Nữ Sắc Và Ông Trùm

Chương 26: Chương 26: Tự chuốc lấy




Tạ Nhân Phi tiễn Thẩm Tuyên ra về rồi nhanh chóng quay trở lại. Vinh dự không, hôm nay là anh được đích thân Trình Chấn Dạ mời về đấy.

Tạ Nhân Phi nói cho cô biết một số những điều cần chú ý về buổi tuyển chọn, vì là để đào tạo nghệ sĩ nên càng biết nhiều lĩnh vực càng có lợi. Về ngoại hình và nhan sắc thì Uyển Nhiên không cần phải lo lắng gì nữa, chính là tiêu chuẩn khí chất của một ngôi sao. Bây giờ chỉ cần đợi đến ngày xem biểu hiện của cô nữa thôi.

“Lần này chúng tôi sẽ chỉ chọn ba người đứng đầu trong số những người được tuyển chọn, hi vọng cô sẽ thông qua.”

Theo như cô được biết thì công ty của Tạ Nhân Phi cũng khá nổi tiếng, chắc chắn lần này số người tham gia không ít, cô phải vượt qua bọn họ để lọt vào top 3 mới được... Có lẽ sẽ phải cạnh tranh khốc liệt lắm đây.

“Giới giải trí không đơn giản như em nghĩ, một khi đã bước vào thì sẽ không còn được thong thả như hiện tại.”

Mặc dù Trình Chấn Dạ không muốn cô vào giới giải trí đầy sóng gió phức tạp đó, nhưng là vì ước mơ của cô nên hắn ủng hộ và sẽ luôn ở phía sau hậu thuẫn cho cô.

Phải vậy, muốn làm được việc gì lớn lao thì đều phải trả giá. Đó là ước mơ của cô cũng là mong muốn của anh trai nên cô muốn được thực hiện nó.

Buổi chiều Trình Chấn Dạ bận giải quyết công việc nên bảo Dục Sơ đưa Uyển Nhiên đến bệnh viện làm thủ tục xuất viện cho Lộ Nam Hàng. Đã lâu lắm rồi anh không về nhà nên không tránh khỏi cảm xúc quen thuộc của quá khứ.

Căn nhà không quá to, cũng khá cũ kỹ nên cần dọn dẹp lại một chút. Nhờ có Dục Sơ phụ giúp nên nhanh chóng đã được dọn sạch sẽ.

“Cậu Trình nói nếu cậu Lộ đồng ý có thể chuyển đến căn hộ ngay dưới tầng nhà của cậu Trình và cô Lộ, tiện thể cô Lộ có thể qua lại thường xuyên không cần phải đi xa.”

Trình Chấn Dạ nói vậy sao, lúc nào vậy, sao cô không nghe hắn nhắc gì cả.

Lộ Nam Hàng khách sáo từ chối, “Nhờ cậu chuyển lời cảm ơn tới cậu ấy hộ tôi, nhưng tôi ở đây được rồi, tôi không quen tới chỗ lạ.”

“Được.”

Tính ra hắn cũng tốt với anh trai cô thật đấy, đối với hắn thì anh có được tính là người lạ không?

“Dục Sơ hay là anh về trước đi, tôi muốn ở cạnh anh tôi thêm một lúc.”

“Vậy được, trước chín giờ tối tôi sẽ đến đón cô.”

Dục Sơ nói rồi rời đi, chỉ còn lại hai anh em tâm sự trong ngôi nhà nhỏ.

Trong thời gian điều trị ở bệnh viện, Lộ Nam Hàng đã sáng tác xong một bài hát dành riêng cho cô. Có một điểm chung là hai anh em đều có niềm yêu thích âm nhạc đặc biệt, có lẽ là vì di truyền, ông nội của họ thời trước là một nhạc sĩ nổi tiếng. Nếu không phải vì bị bệnh thì Lộ Nam Hàng bây giờ có thể cũng đã trở thành một nhạc sĩ trẻ tuổi rồi.

Kéo chiếc khăn che đi chiếc đàn đã cũ do ông nội để lại, tuy là đã qua nhiều năm nhưng chiếc đàn này thuộc loại chất lượng tốt nhất vào thời đó nên vẫn còn sử dụng được.

Bàn tay linh hoạt của Lộ Nam Hàng di chuyển trên từng phím đàn, giai điệu bài hát cũng được vang lên. Uyển Nhiên ngồi bên cạnh anh lắng nghe thưởng thức. Lâu rồi cô chưa được nghe anh trai đánh đàn, vẫn hay như ngày nào.

...

Đúng tám giờ tối, không phải Dục Sơ mà là Trình Chấn Dạ trực tiếp đến đón cô về.

“Em ăn chưa?”

“Lúc nãy tôi ăn với anh tôi rồi.”

Hắn không nói gì nữa mà im lặng trong suốt khoảng đường đi. Tới nơi, hắn lại không đi thẳng lên nhà mà lại dừng ở một tầng khác khiến cô vô cùng khó hiểu.

“Sao lại dừng ở tầng này, anh phải làm gì sao?”

“Giải khát chút thôi, em có muốn không?”

Vào Bar để giải khát ấy à...

Thôi vậy, cô cũng muốn “giải khát” một chút, nhân tiện làm cớ chúc mừng anh trai đã xuất viện!

Quầy Bar đông đúc ồn ào với vũ trường náo nhiệt, trước cô toàn làm việc ở đây nên cũng quen rồi. Chỉ là sau một thời gian thay đổi môi trường sống thì bây giờ cô cảm giác bản thân cũng không còn sôi nổi như trước nữa.

Lộ Uyển Nhiên hôm nay bước vào đây với thân phận là bà chủ, đã không còn là nhân viên hầu rượu nữa! Mà với khí chất của cô thì dù cho lúc trước hay bây giờ cũng khó có thể nhìn ra là một nhân viên hầu viên hầu rượu.

Có những người nét xinh ra vốn sẵn đã vậy rồi, đã được định sẵn cuộc đời của người làm chủ nên phong thái cũng hoàn toàn khác hẳn, như hắn và cô vậy.

Hai người ngồi vào một bàn đơn, loại rượu cũng được mang ra theo ý của ông chủ.

“Em uống được loại này không?”

“Có nhiều loại tôi chưa uống qua nên không rành lắm...”

Nhưng nhìn chai rượu trên tay hắn thì cô có thể nhận ra được, đó là loại đắt nhất ở đây. Mà những người vào đây ít ai dám động tới nó chỉ vì giá cả quá đắt.

Trình Chấn Dạ nhìn cô rồi rót một lượng vừa đủ vào chiếc ly bằng pha lê.

“Thử xem.”

Uyển Nhiên cầm chiếc ly lên, bằng mắt, bằng tay cũng có thể cảm nhận được sức nặng của đồng tiền. Cô mà uống vào thì chính là có tiền chảy trong người đấy!

Màu rượu rất đẹp, hương thơm cũng không nồng. Rượu chảy vừa vặn tới miệng thì đầu lưỡi tê tê, cảm giác rất kích thích. Đúng là tiền nào của nấy, loại rượu này ngon vô cùng.

Chỉ có điều nó có một đặc điểm là, mùi vị không quá nồng, một lần uống nhiều bao nhiêu cũng không cảm thấy say nhưng một khi dừng lại thì say lúc nào không hay. Như lời hắn nói, rất thích hợp để giải khát!

“Em muốn uống loại nào cứ tùy ý thử, tất cả đều là của em.”

Nếu mà thử hết tất cả các loại rượu ở đây chắc sẽ rối loạn tiền đình mất. Hơn nữa chắc là loại đắt tiền này là ngon nhất rồi, Trình Chấn Dạ kén chọn như vậy đâu dễ dàng gì hắn để mắt tới chứ.

“Nhưng mà, anh là cổ đông lớn trong công ty của anh Tạ, vậy là anh có biết về giới giải trí đúng không?”

“Ừm.”

Uyển Nhiên nhìn hắn, ánh mắt không giấu đi được sự ngưỡng mộ. Rốt cuộc là có chuyện gì hắn làm không được không, sao chuyện gì hắn cũng biết hết vậy? Hắn hoàn hảo quá rồi, chẳng trách lại kiêu ngạo như thế!

Nhìn vũ trường sôi động, trái tim của cô cũng nhảy nhót theo nền nhạc. Tự nhiên bụng có chút buồn, cô nói với hắn một tiếng rồi vào nhà vệ sinh.

Trình Chấn Dạ nhìn cô rời đi vô thức bật cười. Đúng là ngoài cô ra thì hắn không kiên nhẫn được với ai nữa cả.

“Ông chủ Trình, lâu lắm rồi mới thấy anh đến đây.”

Ở đâu tự nhiên xuất hiện một người phụ nữ, thân hình nóng bỏng bước tới chỗ hắn.

Cô ta là khách quen ở đây, nhưng đúng thật là một kẻ không biết điều.

Hắn không nói gì, vẫn bình tĩnh ngồi thưởng thức rượu ngon.

“Nghe nói anh đã có vợ rồi sao, là người vừa mới rời khỏi hả? Cô ta quá tầm thường rồi, làm sao thích hợp với người tài giỏi như ông chủ Trình được chứ.”

“Vậy sao...”

Trình Chấn Dạ đặt ly rượu đã rỗng xuống bàn, “Vậy cô nói thử xem, loại người nào mới thích hợp với tôi?”

Người phụ nữ bắt đầu ưỡn người ngồi xuống ghế, muốn ngồi lại gần hắn nhưng vẫn có chút không dám.

Cô ta bày ra bộ mặt ngại ngùng rồi bắt đầu nói, “Tất nhiên là phải thật tài giỏi giống như anh vậy, cũng phải xinh đẹp nữa, như vậy mới xứng với anh đúng chứ. Chẳng hạn như em vậy, và đặc biệt trái tim của em chỉ hướng về mỗi phía anh thôi.”

Trình Chấn Dạ cười khẩy khiêm tốn rót thêm một chút rượu.

“Chứ anh à, em thấy người phụ nữ kia không xứng với anh chút nào. Mặt mũi trông giả tạo quá đi mất, thân hình đó chắc cũng không phải tự nhiên đâu. Người như cô ta ấy à, em gặp nhiều rồi, đều dùng chiêu trò dụ dỗ những người như anh thôi, những thủ đoạn hạ tiện, thấp hèn...”

“Nói xong chưa?”

“...”

Ánh mắt Trình Chấn Dạ đanh lại, sắc mặt tối sầm trở nên đáng sợ hơn gấp nhiều lần vừa rồi. Điều này cũng khiến cho người phụ nữ phải e sợ, vội đứng lên.

“Nói xong rồi thì cút đi.”

Cô ta thấy không khí dần nóng lên cũng không muốn nán lại thêm giây nào nữa vội vàng rời đi. Nhưng đi chưa được vài bước thì hắn gọi lại.

“Nhân tiện đến quầy lễ tân nói với họ một tiếng, liệt tên của cô vào danh sách đen giúp tôi.”

Điều dại dột nhất chính là nói xấu Lộ Uyển Nhiên trong địa bàn của hắn, lại còn ngay trước mặt hắn!

Không bao lâu sau Uyển Nhiên đã trở lại, giải quyết xong rồi thoải mái hơn hẳn.

“Anh sao thế?”

Sắc mặt sao trông đáng sợ vậy, tiếc là cô lớn mật nên không sợ chút nào...

“Không sao.”

Ừm, hắn mà nói cho cô biết mới là chuyện lạ đấy.

Nhìn chai rượu trước mắt vẫn đầy ắp gợi cảm như thế, cô không kiềm được mà hỏi hắn, “Tôi có thể uống nữa không?”

Trình Chấn Dạ gật đầu, hắn là gọi ra để cho cô uống mà.

“Uống đi, chỉ cần chút nữa còn giữ được tỉnh táo đi về nhà là được.”

“Tôi không dễ bị chuốc say đâu, rượu này lại nhẹ như vậy, làm sao mà say được.”

Rất có dũng khí, thế thì cô cứ thoải mái uống đi, bao nhiêu hắn cũng cho cô được!

Trình Chấn Dạ sau đó không uống thêm giọt rượu nào nữa, hắn chỉ yên tĩnh ngồi nhìn cô, còn mình thì uống nước lọc.

Gần một giờ sau, hắn bế cô về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.