Đó được xem là khiêu khích sao?
“Tôi không có…”
“Cứng miệng.”
Quả thật là cô đã thành ra như thế rồi, hắn chẳng thể làm được gì cô cả.
Hắn chưa từng thương hoa tiếc ngọc, nhưng hắn không thể động vào cô.
Uyển Nhiên nhìn vẻ mặt bất lực của hắn trong lòng có chút vui vẻ. Trình Chấn Dạ chưa nhường cô lần nào cả, xem ra hôm nay là bất đắc dĩ phải nhường rồi.
“Cũng muộn rồi, em ngủ đi.”
Cô gật đầu ngoan ngoãn nghe lời hắn từ từ khép mắt. Chỉ cần có hắn ở đây, không để cô một mình ở lại trong bệnh viện là cô an tâm rồi.
Trình Chấn Dạ vẫn ngồi bên cạnh trông cô ngủ, bàn tay lớn của hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của cô. Đúng là muốn cô sớm hoàn thành huấn luyện để trở lại bên cạnh hắn, nhưng không phải bằng cách này…
Hắn không phải là một người đàn ông ấm áp nhưng lại có đủ chu đáo với cô, mọi thứ của hắn dành cho cô đều là duy nhất, thứ mà không ai có thể có được từ hắn lần thứ hai.
Đắp chăn kỹ càng cho cô rồi hắn di chuyển lại ghế sô pha gần đó. Nó không đủ dài, cũng không được rộng, có lẽ đêm nay hắn đành phải ngồi ngủ rồi.
Nhìn xem từ lúc có cô bên cạnh cô đã cho hắn đã chịu bao nhiêu “thiệt thòi” cơ chứ, nhưng tất cả đều là do hắn tự nguyện.
Sáng hôm sau, Trình Chấn Dạ thức dậy thì trời đã đổ mưa từ lúc nào. Hắn mất một lúc để khởi động lại toàn bộ cơ thể đau nhức vì một tư thế ngủ ngồi cả đêm.
Dục Sơ cũng đến từ sớm, anh đem thức ăn sáng do đầu bếp chuẩn bị sẵn và một vài đồ dùng cá nhân đến cho hai người. Hắn là định ở lại đây luôn hay sao?
Sau khi Uyển Nhiên tỉnh dậy thì Trình Chấn Dạ đã thay lại một bộ quần áo đâu vào đó cả rồi. Cô để ý rằng người đàn ông này luôn rất chỉnh tề, bất kể là ngày nghỉ hay đi làm hắn vẫn giữ cho bản thân một hình tượng nhất định.
Hắn đỡ cô ngồi dậy, vì vết thương còn mới nên rất nhiều điều bất tiện.
“Hay là anh gọi người vào giúp tôi với…”
“Tôi không phải người à?”
Cô miễn cưỡng nhìn hắn.
Ừm thì, hắn cũng đâu có bằng chứng gì chứng minh hắn là con người đâu chứ?
Dù gì hắn cũng là đàn ông, sao có thể vào trong đó giúp cô được…
Khóe môi Trình Chấn Dạ cong lên, hắn đưa cô vào nhà vệ sinh rồi quay ra ngoài, một cô y tá vào giúp cô vệ sinh cá nhân.
Hắn biết rồi, trước khi cô nghĩ đến những điều đó thì hắn đã chuẩn bị xong tất cả.
Cơn mưa hôm nay thật dai dẳng, đến buổi trưa vẫn không có dấu hiệu ngừng lại. Trình Chấn Dạ đã ở lại bệnh viện cả một buổi sáng, một người không thích bệnh viện như hắn có lẽ sắp xem đây là nhà rồi cũng nên. Dục Sơ cũng không có việc gì mà ở lại đây, đôi lúc có tin tức gì sẽ báo ngay cho hắn.
“Cuộc thi ở Ảnh Thị vẫn sẽ tiếp tục đúng không?”
Cô đưa mắt về phía hắn, mong đợi câu trả lời.
“Ừm, sẽ không có gì thay đổi cả.”
Chỉ có cô là không thể tham gia nữa thôi, không thể vì mỗi một mình cô mà trì hoãn chuyện này được mà.
Vẫn còn nhiều cách, không nhất thiết phải tham gia lần huấn luyện này. Sau khi cô khỏe lại hắn sẽ giúp cô tính cách khác, năng lực của cô thế nào mọi người đều biết cả rồi, sẽ không có chuyện người khác nghĩ cô đi cửa sau đâu.
Trình Chấn Dạ đem tới một bát thuốc bổ được sắc theo kiểu truyền thống, đã để nguội nhưng có lẽ sẽ hơi đắng.
“Uống thuốc đi.”
Cô nhìn bát thuốc được đưa đến trước mặt, ngửi mùi thôi đã thấy vị đắng khó uống vô cùng. Từ nhỏ cô đã rất ghét uống thuốc, khi ấy cả nhà còn phải mất một lúc lâu mới dỗ được cô uống thuốc cơ.
Ánh mắt cô né tránh, vội quay mặt sang chỗ khác.
“Đắng lắm, tôi không uống đâu…”
“Em cũng không còn là con nít, lại sợ uống thuốc à?”
“Không phải sợ, tại nó đắng lắm…”
Thuốc nào mà không đắng chứ.
Hắn từng tuổi này rồi chưa dỗ ai bao giờ, đừng nói là hắn phải dỗ cô đấy nhé?
Bây giờ hắn mới phát hiện, sao mà cô cứng đầu quá đi mất.
“Không uống, em chắc chứ?”
Uyển Nhiên quay lại nhìn hắn, trong lòng dấy lên một nỗi bất an. Mỗi khi hắn hỏi cô như này là y như rằng sẽ có chuyện gì đó đằng sau xảy ra. Trình Chấn Dạ là người sẽ không nói lại lần thứ hai mà.
Nói ít làm liều thôi. Tuy có vẻ e ngại nhìn hắn nhưng cô vẫn liều lĩnh gật đầu một cái. Dù sao cô nói không uống là không uống, hắn sẽ không vật cô ra rồi đổ thuốc vào miệng cô đâu chứ?
Thấy cái gật đầu của cô như vậy hắn cũng không ép, “Là em nói đấy nhé.”
Hắn không tin có việc sẽ làm khó được hắn.
Trình Chấn Dạ nói rồi trực tiếp đưa bát thuốc lên miệng uống một ngụm hết trong một hơi khiến cô ngơ luôn rồi.
Thế là uống rồi sao?
Chưa kịp thể cô hiểu ra chuyện gì hắn đã ngay lập tức tiến đến trước mặt cô, dễ dàng ‘bón’ cô uống thuốc. Lần này là đã hết trốn được rồi.
Dòng thuốc đắng cứ như thế ngang nhiên chảy xuống cổ cô, cho đến khi chỉ còn đọng lại hơi thở của hắn, chớp mắt đã xong rồi. Trình Chấn Dạ không lập tức buông, hắn giữ tư thế một lúc giúp cô cảm nhận lại một mùi vị ngọt mà ngay cả hắn cũng cần.
Nếu như sau này cô vẫn không chịu uống thuốc thì chỉ còn cách dùng cách này thôi. Mà sau ngày hôm nay có lẽ cô sẽ phải ngoan ngoãn uống thuốc dù có đắng thế nào chăng nữa.
Hắn đứng thẳng dậy đặt bát rỗng lên bàn. Nhìn cô vẫn ngẩn người ra đó mà gương mặt thì đỏ bừng, hắn gật đầu hài lòng, “Ngoan lắm, uống hết rồi.”
“Anh…”
“Anh gì mà anh, là tự em chuốc lấy cả thôi.”
...
“Cậu Trình.”
Dục Sơ gõ cửa vài tiếng rồi bước vào. Anh nhìn sơ qua Uyển Nhiên rồi đi lại nói nhỏ với hắn, “Kiều Nhược Tuyết đang ở bên ngoài.”