cho cô một chút thể diện gì cả, lúc nào hắn cũng thắng.
Một người làm lúc này mới bước vào, “Cậu chủ, cậu Tạ tới rồi.”
“Ừm.”
Trình Chấn Dạ ngồi thẳng lại, không làm khó cô nữa.
Xem như Tạ Nhân Phi hôm nay là ân nhân của cô đấy.
“Hai người đều ở đây à?”
“Ừ.”
Không thấy hay sao còn hỏi.
Tạ Nhân Phi vừa bước vào đã thong thả đi đến ghế ngồi, tự nhiên như nhà. Trùng hợp có hai người ở đây thì nói luôn một thể, cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là về cuộc thi ở Ảnh Thị.
“Kết quả chung cuộc đã có rồi, người đứng đầu bảng xếp hạng là Dư Gia Lệ.”
Dư Gia Lệ?
Uyển Nhiên có chút bất ngờ khi biết cô ta là người đứng đầu, bởi khả năng của cô ta cũng bình thường thôi, không có gì nổi bật lắm. Thế nào vị trí đầu tiên lại dễ dàng có được như vậy...
Trình Chấn Dạ thì ngược lại, chẳng có cảm xúc gì. Dường như hắn đã biết trước rồi, không nằm ngoài dự đoán của hắn.
“Uyển Nhiên, cô cũng đừng thất vọng nhé, vẫn còn nhiều cơ hội, đợi cô khoẻ lại rồi tôi sẽ giúp cô.”
“Vâng...”
Lời anh nói và lời hắn nói cũng chẳng khác gì nhau cả, đều là đợi cho tới khi cô khoẻ lại!
Cô nhìn hai người thấy không còn chuyện gì của mình nữa nên xin phép về phòng.
Tạ Nhân Phi nhìn cô đi rồi mới quay sang hỏi hắn, “Cậu không định nói cho cô ấy biết chuyện Kiều Nhược Tuyết hả?”
“Cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, cô ấy không cần biết.”
Nếu cần thiết thì chỉ dặn dò cô cẩn thận tránh xa Dư Gia Lệ thôi, vì hai người họ là cùng một giuộc.
Từ lúc cô xuất viện tới bây giờ mọi việc cũng khá yên ổn, không có gì bất thường xảy ra cả.
“Theo một số thông tin tôi biết được thì có vẻ như Kiều Nhược Tuyết muốn đầu tư vào giới giải trí, còn có Hoắc Lâm đứng sau hỗ trợ.”
Giới giải trí có gì hay ho mà cứ dấn thân vào vậy nhỉ?
Lão già đó cũng cưng chiều cô vợ nhỏ thật đấy, thứ gì cũng cho cô ta, không biết chừng tới ngày bị cắn ngược lại dãy nảy lên cho xem. Tạm thời hắn chưa muốn động đến bên đó, cứ để họ tự nhiên cắn xé nhau trước đã.
“Nếu cô ta là vì cậu mà đầu tư vào ngành này để đối phó với Uyển Nhiên thì sao? Uyển Nhiên không phải đối thủ của cô ta, còn có Hoắc Lâm đứng đằng sau không chừng sẽ gặp nguy hiểm.”
Cũng không biết cô ta bịa ra lý do gì để mà qua được mắt Hoắc Lâm nữa, hoặc có khi ông ta bị làm cho mờ mắt rồi cũng nên.
“Chuyện đó tôi tự có cách giải quyết.”
Uyển Nhiên thích hát thì cứ để cô hát, không cần quan tâm đến xung quanh, hắn tự có cách bảo vệ cô.
...
Sau nhiều ngày ở nhà thì cuối cùng Trình Chấn Dạ cũng chịu đến phòng làm việc rồi, Uyển Nhiên cũng không cần phải bảo hắn không làm gương nữa.
Nhưng không có hắn thì ở nhà một mình cũng chán thật.
Người làm đôi lúc lại thay đổi hương trà, đôi lúc lại đem bánh ngọt, trái cây tới cho cô. Uyển Nhiên vừa đảo mắt chợt nghĩ ra điều gì đó rồi tự bật cười một mình.
Trông cô thế này chẳng phải rất giống với cảnh tượng phú bà một mình ở biệt phủ bao nuôi sủng nam hầu hạ sao?
“Cô Lộ, bên ngoài có một người phụ nữ tìm đến.”
“Phụ nữ sao?”
“Đúng vậy, cậu chủ ra ngoài rồi thì mọi chuyện trong nhà đều do cô Lộ quyết định, không biết cô có muốn tiếp không?”
Cô cũng hơi tò mò người phụ nữ này là ai, mà Trình Chấn Dạ không thích có người lạ tới nhà còn gì.
Cô nhìn qua máy chiếu ra ngoài cửa thì thấy một người phụ nữ xinh đẹp đứng trước nhà, trông có vẻ quen mắt.
Chẳng phải là người hôm đó cô gặp ở bệnh viện à? Hôm đó người phụ nữ này ở cùng Trình Chấn Dạ, có lẽ là quen biết hắn. Có nên cho cô ấy vào nhà không nhỉ, lỡ như có việc gì quan trọng thì sao...
Uyển Nhiên gọi cho hắn hỏi thử xem, nhưng không có ai bắt máy cả. Thôi vậy, chuyện tới đâu thì tính tới đó.
“Cho cô ấy vào đi.”
Lần này hắn mà biết được cô cho người đó vào nhà thì không biết nên khóc hay cười nữa.
Kiều Nhược Tuyết vừa bước vào đã nhìn quanh căn nhà, đây là lần đầu tiên cô bước vào đây, thật hào nhoáng, tráng lệ... Hợp với cô biết bao?
“Không biết cô là...”
“Chấn Dạ đâu?”
Gì thế, tự nhiên vừa vào đã hỏi vậy!
Uyển Nhiên nhìn người phụ nữ trước mặt đánh giá một lúc. Gọi thẳng tên hắn như vậy, thân thiết lắm sao? Nhưng theo như cô biết thì hắn có thân với người phụ nữ nào đâu chứ.
“Anh ấy ra ngoài rồi.”
“Ồ vậy sao, vết thương của cô đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Rốt cuộc có ai nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra không... Người phụ nữ này là ai, sao lại biết cô? Là do Trình Chấn Dạ nói ư?
“Cô là ai vậy?”
“Chấn Dạ vẫn chưa nói cho cô biết sao...”
Một câu Chấn Dạ, hai câu Chấn Dạ, nghe sao khó chịu thật chứ. Uyển Nhiên không hiểu tại sao trong lòng lại bực bội như vậy nữa.
“Ai cho phép cô vào đây?”
Hắn về rồi!
“Cậu về rồi à, tôi có chuyện muốn nói với cậu nên mới đến đây.”
Kiều Nhược Tuyết như tranh thủ cướp lời không để người khác lên tiếng, vừa nói xong đã vội quay sang Uyển Nhiên, “Cô có thể tránh mặt một chút không, tôi có chuyện muốn nói riêng với cậu ấy.”
“Tôi?”
Trình Chấn Dạ nhìn cô, trông vẻ mặt cô xem, có giống như chính thất đang bị tiểu thiếp tranh sủng không chứ...
Hắn cũng bất lực với cô thật.
Đồ ngốc này, hắn đã bảo không cho người phụ nữ nào vào nhà rồi mà. Bây giờ cô tự cho vào rồi tự mình hiểu lầm đấy sao?
“Em về phòng trước đi.”