Nữ Sát Thủ Xuyên Qua Nữ Phụ

Chương 46: Chương 46: Đám Tang (Cho "người Ấy") =]]]




Sau mấy ngày ru rú trong nhà cô cũng có việc phải đến công ty. Mạc gia muốn hợp tác thu mua tòa nhà cũ đã xuống cấp có thể khu đó sẽ trở thành một khu chung cư đắt giá.

Vận bộ trang phục công sở đơn giản mà thanh lịch cộng với khí chất vương giả sẵn có của cô thật khiến cả người toát lên sự thành thục trưởng thành như đóa hoa anh túc kiều diễm nhưng lại mang độc dược. Mái tóc màu nâu uốn lượn được vén qua một bên vai.

Bước xuống nhà nhìn qua một lượt thấy Bạch Lưu Vĩ đang chật vật ôm cái giỏ đầy quần áo nhìn mà phì cười. Còn đâu cái vẻ hào nhoáng khi gặp nữ chủ!

_ Vĩ đưa tôi tới công ty- Cô bước tới đưa tay ôm lấy cái giỏ đầy quần áo đó. Anh nhìn cô trợn mắt, cô xoắn tay áo lên xách đống đồ lên giá phơi đồ. Sau khi xong cô quay sang anh nhẹ giọng:

_Đi được chưa Lưu Vĩ- Cô nhướn mày nhìn anh hơi mất kiên nhẫn.

_Umk... Mà s... Sao em làm đ... Được như vậy?- Anh nhìn cô đầy ngưỡng mộ anh nghĩ cô thật hoàn hảo để trở thành một người vợ. (Tg: hơi sớm nha anh! :3)

_ Bình thường mà! Bây giờ...- Cô nắm cổ áo của người nào đó còn ngây ngốc lôi vào trong xe.

_ Em biết lái xe mà?- Anh vừa lái xe vừa nghi hoặc hỏi.

_ Tại lười- Cô nhìn cái hợp đồng chuyên tâm nghiên cứu lại.

_...- Anh thật sự ... với cô rồi. Sau một lúc im lặng không ai nói gì mà cô cũng gần tới công ty Hàn gia cô đống sắp hồ sơ lại nhẹ giọng nói:

_ Không thấy như vậy ngầu hơn sao?- Nói rồi cô nhẹ nhếch môi bước xuống xe đi vào công ty. Mặc dù chỉ nhếch nhẹ khóe môi nhưng với anh rất đẹp. Đây là lần đầu tiên cô không tỏ ra băng lãnh với anh.

>= Công ty =<

Cô thong thả cước bộ lên tầng 18 của công ty với lý do thang máy hư với lại cô chính là muốn hắn chờ! Với lại lâu rồi không tập thể dục. (=_=|||)

Cạnh

_ Xin lỗi Mạc t...- Cô bước vào nhưng đứng hình khi không có ai trong phòng.

_”Đm Mạc Tĩnh nhà ngươi dám để ta chờ coi thử ngươi có bản lĩnh gì mà lên mặt với lão nương!”- Trong lòng cô gào lên! Chưa bao giờ cô mất mặt vậy.

30' sau

Phòng họp trang nhã tràn đầy ánh sáng bây giờ như hầm băng lạnh chết người. Ngón tay dài mất kiên nhẫn gõ lên bàn từng nhịp từng nhịp. Gương mặt xinh đẹp bây giờ đen như than. Không một nhân viên nào dám bén mảng lại đây kể cả Lưu Dật Thần- kẻ được cho là can đảm nhất bây giờ cũng không dám tới gần.

Đúng chất tổng tài hắc ám!!!

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Vẫn sự im lặng chết người...

_ Hắn ở đâu- Giọng cô lạnh giá nói chuyện với người trong điện thoại.

_” D...Dạ...O...Ở...B...Ba...r... Soun...d... Sound... Ạ...”- Giọng nói run rẩy truyền đến từ điện thoại. (Tg: Một phút mặc niệm cho người đấy... =]]])

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Chiếc Ferrari màu đỏ phóng nhanh trên con đường lớn dọa người né sang.

Quán bar Sound vốn ồn ào liền im bặt khi tiếng cánh cửa đổ rạp xuống đất khiến người ta sợ hãi.

Dáng vẻ mãnh mai nhưng kiên cường như đóa hồng đen đầy gai. Dụ hoặc nhưng cao qúy khiến người ta cảm thấy mình thấp hèn không đủ tư cách chạm vào chỉ sợ vấy bẩn nó.

Bước đến gần cặp nam nữ đang quấn lấy nhau, tay cô nhẹ nhàng chạm vào làn da bạch ngọc của nữ chủ. Mái tóc hồng của cô ta giờ được xõa ra bộ ngực loli dán chặt vào ngực của Mạc thiếu nhà ta.

_ Mạc thiếu, cho hỏi anh nghĩ Mạc gia làm ngành bất động sản để chơi sao!- Giọng nói lạnh băng như xối một gáo nước lạnh vào người anh ta. Gương mặt như bừng tỉnh khi thấy cô. Đôi tay nhanh nhẹn đẩy Lam Thiên Băng ra chỉnh một chút lại quần áo.

_ Cứ tưởng anh thay đổi... Thật thất vọng Mạc thiếu...- Cô cười lạnh trái tim anh lần nữa vỡ nát vì cô.

_Xin lỗi Lam tiểu thư tôi không nghĩ Long ca thích bộ dạng dâm đãng này của cô... Chặc... Thật thất vọng!- Cô nhếch mép bộ quần áo công sở giờ tùy ý lại mang theo hơi thở ác ma mị hoặc chết người.

_ Tuyết! Làm... Ơn... Đừng nói được không!?! Làm ơn!!!- Cô ả khóc lóc van xin cô tay bấu chặt vào chân cô.

Thanh nhã nhưng lại không nhẹ nhàng gì! Cô nâng cằm ả lên nhẹ nhàng nói nhưng lại mang sự ngông cuồng:

_ Được thôi... Nhưng còn cản trở việc làm ăn của Hàn thị thì...- Nói tới đây cô bật cười. Tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông nhưng sát khí phóng ra từ người cô khiến người ta cứ ngỡ đang gặp ác ma từ địa ngục.

Cô quay người tay nắm lấy cánh tay Mạc Tĩnh đang ngây người ở đó.

_ Mạc thiếu cứ coi như tôi tiện đường- Kéo anh vào xe cô khởi động xe chạy thẳng tới Mạc gia.

Trên xe không khí trầm mặc kéo dài cho tới khi Mạc gia hiện ra ngày trước mặt.

Trong lúc cô đang bàn bạc công việc với Mạc ba thì ở trong quán bar.

_”Hàn Tuyết! Ta sẽ nhớ rõ nỗi nhục này!!!”- Khuôn mặt xinh đẹp của Lam Thiên Băng vặn vẹo đến cực độ.

---End chap---

Tg: lúc đầu định chap này cho Tĩnh ca oai sau đó nghĩ lại thấy như vầy được hơn nên viết lại.

Tĩnh ca: Cô ác lắm!!!

P/s: 26 thi ta mệt chết rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.