Buổi sáng sau khi tỉnh dậy, Uyển Nhiên đầu đau như búa bổ. Cô ngồi dậy thì thấy mình đang ở trên chiếc giường rộng lớn, quần áo còn nguyên vẹn, ngoài ra trong phòng không còn bóng dáng một ai khác nữa.
Cô ngẩn người một lúc cố nhớ lại xem hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Là Trình Chấn Dạ, chính hắn đã cho cô uống ly rượu do cô bỏ thuốc…
Cô bất lực quay lại thì thấy một tấm chi phiếu đặt ngay ngắn trên bàn, cũng không để lại một lời nhắn. Tuy hai người chưa làm điều gì cả, nhưng cho thì cô lấy, cô sẽ không khách sáo đâu!
Lộ Uyển Nhiên cô làm những việc này cũng chỉ vì tiền thôi mà.
…
“Cậu Trình, cả đêm hôm qua cậu làm gì thế, tôi tìm nhưng không thấy cậu đâu cả.”
“Tôi cũng không biết mình đã làm gì nữa.”
Càng không biết tại sao hắn lại rảnh rỗi chơi đùa với cô một đêm như vậy!
“Có phải tâm tư cậu đã đặt ở một nơi tốt đẹp nào không? Từ sáng đến giờ có vẻ cậu không được tập trung cho lắm.”
Trình Chấn Dạ xoay xoay cây bút mực trong tay, đôi mày khẽ nhướn lên. Nhìn ra được hắn mất tập trung sao, rõ ràng là hắn có suy nghĩ gì khác đâu chứ.
“Cũng chẳng phải là nơi tốt đẹp gì cho lắm.”
Hắn cũng không biết tại sao một cô gái lần đầu tiên gặp mặt lại để lại cho hắn một chút ấn tượng như thế, mà còn là một cảm giác trước giờ chưa từng có.
Chàng trai vừa rồi đứng bên cạnh cũng không nhiều lời hỏi han điều gì nữa. Anh lấy một tập văn kiện đưa cho ông chủ của mình rồi nói, “Cậu Trình, đây là tổng doanh thu các VIP đầu tư trong tháng này.”
“Họ có yêu cầu gì thêm không?”
“Hầu như là không, họ có vẻ hài lòng với các dịch vụ của chúng ta.”
Trình Chấn Dạ lật xem sơ qua một lượt rồi đặt sang một bên. Việc làm ăn của hắn trong những năm gần đây có vẻ không tồi, với danh tiếng của hắn thì những thu hoạch tầm thường thế này cũng không thành vấn đề.
“Phải rồi Dục Sơ, người phụ nữ tên Lộ Uyển Nhiên đó lai lịch thế nào?”
Dục Sơ ngẫm lại một chút. Ở đây có không ít phụ nữ, anh cũng cần phải nhớ lại xem Lộ Uyển Nhiên là ai. Đêm qua là hắn đã hỏi thông tin về người này mà.
Lộ Uyển Nhiên là bị bán vào đây, chính là tòa Own Club do Trình Chấn Dạ thành lập. Vì gia đình thiếu nợ nên cô bị cha dượng bán vào nơi này, cũng được nửa năm rồi. Ban đầu cô còn tìm đủ mọi cách để trốn khỏi nơi này nhưng không hiểu sao mấy tháng gần đây không còn nuôi ý định đó nữa, ngược lại còn làm việc rất tích cực.
“Ban đầu là làm việc ở Casino nhưng sếp Tôn đã chuyển cô ấy đến quầy Bar, chủ yếu là tiếp rượu, tiếp khách.”
“Sếp Tôn?”
“Tôn Hào, cũng là người tiếp nhận giao dịch đổi người trả nợ.”
Hắn trước giờ có ra sao thì vẫn là người làm ăn chân chính, sao bây giờ lại xuất hiện cả trường hợp dùng người để giao dịch rồi?
“Được rồi cậu ra ngoài đi, giải quyết luôn chuyện của Tôn Hào.”
“Vâng, cậu Trình.”
Tôn Hào có thể bị đuổi nhưng Uyển Nhiên dù sao cũng đã chấp nhận gánh nợ nên tạm thời giữ lại vậy.
Lộ Uyển Nhiên ơi là Lộ Uyển Nhiên, rốt cuộc là cô có tài cán gì mà lại khiến hắn cất công để ý đến vậy chứ! Vào đây được nửa năm rồi cũng không chịu tìm hiểu một chút, thế mà lại không biết hắn là chủ nơi này sao?
Lộ Uyển Nhiên nhìn mình trong gương, chỉ với lớp trang điểm nhẹ cũng hoàn toàn tôn lên được nét thanh tú trên gương mặt. Cô buộc thấp tóc lại, thầm cổ vũ bản thân rồi mới bước ra ngoài.
“Lộ Uyển Nhiên, phòng 211 hôm nay có các VIP tới, đừng để xảy ra bất kì sai sót nào đấy.”
“Tôi biết rồi.”
VIP tới sao? Thế thì tiền hoa hồng của cô hôm nay phải tính tăng lên rồi. Chỉ riêng tờ chi phiếu của người đàn ông họ Trình hôm qua đã bằng mấy ngày làm việc của cô cộng lại. Hôm nay mà gặp được những người hào phóng như vậy nữa thì tốt.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, cô bước vào cúi đầu chào mọi người bên trong. Chưa kịp nhìn hết lượt mà đã thấy có không ít người, định để một mình cô tiếp hết bao nhiêu người này sao?
“Cô là Lộ Uyển Nhiên đúng không, nghe đồn trong tòa Club này có một cô gái họ Lộ quốc sắc thiên hương, hóa ra là thật.”
Cô vẫn giữ trên môi nụ cười tự nhiên hết sức có thể, nhẹ nhàng ngẩn đầu. Người đàn ông nói câu vừa rồi cô có nhìn thấy vài lần, nhưng chỉ bắt gặp ở xa. Cô cũng nghe đồn anh ta là công tử phong lưu, là một tay ăn chơi thứ thiệt.
“Nào, lại đây rót rượu cho tôi.”
“Vâng.”
Uyển Nhiên bước chân di chuyển về phía trước, vừa được vài bước bỗng nhiên hơi khựng lại. Sự chú ý vô thức dồn về người đàn ông ngồi phía bên đó… Người đàn ông họ Trình, Trình Chấn Dạ?!
Sao hắn cũng có mặt ở đây vậy, hắn cũng là VIP ở nơi này sao?
Bắt gặp ánh mắt đó đúng lúc cũng đang nhìn mình, cô bất giác cảm thấy chột dạ mang theo một chút căng thẳng vội quay mặt đi. Sẽ không nhận ra cô đâu chứ. Không phải, nhưng mà, sao lại trùng hợp đến vậy… Nếu là người đàn ông khác cô từng tiếp qua thì cũng không sao cả, nhưng cảm giác với hắn lại có chút xấu hổ, không dám đối mặt.
Phải rồi, bởi cô cũng bị hắn chơi lại một vố mà!
Trình Chấn Dạ lười nhác ngả lưng dựa vào thành ghế sô pha, tiện mắt quan sát người phụ nữ rất được chào đón trước mắt.
Quốc sắc thiên hương? Cũng có thể đấy, đến bây giờ hắn mới nhận ra có phải đã muộn rồi không?
“Tôi đến đây nhiều lần rồi, nhưng lần đầu gặp mặt cô nhỉ, tôi là Tạ Nhân Phi.”
“Vâng, mời anh Tạ.”
Có một ông chủ nào đó trước đó còn không biết đến sự tồn tại của cô thì một Tạ Nhân Phi đã là gì…
Lộ Uyển Nhiên rót rượu theo vòng, có khoảng chừng sáu, bảy người. Trình Chấn Dạ nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của cô, không biết là cô đang cố tình tỏ vẻ không quen biết hay là thật sự không nhớ gì về hắn đây.
Chỉ thấy hắn cầm điện thoại làm gì đó, không lâu sau có thêm vài cô gái bước vào, vừa vặn đủ để tiếp những người đàn ông còn lại. Là xui rủi hay sao mà cô lại phải tiếp tục đứng bên cạnh Trình Chấn Dạ vậy chứ!
“Không cần phải đứng như tượng đá thế.”
Hắn là người yên tĩnh nhất trong số những người ở đây lúc này đột nhiên lên tiếng. Là đang nói chuyện với cô sao?
Phải rồi, ngoài cô ra thì còn ai khác ở đây nữa. Những cô gái mới vào cũng đều đã ngồi cả rồi, chỉ còn mỗi cô đứng thôi.
Uyển Nhiên dù không muốn cũng phải ngồi xuống. Kiếm tiền đã không dễ dàng rồi, hơn nữa ở đây đều là VIP cô không thể để xảy ra chuyện gì không hay được, nếu không thì hậu quả cô gánh không nổi.
“Chấn Dạ này, không ngờ vẫn còn nhiều người đẹp tôi chưa từng gặp qua, cậu giấu kỹ quá đấy.”
“Tôi cũng đâu có biết.”
“Tất cả mọi thứ ở đây bao gồm cả tòa nhà này đều là của cậu, lý nào cậu lại không biết hả ông chủ Trình.”
Ông chủ Trình?
“Ông chủ Trình…”
Uyển Nhiên vô thức lẩm bẩm trong miệng một câu, tong đầu có vẻ như sắp khai quật ra một câu chuyện gì đó.
Ông chủ Trình…
Lý nào lại là thế…
Hắn là ông chủ của cô?