##21
“Cởi áo anh ra là phải chịu trách nhiệm đó nha”
Giọng của Dạ Lãnh vang lên
Anh đã thức từ bao giờ, ánh mắt tràn đầy sự đùa giỡn và cưng chiều
“A”
Dạ Điệp bị anh làm cho giật mình, người đột ngột đứng lên bị đập đầu vào trần xe
“Au ui”
Dạ Lãnh vội xoa, thổi thổi đầu cho cô, ánh mắt lo lắng
“Em bị ngốc đó à? Có đau không?”
Cô ấm ức, xoa đầu, phồng má không phục nhìn anh
“Còn không phải tại anh hù em. Anh không được chối đâu đấy”
Ánh mắt cô lườm anh cảnh cáo hiện rõ như muốn rằng: Anh thử chối xem có chết với em không?
Dạ Lãnh bật cười, ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên xoáy tóc của cô
“Ừ ừ. Là tại anh, anh làm em giật mình, anh làm em bị đập đầu”
“Đập cái đầu anh ấy. Là đụng đầu”
Dạ Điệp quyết không tha cho anh, vươn lên bắt lỗi anh
“Ừ ừ là đụng đầu”
Cái cô nhóc này, thù dai quá mức rồi đó. Nhưng đó lại là một trong những điểm mà anh yêu ở cô
Dạ Điệp hạnh phúc nhìn lên đồng hồ. Cả người cô ngồi bật dậy
“Ôi mẹ ơi. Muộn học rồi. Mau mau đưa em đi học mau lên. Đánh răng rửa mặt, thay quần áo, ăn sáng, đi đến trường. Anh còn ngây ra đấy làm gì. Mau giúp em đi”
Dạ Điệp xuống hết cả lên trông cực kì cute
Mẹ ơi. Anh nhà cô bị làm sao thế? Có bạn trai nào thấy bạn gái mình bị muộn mà vẫn bình thản thế không
Cô thật là khổ mà
Dạ Lãnh như đọc thấu tâm tư của cô, anh cười mỉm lắc lắc đầu
Cô nhóc này thật là. Sao cứ phải cuống lên thế?
Cô quên anh là ai rồi sao
Dạ Lãnh bấm vào một nút ở bên tay ghế
“Đem đồ vệ sinh cá nhân, đồng phục, đồ ăn sáng lên đây cho chủ mẫu”
Vừa dứt lời, chưa đầy 1 phút, 3 người hầu đã bước vào xe
Trên tay có đầu đủ mọi thứ mà anh yêu cầu
“Mau giúp chủ mẫu đi”
“Vâng”
“Trời đất còn vâng với dạ làm gì cho tốn hơi. Mau đi giúp tôi đi”
Dạ Điệp nhảy xuống ghế, vội vàng cầm bộ đồng phục chạy sang phòng bên cạnh khoang xe
Dạ Lãnh cười cười lắc đầu bất lực với cô
Thật sự đôi lúc anh cũng thắc mắc đầu mình bị kẹp vào đâu mà lại thích kiểu con gái tăng động như này
3 nữ hầu cũng cười khúc khích với nhau
Chủ mẫu của bọn họ đúng là đáng yêu hết chỗ nói
Thấy ánh mắt của anh họ vội điều chỉnh lại tác phong làm việc của mình
2 phút sau
“Mau mau. Bữa sáng của trẫm đâu?”
Dạ Điệp không thèm để ý hình tượng của mình, mặc váy ngắn mà cứ thể nhảy lên ghế ngồi
“Oa có món thịt bò trẫm thích”
Cô không thèm dùng dao và nĩa để cắt mà dùng đũa gắp lên ăn luôn
Dạ Lãnh cố kiềm chế để không cười lên tiếng
Thật là. Cô có thể để ý tới cảm nhận của người bạn trai như anh được không?
Anh rất muốn được nhìn thấy bạn gái mình cố gắng giữ thể diện trước mặt mình
Nhưng thực tế thì nó
“E hèm. Điệp, em không muốn giữ thể diện trước bạn trai của mình à?”
Dạ Lãnh lên tiếng
Dạ Điệp vẫn không ngừng ăn, miệng nhai thịt bò nhồm nhoàm trả lời anh
“Thể diện gì tầm này? Bạn trai làm sao quan trọng bằng muộn giờ được?”
“Bùm”
Sau khi quăng cho Dạ Lãnh một quả bom theo bản năng, Dạ Điệp vô tư ôm lấy cặp sách nhảy sang xe bên cạnh
“Bye anh nha”
Sau đó đóng cửa xe đi bỏ lại Dạ Lãnh với khuôn mặt ngơ ngác
Cô nói anh không quan trọng
Bé Dạ Lãnh của chúng ta đã bị tổn thương nặng nề