Hôm sau nó lê lết vào trường, Pun chạy đến đưa cho nó một hộp sữa nhưng nó lắc đầu bảo
- Thôi, tao ko muốn ăn uống gì hết
- Mày phải uống tí sữa đi chứ! Từ hôm qua đến giờ mày có ăn gì đâu
- Tao không uống. Mày đừng ép tao
Nó bỏ lên lớp. Nó làm gì còn tâm trạng mà ăn với uống. Nó còn nhiều việc để làm lắm. Mẹ nó còn chưa biết nên chôn ở đâu, nó còn phải đến khu nhà gì đấy tìm ông gì đấy -_-“.
Tiếng trống ra chơi vang lên, 3t chạy vội sang lớp tìm nó thì chỉ nhận đc cái lắc đầu của Pun. Nghe đâu nó đi từ hồi tiết 2 rồi. 3t chia nhau ra tìm nó. Helen đi khắp các dãy lầu, tay vẫn cầm chặt chai sữa tươi cho nó.
Win tìm khắp các phòng của khối 11 và các phòng thanh nhạc, thể dục, tin học,... Còn hắn leo lên sân thượng-nơi nó hay tìm đến nhất.
Và đúng như hắn đoán, nó đang tựa lưng vào tường, mắt lim dim như sắp ngủ. Hắn tiến đến ngồi cạnh nó, khẽ kéo đầu nó vào vai hắn. Thì thầm vào tai nó vài câu
- Muốn khóc thì khóc đi! Cho mượn vai
- Tui khóc thì mẹ tui sống lại hả? Tui ko làm chuyện dư thừa như vậy đâu- giọng nó lạnh lẽo
- Chí ít nó cũng giúp em nhẹ nhàng trong lòng hơn- đây là lần đầu tiên hắn phải nói nhiều đến như vậy, mà lại là để dỗ dành một đứa con gái!
Nỗi đau thương bị chạm đến, nó cố gắng kềm nước mắt. Ngăn không cho chúng trào ra, nhưng trái tim lại quặng lên. Đau! Một nỗi đau lớn bỗng lại ập đến. Nước mắt vô thức rơi ra gò má nóng hổi. Cứ thế, nó cũng vô thức nấc lên. Bản thân không cho phép mình khóc, nhưng lồng ngực này ấm áp quá
- Tại sao mẹ tui lại bỏ tui đi hả? Tui vẫn rất cần mẹ tui bên cạnh mà. Tui...hức...tui...hức...ko đc...hức... khóc- rồi nó nức nở trên vai hắn.
Hắn vòng tay ra đằng sau, siết nhẹ vai nó. Nó cảm nhận được hơi ấm từ lồng ngực hắn, ấm hơn cả vòng tay của mẹ nó nữa. Nó cứ thế mà khóc, chia sẻ hết những nỗi buồn mà nó đã giam trong người. Hắn chỉ ngồi đó, ko nói gì cả. Hắn muốn chia sẻ hết mọi niềm vui, nỗi buồn của nó. Hắn thật sự ko muốn cô gái của hắn phải chịu khổ một mình ( Cái nồi gì thế?!? Của mi khi nào hả? Ta là chồng nó... à nhầm... ta là người tạo ra nó mà. Nó là của ta! Của ta! Mi nghe chưa? >_<)
Sau một hồi “xã” hết lên người hắn, nó đã khá hơn. Hắn lôi từ trong túi ra chai cacao sữa đưa cho nó. Nó giương đôi mắt to tròn nhìn hắn
- Uống đi!
- Cảm ơn nha- nó cười khẽ
Nó ngoan ngoãn uống hết chai cacao rồi hắn đưa nó về lớp
___________________________________________________________________
Mấy chap này thật sự buồn lắm. Ta có tâm trạng để viết lun. Mấy bạn có thấy nhàm ko? Chứ tui là tui thấy hơi bị nhàm á
Nói chứ vote,cmt cho tui có động lực nhe! ~(^3^)~