Nữ Tế Nan Đương

Chương 40: Chương 40




Thời gian công tác của Tiêu Thế trở nên rất tự do, mỗi ngày sau buổi trưa đều không có việc gì làm, thời gian còn lại cơ bản đều dùng để đến thăm mẹ Tiêu.

Từ N thành đến Lâm thị cơ bản cần hai tiếng là đến nơi, mỗi khi không cần đi làm y đều ở bệnh viện, sáng sớm hôm sau lại bắt chuyến xe sớm về N thành.

Mẹ Tiêu xót con, nhưng không khuyên bảo được, vài lần như vậy, đành cùng chú Trần đến bệnh viện N thành để điều trị.

Đại để là tình huống cũng không quá tốt, nhưng chú Trần cũng không kêu một tiếng.

Mẹ Tiêu gần đây rất gầy, sắc mặt vàng vọt, hai cánh tay phù thũng, tựa vào giường bệnh, hữu khí vô lực nói chuyện: “Trường của Na Na cũng nghỉ hè rồi? Sao vẫn chưa thấy về?”

Tiêu Thế cũng không ngẩng đầu, lời nói dối dễ dàng tuôn ra: “Năm hai rồi, đi thực tập cùng giáo sư.”

“Vậy à…..” – Mẹ Tiêu cười cười.

Nhìn mẹ Tiêu khó chịu xê dịch người, chú Trần vội vàng kê gối sau lưng bà, thấy bà thoải mái, mới quay sang Tiêu Thế, trầm giọng nói: “Đã mang thai còn chạy khắp nơi? Kỳ cục.”

Sắc mặt Tiêu Thế cứng đờ.

Mẹ Tiêu nhìn biểu tình của con trai, ngạc nhiên hỏi: “Sao thế con?”

“…….. Không sao ạ.” – Tiêu Thế âm thầm thở dài, đưa một miếng táo cho mẹ Tiêu – “Mẹ mà muốn gặp cháu thì phải biết giữ gìn thân thể.”

Lợi nhiễm trùng nghiêm trọng, chân răng đã lỏng ra, những đồ ăn hơi cứng bình thường mẹ Tiêu cũng không thể ăn được, lâu dần sinh bệnh kén ăn, Tiêu Thế thấy vậy rất đau lòng, chỉ biết cùng với chú Trần nghĩ ra nhiều cách thay đổi để bà được ăn ngon miệng.

Quả táo được tỉa thành đóa hoa nhỏ, mẹ Tiêu cười cười, bảo là như kiểu dỗ trẻ nhỏ vậy, nhưng cũng ăn thật vui vẻ.

“Tính ngày tính tháng, Na Na cũng đã mang thai bốn tháng rồi?” – Mẹ Tiêu thở dài, cầm một bông hoa khác đưa đến bên miệng chú Trần – “Còn sáu tháng nữa, không biết mẹ có thể chống đỡ đến lúc đấy không?”

Chú Trần cắn bông hoa, trừng mắt nhìn bà: “Nói linh tinh gì đấy.”

Mẹ Tiêu mỉm cười.

Hôm nay là Chủ nhật, Tiêu Thế không cần đi làm, nhìn mẹ với chú ngọt ngào nói chuyện, không hiểu sau y cảm thấy ẩn ẩn chua xót.

Người ta hận không thể gần nhau, hận thời gian không chịu dừng lại.

Mà chính mình còn nhiều thời gian, lại bị người yêu vứt bỏ.

Chuyện của Tô Na, y không thể nói cho bất kỳ người nào, cảm giác như khi nói ra, y sẽ cảm thấy bản thân là một người thất bại.

Mẹ không thể chịu thêm kích thích, mà mình lại không thể làm gì hơn cả.

Tiêu Thế thở dài, đứng dậy chỉnh quần áo, cười nói: “Con về nhà một chuyến, chuẩn bị bữa tối xong con sẽ mang vào.”

Chú Trần nhìn y một cái, phá lệ “Ừ” một tiếng.

Tiêu Thế nhìn ông một lúc, nở nụ cười: “Cháu đi nhanh thôi.”

Thái độ thay đổi cũng không phải vì thân thiết hơn với mình, Tiêu Thế vừa đi vừa cười khổ.

Tựa hồ cũng ý thức được?

Nếu một ngày nào đó, mẹ không còn trên thế giới này, cũng chỉ còn hai người là có ký ức về bà mà thôi.

Tiêu Thế cúi đầu, xoa xoa hốc mắt đã lên men.

Nhà gần đây ít có người về, chú Trần không chịu rời bệnh viện, y cũng chỉ về ngủ cả đêm rồi đi, căn phòng bừa bộn hơn bình thường rất nhiều, cơ hồ không còn chỗ để đặt chân.

Tiêu Thế tắm rửa qua loa, lập tức lao vào bếp làm việc.

Một bên là nồi nhỏ đựng lá trúc với nấm đầu khỉ, thêm thịt gà xé sợi, để lửa liu riu, phòng bếp bị mùi thơm mát của lá trúc bao kín.

Củ ấu nghiền thành bột, thêm một chút đường phèn, muối, sữa tươi, dầu ô liu, nấu cùng với nấm tuyết đến khi nhừ.

Tang bạch bì (vỏ cây dâu tằm – một loại thuốc đông y) hầm cách thủy cùng với thịt đùi cừu thái miếng, đến khi gần cạn, rắc lên trên một chút hành hoa thái nhỏ, thêm chút nước tương, mùi hương đặc biệt tỏa ra, tràn ngập căn bếp.

Tang bạch bì dùng để tiêu phù, cũng không biết có hữu hiệu hay không?

Tiêu Thế vừa làm vừa nghĩ, từ trước tới giờ, mẹ mình đến giờ vẫn là người thích giữ gìn sắc đẹp, nay khuôn mặt bị phù thũng đến mức thay đổi hình dạng, ngay cả gương cũng không chịu soi nữa.

Phòng bếp mùa hè đúng là nóng đến chết người, mồ hồi Tiêu Thế chảy đầm đìa.

Hình như còn có thứ gì đó cũng chảy xuống, nhưng chỉ chớp mắt đã biết mất. Chuẩn bị tốt các món ăn, Tiêu Thế ngẩng đầu lên, trên môi là độ cong ôn nhu như trước, lấy tay gạt cũng không đi.

Trở lại bệnh viện, bất ngờ thấy Hãn Kiện cười hì hì ngồi trong phòng bệnh kể truyện cười cho mẹ Tiêu, ngay cả chú Trần từ trước tới giờ sắc mặt không mấy hòa nhã cũng đã chuyển thành hơi hơi mỉm cười.

Tiêu Thế nhất thời sững sờ.

Hãn Kiện là người đầu tiên phát hiện ra y đến, vội vàng chạy ra đón, cười vô tâm vô phế: “Tao chưa ăn cơm đã đến đây rồi, đồ ăn có đủ không? Không đủ thì hôm nay mày nhịn.”

Mẹ Tiêu nghe vậy bật cười.

Tiêu Thế cũng khôi phục tinh thần, cười cười vò đầu gã xem như chào hỏi: “Sao hôm nay lại đến đây?”

Hãn Kiện ôm cạp lồng mở ra, hít hà, cũng không thèm ngẩng đầu lên: “Mấy ngày trước cũng đến nhưng mày không có ở đây…. Trời ơi, toàn đồ tao thích ăn, làm sao bây giờ?”

Tiêu Thế cướp cạp lồng từ tay gã về, kéo bàn cơm ở giường bệnh lên, bày thức ăn ra: “Nhà mày không phải có tiểu đầu bếp độc nhất vô nhị sao? Người ta cũng không kém tao là bao đâu.”

Nói đến vật nhỏ kia, Hãn Kiệ mặt tái mét, cảm giác thắt lưng lẫn JJ đều đau, thê thảm nói: “Đừng nói đến tên đó được không? Hiện tại tao là người dẫn sói vào nhà.”

Mẹ Tiêu ăn được vài miếng, mỉm cười múc một ít canh cho Hãn Kiện. Hãn Kiện kinh hãi nhận lấy, sau đó đắc ý sì sụp húp canh.

Gần đây đêm nào cũng là đêm xuân, vẫn nên bồi bổ thì hơn.

“Tiểu Kiện yêu rồi sao?”

Hãn Kiện ngậm một mồm canh, nhìn ánh mắt nghiêm túc của mẹ Tiêu, dùng sức lắc lắc đầu.

Trước mắt hiện ra bộ dáng trên giường vô cùng kiều diễm của ai đó, trong lòng lại cảm giác lo lắng, lại lắc đầu.

“Không phải…… Không có đâu.”

Tiêu Thế nhíu mày, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Hôm nay đồ ăn có vẻ hợp với khẩu vị của mẹ Tiêu, thấy trời gần tối, Tiêu Thế liền bị mẹ Tiêu cùng Trần thúc đuổi ra khỏi bệnh viện, thuận tiên đi ăn tối với Hãn Kiện luôn.

Hai người có một thời gian không gặp mặt, sẽ có nhiều chuyện để nói, nhưng đến khi ngồi đối diện ở một nhà hàng nhỏ, thì hả hai đều im lặng.

Hãn Kiện lấy từ trong túi ra một cái phong bì đưa cho Tiêu Thế, cười hì hì nói: “Này, mày cũng biết tao là người thô lỗ, cũng không biết phải mua gì, mày cầm lấy mua thêm thuốc bổ về cho mẹ nuôi.”

Tiêu Thế sờ sờ phong bì dầy cộp, nhíu mày nói: “Thuốc bổ lên giá sao?”

“Gia đây trời sinh đã là người rộng rãi hào phóng.” – Hãn Kiện làm một cốc bia lớn, đầy khí thế nói – “Coi như là anh trai đây đưa trước tiền mừng tuổi cho cậu.”

“…………”

Tiêu Thế mỉm cười nhìn gã, cũng không từ chối: “Cảm ơn.”

Bạn bè đôi khi cũng có việc khó khăn hơn, nhưng mà nói đi nói lại, giờ cũng là lúc y cần tiền.

Yên lặng nhấp một ngụm trà, Tiêu Thế hăng hái hỏi: “Mày với tiểu thần trù kia sao lại thế?”

“Có thể, có thể sao lại thế này?” – Hãn Kiện không được tự nhiên gãi đầu – “Khí lực cậu ta lớn, tao sợ.”

Tiêu Thế bĩu môi, ánh mắt cho thấy là không thể tin được.

Hãn Kiện trừng mắt: “Mẹ nó, hai thằng đàn ông sao có thể thế này?! Mày nhìn tao kiểu đó là có ý gì?”

Hai người đàn ông sao có thể thế này?

Nếu là trước kia, Tiêu Thế đại khái cũng không thấy gì, nhưng hiện tại…… Y không nhịn được nghĩ đến khuôn mặt của Tô Mạch Ngôn.

Có lẽ là y đã quá nhạy cảm?

Đơn giản là chỉ cùng Tô Mạch Ngôn trải qua một buổi tối mơ hồ, liền thành đồng tính luyến ái sao?

Tiêu Thế cảm thấy phiền muộn.

Là khi nào thì bắt đầu? Nghĩ tới người kia, trong lòng lại có cảm giác vắng vẻ.

Hãn Kiện như chết đói, ăn như lang hổ, một mồm đầy thức ăn hỏi: “À, vợ mày đâu rồi?”

Tiêu Thế xoay xoay chén trà, không yên lòng nói: “Ly hôn.”

Hãn Kiện phun hết đồ ăn ra: “Cái gì?”

“………..”

Tiêu Thế nhìn đồ ăn lem nhem trên bàn, nói: “Tao ly hôn thì mày kích động cái gì?”

Hãn Kiện nhìn y nửa ngày: “Ly hôn thật?”

“Ừ.”

“Vì sao?”

Tiêu Thế dừng một chút, lấy chén rượu của Hãn Kiện uống một ngụm, nhìn vẻ mặt đau kịch liệt của gã, đột nhiên muốn trêu gã một chút, thuận miệng nói: “Vì tao phát hiện giờ tao thích đàn ông.”

“Mẹ! Kiếp!”

Hãn Kiện bật dậy, vọt đến trước mặt y, trừng mắt: “Mày nói thật?”

Tiêu Thế bị sự kích động của gã làm cho ngạc nhiên: “Đương nhiên là giả.”

“………..”

Hãn Kiện dại ra một lúc lâu, mới thở ra, vô lực ngồi xuống: “Mẹ, lần sau còn nói loại chuyện này, có là bạn bè tao cũng chém mày.”

Tiêu Thế vỗ vỗ vai gã: “Mày lại phát bệnh thần kinh?”

Hãn Kiện hất tay y ra, tức giận mắng: “Nhớ kĩ cho tao, muốn giảo cơ (chỉ việc hai nam nhân XXOO) đừng có hòng!”

Nói xong thở phì phì đi ra ngoài.

Ra khỏi nhà hàng, Hãn Kiện lại bay ra bộ dáng vui sướng không kiềm chế được, Tiêu Thế nhìn gã còn khoa trương hơn bình thường, cũng đành mặc kệ.

Hai người đi dọc theo ngã tư.

Ăn uống no nê, cảm giác thần kinh có vẻ trì độn, bở vậy so với bình thường trông càng khó coi hơn, bộ dáng lười biếng đắc chí quả thực là giống như diễn hài vậy.

Bên người có thêm một con khỉ chạy lăng quăng chỉ đông chỉ tây.

Nhìn thanh niên đi đến đối diện hai người, nháy mắt Tiêu Thế đơ người từ đầu đến chân.

Hãn Kiện chỉ vào y, cười khoa trương: “Oa, anh bạn, đồng thủ đồng chân……..”

Tiêu Thế hung hăng trừng mắt nhìn gã: “Câm miệng.”

Người đi tới là Tô Mạch Ngôn.

Biểu tình vẫn thản nhiên, ánh sáng nhu hòa của đèn đường làm gương mặt hắn nhìn không rõ.

Nhìn thấy Tiêu Thế, hắn tựa hồ cũng là ngoài ý muốn, bước chân hơi dừng lại.

“….. A, Mạch…..”

Tiêu Thế há miệng thở dốc, muốn mở miệng bắt chuyện, nhưng ánh mắt của hắn lại dừng lại bên một gương mặt nữ tính bên cạnh, khiến y không khỏi nao nao.

Rõ ràng, trong nháy mắt, người kia bỏ qua y.

“Ngủ ngon.”

Y nghe thấy Tô Mạch Ngôn thản nhiên nói vậy, cũng không biết có phải nói cho mình không.

Lại quay đầu, hai người kia đã đi qua.

Không quay đầu lại.

Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua, hai người mặt đối mặt, nhưng lại không có cảm giác chân thật.

Tiêu Thế không biết cảm giác trong lòng mình lúc này là gì nữa.

Nhìn Tô Mạch Ngôn có một người phụ nữ đi bên cạnh làm bạn, trong nháy mắt cảm thấy xa lạ, nhưng lại có một loại cảm khái.

Cho dù là đồng tính luyến ái, chung quy là vẫn sẽ có quan hệ với phụ nữ đi?

Mẹ Na Na không phải là ví dụ tốt nhất sao?

Tiêu Thế đột nhiên cúi đầu cười, đại khái là toàn bộ lo lắng trước đây, đều là do mình tự đa tình.

Hãn Kiện nhìn y, ngạc nhiên hỏi: “Mày người cái gì? Nhìn như quỷ vậy, kinh quá.”

Tiêu Thế hơi hơi nghiêng đầu nhìn gã, cười thản nhiên: “Tao chỉ tự cười bản thân mình thôi, trước kia có lo lắng, nam nhân và nữ nhân….. Quả nhiên là không giống.”

Lúc trước lo lắng như vậy, trong lòng vô cùng áy náy, liều mạng muốn bù đắp lại, là vì mình chưa từng kết giao cùng nam nhân, cho nên liền tự động đem Tô Mạch Ngôn bị xâm phạm coi như là nữ nhân, cho rằng đối phương quá mức nhu nhược.

Nghĩ như vậy, tâm tình có vẻ thoải mái hơn một chút, nhưng mà thực sự thì cảm giác như là cán cân thăng bằng đã sụp đổ hoàn toàn.

Tiêu Thế nghĩ, giờ đối phương đã có người bên cạnh làm bạn, như vậy cơ hội gặp mặt sẽ càng ít đi?

Lại không thể đoán được, chỉ hai ngày nữa thôi, hai người sẽ gặp lại nhau, hơn nữa là cả đời không thể chia cắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.