Tây Thục Quốc, nằm ở vùng Tây Vực, khí hậu quanh năm khô hạn. Nơi đây nổi tiếng với hai thứ, một là mĩ nhân, nữ tử Tây Thục Quốc từ khi sinh ra dung mạo đã hơn người, xinh đẹp vô cùng, không chỉ thế nam tử nơi đây cũng anh tuấn tiêu sái rất có phong độ, cũng bởi vậy mà ở đất nước này ai ai cũng ưa chuộng ca vũ nhảy múa. Chỉ cần bạn đến Tây Thục, gọi bừa một cô gái hay một nam nhân bảo họ nhảy múa cho xem, chắc chắn bọn họ có thể nhảy đến mức khiến bạn thần hồn điên đảo; lại bảo họ hát cho bạn một bài, tiếng hát liền vang xa trăm dặm, hút hồn người nghe, đây chỉ là lời đồn, nhưng việc người dân Tây Thục Quốc hát hay múa giỏi vẫn là thật. Thứ nổi tiếng không kém nữa chính là đá quý, đất nước này ẩn chứa vô vàn đá quý, mỏ vàng bạc cũng rất nhiều, bởi vậy mà vô cùng giàu có, khiến cho người đời cũng phải có câu:
“Muốn uống rượu ngon ngắm tuyết trắng tới Lương Yên, muốn ngắm mĩ nhân thưởng đá quý mời Tây Thục”
Lương Yên Điện,
Đoàn sứ giả của Tây Thục Quốc tới lần này chính là vì buổi hôn lễ giữa hai nước, buổi lễ sẽ được tổ chức ở Lương Yên Quốc, quốc vương Lạc Nhĩ Thác Cát bởi vì quá bận mà không thể đến dự lễ thành thân, chỉ gửi thư chúc mừng tới Lương Yên Quốc, nhưng trong thư chỉ có một dòng là chúc phúc, còn lại đều là nhấn mạnh về mối quan hệ hòa hảo giữa hai nước.
Minh Nguyệt một thân bạch y, vô cùng nổi bật trong điện, sự xuất hiện của cô trong vòng một năm này đã khiến cho người trong triều hễ nhìn thấy thân ảnh áo trắng thì đều là vô cùng tất cung tất kính không dám khinh thường. Mà đứng đối diện với cô chính là nam tử vận hắc y, nhìn thì như hai người đối lập, song đây lại chính là cặp đôi gây nhiều sóng gió nhất trên triều.
Minh Đế ngồi trên bảo tọa, nghiễm nghệ nhìn xuống phía dưới, ánh mắt không rõ hỉ nộ cảm xúc, long bào màu vàng thêu hình rồng thập phần bắt mắt. Ở hàng quan văn, Lí Thục vẫn là cái vẻ im lặng thường ngày, Quý Kham đứng đằng sau ông lại vẫn luôn cười cười, nếu trước kia không tính Minh Nguyệt và Trạch Thiên thì hai người này quyền lực trong triều cầm trong tay là vô đối. Sự thay đổi vị trí duy nhất trong triều chỉ có Đại hoàng tử đã được thăng lên một cấp, đứng bên cạnh Lí Thục, khuôn mặt ít nhiều đã trưởng thành hiểu sự đời hơn trước.
Thư của sứ đoàn vừa báo hôm trước rằng hôm nay đoàn sẽ tới Hoàng thành, vậy nên bây giờ mọi người trong triều là đang chờ đoàn người Tây Thục Quốc này tới.
Minh Nguyệt nhìn nam tử bên cạnh hỏi:“Ngươi đã từng gặp Nhị hoàng tử Tây Thục Quốc chưa?”
Trạch Thiên thành thật lắc đầu:“Chưa từng. Bất quá có biết chút ít về hoàn cảnh trong triều của vị hoàng tử này”
Cái gọi là “chút ít” của hắn thì nhất định là biết rõ đến từng chi tiết. Dù sao Trạch Thiên cũng có rất nhiều thám tử bên phía Tây Thục mà, Minh Nguyệt hạ giọng nói:“Thế nào?”
Trạch Thiên chậm rãi nói:“Thực ra ngoài Nhị hoàng tử gây sóng gió ảnh hưởng tới tân đế vương ra thì còn có một người nữa, kẻ này trong triều chức cao vọng trọng, là...”
Hắn vừa nói đến đây thì bên ngoài truyền đến tiếng hô.
“Sứ đoàn Tây Thục Quốc đến!”
Tất cả mọi người đều đồng loạt quay lại về đằng sau nhìn, mà Minh Đế ở trên cao kia cũng giương mắt hướng tới đoàn người đang bước vào điện kia.
Đoàn người vô cùng long trọng, chia làm hai hàng đều đều tiến vào bên trong điện, một hàng đều là những mĩ nữ xinh đẹp, hàng còn lại mỗi người đều cầm trên tay một hộp gỗ lớn vô cùng tinh xảo. Mà đi đầu đoàn người là một vị thiếu niên nam tử khôi ngô, mái tóc dài xoăn đen nháy, một thân quần áo màu tím bắt mắt, cổ tay cổ chân đều đeo hai cái vòng vàng, khiến cho mỗi bước đi của người nọ đều vang lên tiếng leng keng. Nam tử có đôi mắt đào hoa, nụ cười nhếch lên, phong thái tỏa ra có phần tùy hứng lại khiến người ta không dám vọng động làm càn. Ở phái sau nam tử còn có một người nữa, thiếu niên này gương mặt trắng nõn xinh đẹp, mặc một bộ quần áo xanh lam, dáng vẻ giống với một thư sinh chưa từng cầm kiếm bao giờ. Thiếu niên nổi bật với đôi mắt trong vắt sáng ngời, tuy đi phía sau nam tử nhưng khí khái lại không hề lép vế chút nào.
Nam tử áo tím kia chắp tay cúi người hướng Minh Đế cao giọng nói:“Thần Đại tế tư Tây Thục Quốc Diệp Trạm, cùng Nhị vương tử Tây Thục Quốc Lạc Nhĩ Cố Thanh, bái kiến hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Diệp Trạm vừa nói xong, cả đại điện đều nhìn y với vẻ mặt không thể tin được, ai mà ngờ một vị nam tử trẻ tuổi như vậy đã có thể lên đến chức Đại tế ti, ánh mắt mọi người trong triều tức khắc nhìn y với vẻ khen tị thèm muốn. Chỉ có duy một đôi mắt nhìn vị Đại tế ti này với thần sắc khó hiểu nhất, chính là người vận bạch y đứng đầu hàng quan võ.
Minh Nguyệt nhìn Diệp Trạm với vẻ mặt vặn vẹo, hơn hết, cô đối với gương mặt của người này không phải xa lạ, mà là vô cùng quen thuộc, quen thuộc tới mức khắc sâu vào trong não, chỉ trực chờ có thể băm người nọ thành trăm mảnh. Diệp Trạm người này, cả vẻ mặt giọng nói cùng dáng vẻ, đều vô cùng giống một người, kẻ theo đuổi cô lúc trước, kẻ phản bội cô, kẻ vì quyền lực địa vị mà khiến cô phải nhảy từ tòa nhà cao xuống, No.1!
Trạch Thiên bên cạnh thấy vẻ mặt cô biến sắc như vậy, còn là vì đang nhìn một người nam nhân khác, sắc mặt hắn trầm xuống, hỏi:“Có chuyện gì sao?”
Minh Nguyệt cố kìm nén cảm xúc dâng trào, cắn cắn môi, nói:“Không có gì“. Tuy nói vậy nhưng mắt phượng vẫn không ngừng nghỉ nhìn chằm chằm thân ảnh áo tím kia, trong mắt là vô vàn căm hận cùng lửa giận.
Minh Đế nói:“Bình thân”
Diệp Trạm đứng thẳng người:“Đa tạ hoàng thượng“. Ánh mắt hắn lướt một vòng quanh triều, đột nhiên cảm nhận được một luồng sát khí tới từ phía nam tử vận bạch y, nhưng khi hắn vừa muốn nhìn lại thì tức khắc sát khí kia liền biến mất, giống như chưa hề xuất hiện.
Minh Nguyệt thu hồi ánh mắt, sau lưng cô không biết từ lúc nào đã có một tầng mồ hôi lạnh. Ổn định lại cảm xúc của mình, cô thở ra một hơi.
Ha, thật không ngờ đời này sống lại còn được gặp lại gương mặt quen thuộc như vậy.
Thật muốn giết hắn.
Trạch Thiên thấy cô đã ổn định lại, nhưng vẫn nhớ như in cái dáng vẻ vừa nãy của Minh Nguyệt. Hắn cũng coi như quen biết cô khá lâu rồi, nhưng sự thật chứng minh chưa lần nào hắn thấy cô thất thần như thế cả, gương mặt vừa nãy rõ ràng là đối với vị Đại tế tư kia có quen biết, còn như là căm hận. Chẳng lẽ bọn họ đã từng...
“Kẻ mà ta nói nắm giữ quyền lực trong triều Tây Thục chính là Đại tế ti Diệp Trạm. Minh Nguyệt biết gã?“. Hắn hỏi.
Minh Nguyệt bỗng nhiên cười lạnh:“Là cố nhân“. Sau đó lại nói một câu không ăn nhập:“Hắn không biết ta, ta cũng không biết hắn. Nhưng ta nhất định sẽ giết hắn”
Ai bảo cái tên Diệp Trạm kia có gương mặt phong thái giống No.1 làm chi, tuy biết rằng có thể người này không phải No.1, nhưng căm hận vì bị phản bội, trái tim cũng vì thế mà bị tổn thương sâu sắc không cách nào hàn gắn lại được là thực. Mối tình đầu khiến cô lao đầu bất chấp yêu đến điên cuồng, sau lại một tay cầm súng chĩa thẳng vào mặt cô ép cô phải nhảy từ trên cao xuống, vốn dĩ tưởng đã tìm được một người bạn sẽ đi hết nửa cuộc đời còn lại với mình, cuối cùng lại chính là kẻ kết thúc sinh mạng của mình.
Ngu ngốc.
Cô không muốn tin tưởng, cũng không cần tin tưởng bất kì ai nữa...
Bởi vì khi con người ta dựa dẫm vào một thứ gì đó, đến khi bị nó phản bội, mất đi...
Thứ cảm xúc duy nhất còn lại, chính là đau đớn khôn cùng.
Trạch Thiên nhìn vẻ mặt cùng lời nói kia của Minh Nguyệt, lại càng khẳng định suy nghĩ của mình. Tay vô thức nắm chặt, ánh mắt quăng tới vị Đại tê ti kia cũng sắc bén lạnh buốt.
Diệp Trạm thực sự không hiểu tại sao mình vừa tới đây đã chọc phải hai đại nhân vật, ban đầu là nam tử bạch y, giờ lại đến kẻ vận hắc y kia, ánh mắt còn đáng sợ hơn cả người trước đó, kiểu như muốn băm vằm hắn thành trăm mảnh vậy. Hắn mới tới đây lần đầu a! Chọc gì bọn họ đâu chứ!?
Y hướng Minh Đế lại nói:“Lần này tới đây là vì để tổ chức lễ thành thân cho Nhị vương tử cùng Tứ công chúa, quốc vương cũng có chút quà mọn tặng làm sính lễ“. Nói xong hắn phất ta một cái, hàng người cầm hộp gỗ kia liền nhanh nhẹn mở hộp. Bên trong mỗi hộp nào là minh châu rồi vàng bạc ngọc trai không thiếu thứ gì.
Minh Đế nói:“Cảm tạ thành ý của quý quốc. Sứ đoàn đi nhiều ngày cũng mệt mỏi rồi”, dừng một chút ông lại gọi:“Trần ái khanh”
Một ông lão từ hàng quan văn bước ra, chính là Lại Bộ Thương Thư Trần Ẩn, ông cúi người cung kính đáp:“Có thần”
Minh Đế nói:“Lúc trước trẫm có phân phó Trần ái khanh đây sắp xếp nơi ở cho đoàn sứ, không biết đã xong chưa?”
Trần Ẩn:“Đã xong thưa bệ hạ”
Trần gia từ trước tới nay luôn không màng quyền lực, ngay đến cả khi hiện tại triều đình đang chia làm hai phe phái ông cũng không có tham gia. Bất quá không phải vì vậy mà quyền lực của ông trong triều giảm sút. Trần gia từ xưa tới nay luôn nổi tiếng với cái danh công chính liêm khiết, Ngay đến tận bây giờ gia chủ Trần gia Trần Ẩn cũng vẫn luôn như vậy. Hiện tại Trần Ẩn có một đứa con gái, tên Trần Y Y, được xưng là đệ nhất mĩ nhân của Kinh thành.
Minh Đế lại hướng Diệp Trạm nói:“Tối nay Hoàng cung có mở tiệc chào đón tẩy trần cho các vị ở Thái Hòa điện, mong mọi người có thể tham gia?”
“Đó là đương nhiên”, Diệp Trạm cười nói.
Lý tổng quản thấy đã xong liền bước ra, hô:“Bãi triều”
Hai hàng người của đoàn sứ bộ vòng vào phía trên trái Lương Yên Điện, đó là nơi để quà cáp này nọ. Mọi người trong triều cũng dần tản ra ngoài. Diệp Trạm cùng với Nhị vương tử Lạc Nhĩ Cố Thanh theo Trần Ẩn tới nơi nghỉ ngơi. Minh Nguyệt cũng đang định trở về Thanh Quang Phủ, bỗng dưng bị một bàn tay nắm lại.
Cô quay đầu, nhướn mày hỏi:“Sao?”
Trạch Thiên nhìn cô mỉm cười:“Vọng, mời”
Minh Nguyệt biết hắn là đang nói đến cái gì, hai chữ này giống như đã trở thành mật khẩu quen thuộc vậy, mỗi lần hắn muốn hẹn cô tới đó là lại nói hai từ này. Nghĩ nghĩ một chút, Minh Nguyệt nghiêng đầu thương lượng:“Không đến được không?”
Trạch Thiên tuy nụ cười trên môi vẫn giữ nguyên, lời nói lại vô cùng quả quyết:“Không đến không được“. Hắn có chuyện muốn nói với cô.
Minh Nguyệt thở dài:“Hầy, thôi được”