Nó ngập ngừng nói ra quyết định cuối cùng. Vừa nghe xong, ông vui vẻ nhìn nó bảo
- Thế thì tốt quá! À... ông còn chuyện này muốn hỏi cháu?
- Ông cứ hỏi đi ạ
- Tóc cha cháu là màu đỏ mà tóc cháu lại màu đen nên.....
- À! Việc này ông ko phải lo. Tóc cháu màu đỏ tự nhiên đấy ông. Mẹ nói rằng cháu thừa hưởng màu tóc này từ cha cháu. Nhưng mẹ lại bảo cháu đi nhuộm đen lại để tiện đi học. Cháu cũng muốn để lại màu tóc tự nhiên
- Vậy sáng mai tài xế chở cháu đến salong gần nhà mình nhuộm lại màu tóc truyền thống rồi đi học luôn nha cháu
- Dạ, sao cũng được
- Còn bây giờ, cháu đi ngủ sớm đi. Đồng phục ta cũng chuẩn bị sẵn cho cháu rồi
- Ông ngủ ngon ạ- nó nhanh chóng đi lên lầu theo sự chỉ dẫn của chị giúp việc
Chị ấy đưa nó đến căn phòng lớn nhất của dãy lầu 1. Chị ấy nói rằng nếu nó cần gì cứ gọi, chị ấy sẽ có mặt. Dặn dò xong, chị ấy trở xuống lầu
Nó đưa tay mở cửa, căn phòng màu xanh lam nhạt hiện ra, nội thất tiện nghi. Giường được kê đối diện với TV, có cả bàn làm việc với máy tính và sổ, cạnh đó là tủ sách khá to. Căn phòng đẹp quá! Nó nhanh chóng vào phòng tắm tham quan. Woa... có cả một bồn tắm to xây sát vào tường bằng kính trong suốt, từ đây có thể nhìn thấy cả đường sá bên dưới, view đẹp à nha! Í... rồi lúc nó tắm thì sao? Cái này hổng được nha, nhưng thôi... tối rồi, chẳng còn thằng điên nào đi rình mò nó tắm đâu nhỉ? Đưa tay mở van cho nước chảy vào bồn, nó nhanh chóng cởi đồ rồi ngâm mình vào bồn tắm đầy nước ấm
Tắm táp xong xuôi, nó thay pijamas mà người giúp việc chuẩn bị sẵn. Đoạn nó ngã lưng lên tấm nệm êm ái mà thư giản. Ngày mai là nó sẽ sống với thân phận khác, ko còn là con nhỏ nhà nghèo nữa. Nó bây giờ là Thiên Kim Tiểu Thư của Tập Đoàn ÂU GIA rồi. Nhưng cũng ko vì thế mà nó sẽ quên Pun, quên Win, quên Helen, à... Kelvin chắc là nó quên được ( sao chụy phũ quá vại? >.< ). Nó rất quí họ, trừ tên Kelvin chảnh cún kia. Họ đã ở bên nó, mặc dù họ biết nó chỉ là một con nhỏ nhà nghèo. Họ vẫn iu thương nó. NÓ MÃI MÃI SẼ KHÔNG QUÊN HỌ, trừ Kelvin ( =_=”)