Nữ Sát Thủ Xuyên Qua Nữ Phụ

Chương 33: Chương 33: Rắc rối (2)




_ Long ca nếu anh đã hủy hôn thì cho em cơ hội phục vụ anh nha~- Cô ta cười dâm tà nói khiến cô sởn da gà.

_ H... Hoàn tổng nếu anh không rảnh để đi cùng tôi thì tôi sẽ không làm phiền anh- Cô đang nén cơn ói mửa xuống mà nói với anh nên hơi bị run.

_ A... Anh hẹn em mà! Không rảnh sao hẹn em được- Anh hấp tấp nói.

_ Tôi sợ làm phiền anh và bạn gái anh- Cô bụm miệng lại nói.

_ Đúng đó~ Chúng ta phải vào khách sạn mà

- Ả nở nụ cười dâm tà thân hình quấn lấy anh.

_ Ọe- Cô không nhịn nỗi nôn khan khiến mọi người hớt hải- Cô muốn làm chuyện đó xin mời ra khỏi đây đây là nơi công cộng.

_ C... Cô- Cô ả tức giận hét.

_ Cô muốn nói gì? Xin lỗi anh thật sự tôi không muốn ăn nữa- Cô quay sang nói với anh.

_ E... Em có sao không!?- Anh hối hả nói.

_ Xin lỗi tôi chịu không nổi mấy lời buồn nôn ấy- Cô thành thật nói khiến mọi người đầu chảy đầy hắc tuyến.

_ ...- Anh câm nín không nói được gì.

Cô ta điên tiết đứng lên giơ tay chuẩn bị tát thì bị cô nắm lại đẩy ả ra xa.

_ Đánh tôi? Cả Dạ Hạo Nhiên còn không dám làm gì chỉ một công ty nhỏ bé của bà cô!?! Thật nực cười!- Đôi mắt phượng màu đỏ thẳm loé lên tia sát khí.

_ C... Cô là H... Hàn Tuyết- Ả lắp bắp run rẩy nói. Cha ả đang muốn hợp tác với Hàn thị đây là một hợp đồng lớn của công ty nếu thất bại thật không thể tưởng tượng.

_ Vậy... Bản hợp đồng này bỏ nha~- Lục trong túi ra bản hợp đồng bìa xanh ra rồi dùng chất giọng ngọt ngào khiến họ run sợ- Không biết khuôn mặt của Hoàng Nhuận Đức sẽ như thế nào khi biết tin cô con gái cưng của mình khiến công ty phá sản?

Cô ta ôm đầu khóc thét lên khi nghe cô nói.

_ Tiểu bảo bối không cần phải ra tay a~- Vâng chỉ có một người dám gọi Tuyết tỷ như vậy đó là Mai lão sư a~

_Buôn tay ra!- Cô cựa quậy khi anh ôm lấy mình mà không biết cô sắp lâm nạn nếu còn tiếp tục cựa quậy.

_ Tiểu bảo bối em dám cựa quậy~- Anh nhỏ giọng đừa cợt rồi ác ý phà hơi vào lỗ tai non mềm của cô khiến nó đỏ ửng lên.

_ T... Tịch ca- Giọng nói của cô run rẩy đầy sợ hãi. Từ đó đến giờ cô không sợ trời không sợ đất chỉ sợ duy nhất Thiên Tịch anh.

_ Nhận ra cũng muộn a~- Anh nói nhỏ vào tai cô khiến mặt cô bất giác đỏ ửng lên nhìn rất dễ thương.

_ Xin lỗi Hoàng thiếu tôi sẽ đem tiểu bảo bối về “Dạy dỗ” lại đàng hoàng sẽ không khiến Hoàng tổng và Hoàng tiểu thư phải lo lắng- Anh cười nhẹ nhàng mị hoặc chúng sinh.

_ Hức... Mai thiếu... Hức hức... Xin ngài hãy... Hãy khuyên Hàn tiểu thư s... Hức... Suy nghĩ lại- Ả ra vẻ đáng thương bám lấy gấu quần của anh van xin “sẵn tiện” đung đưa bộ ngực to tròn chà xát với chân anh bộ dáng giống như đang cầu hoan, khiến anh kinh tởm không thôi xém chút nữa cô đang bị anh vác cũng muốn nôn thốc nôn tháo.

_ Xin lỗi lời của tiểu bảo bối sẽ không rút lại- Anh giả vờ khổ tâm nói nhưng ánh mắt không giấu nổi tia khinh bỉ. Anh vác cô đi trong ánh mắt ngơ ngác của Hoàng Thiên Long và tất cả mọi người tại đây.

Hỏi tại sao cô không giẫy giụa?

Hai tay bụm miệng rồi lấy tay đâu mà giẫy với chả giụa! :)))

Chương sau có H nên tg sẽ ngâm hơi lâu nha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.