Buổi chiều trước khi tan làm, Tiểu Lâm của tổ nhận xác đưa đến một di thể. Do hôm nay Lý Đức Phồn nghỉ, cho nên Lạc Tỉnh chỉ có thể ở lại phục vụ cho người chết.
Người chết là một bà lão tóc bạc phơi, mặt đầy nếp nhăn, khuôn mặt vô cùng bình thản. Lạc Tỉnh chạm vào tay của bà ấy, quả nhiên trong đầu đột nhiên vang lên một số âm thanh kỳ lạ.
“Mẹ! Mẹ!” “Bà nội! Bà nội!” “Huhuhu...” “Đậu Đậu, mau kêu bà cố nội trở về!” “Mẹ, mẹ quay về đi! Trở về đi!”
Giọng nói của người đàn ông, phụ nữ, thiếu niên, đứa trẻ... Những âm thanh bất đồng trộn lẫn với nhau, khá là lộn xộn.
Xem ra đó là âm thanh kêu khóc của con cháu vây quanh bà lão trước khi bà chết.
Đến đây, Lạc Tỉnh càng thêm tin tưởng bản thân mình có năng lực đặc biệt có thể tiếp thu các loại thông tin trước khi nạn nhân chết thông qua cảm quan.
Hôm qua, sau khi tiếp thu thông tin trước khi chết của Hoàng Y Lài, do cô không thích nghi được cảm giác này, hơn nữa chịu không nổi sự đau đớn lúc đầu của Hoàng Y Lài rơi xuống đất, cho nên mới ngất đi, cho dù có tỉnh lại, vẫn còn cảm thấy đầu choáng váng, thân thể vô cùng mệt mỏi. Bây giờ, cô tiếp thu thông tin trước khi chết của nạn nhân lần nữa, tuy rằng vẫn còn cảm thấy có chút đau đầu, thể lực cũng giảm đi rất nhiều, nhưng cảm giác tốt hơn so với hôm qua rất nhiều.
Đợi Lạc Tỉnh đem di thể của bà lão đặt vào trong quan tài, cũng đã là tối 7h hơn rồi.
Sau khi cô đi ra khỏi nhà tang, không có ăn cơm tối, ở một cửa hàng tiện lợi gần đây mua một túi bánh mì và một chai nước suối, sau đó liền lên một chuyến xe buýt, vừa ăn bánh mì đỡ đói, vừa đón xe hướng về Hoa Hạ Tân Thôn.
Sau khi đến Hoa Hạ Tân Thôn, cô tìm tới tòa 17 mà bà La nói. Quả nhiên là một tòa nhà kiểu cũ, chỉ có 6 tầng lầu, mỗi tầng chỉ có hai hộ ở, hơn nữa trong tòa nhà chỉ có thang bộ, không có thang máy.
Bà Mã lúc sáng cùng bà La trò chuyện ở ngoài sảnh tưởng niệm, cùng với người chồng ông Mã có chứng bệnh đãng trí, chính là ở phòng 602 của tầng 6 tòa nhà này.
Bây giờ đã là 7h hơn, bà La cùng bà Mã, bà Cam và bà Châu đang ở quán mạt chược Vương Bài đánh mạt chược, trong nhà chắc chỉ có một mình ông Mã.
Lạc Tỉnh một hơi leo đến lầu 5, cảm thấy có chút thở không nổi, không thể không dừng lại nghỉ ngơi một chút. Cô đó giờ thể lực yếu nhiều bệnh, leo thang bộ đối với cô mà nói, quả thực là một khiêu chiến.
Cô chầm chậm thở một hơi, tiếp tục lên lầu. Sau đó khi cô tới chính giữa của thang bộ lầu 5 và lầu 6, thế nhưng lại nhìn thấy lầu 6 có một người đàn ông.
Hơn nữa, anh ta đứng ở ngay trước cửa phòng 602, đang ấn chuông cửa.
Lạc Tỉnh nhanh chóng quan sát đối phương: Đó là một người đàn ông dáng người cao thon, vóc dáng ít nhất cao 1m8, trên đầu còn đeo một cái nón màu đen, mày sáng mắt tinh, sống mũi thẳng tắp, góc cạnh ngũ quan rõ ràng, tuổi tác đại khái khoảng 30.
Trên lưng anh ta còn đeo một ba lô màu xanh đen.
Anh ta là ai? Tại sao lại đến tìm ông Mã? Anh ta cũng đang điều tra vụ án tử vong của Hoàng Y Lài sao? Lạc Tỉnh rất muốn biết đáp án của những câu hỏi này.
Nhưng cô thực sự không thích cùng người lạ tiếp xúc.
Vì vậy cô xoay người xuống lầu.
Nhưng mà người đàn ông đã phát hiện ra cô.
“Đợi một chút!” Anh kêu cô lại.
Lạc Tỉnh quay đầu nhìn người đàn ông một cái, không trả lời.
Người đàn ông hỏi tiếp: “Cô là đến tìm người của phòng 602 sao?”
“Không phải.” Lạc Tỉnh nói dối. Cô không muốn khiến chuyện phức tạp lên.
Người đàn ông không chịu bỏ qua, nhanh bước đến trước mặt Lạc Tỉnh, vừa lấy ra thẻ cảnh sát, vừa nói: “Tôi là cảnh sát.”
Lạc Tỉnh nhìn thẻ cảnh sát của anh một cái: Hạ Thạch, cục công an thành phố N.
“Hạ Thạch?” Lạc Tỉnh không khỏi cười lên, cười như không cười nói, “Thú vị, hi!”
Người đàn ông tên Hạ Thạch nhíu mày: “Sao chứ?”
“Không có gì.”
“Cô đến nơi này là muốn làm gì?” Hạ Thạch lấy thân phận là cảnh sát vặn hỏi.
Lạc Tỉnh lại không trả lời, hỏi ngược lại: “Anh là đến tìm ông Mã phòng 602 sao?”
“Ồ?” Hạ Thạch dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Lạc Tỉnh, đợi cô tiếp tục nói.
Lạc Tỉnh tiếp tục nói: “Nghe nói ông ấy lúc mùa hạ, mỗi tối đều sẽ mở cửa, ở trước cửa hóng gió...”
Cô nói tới đây thì nhìn vào cửa lớn đóng chặt của phòng 602: “Nhưng mà bây giờ cửa lớn lại đóng chặt, chuyện này có chút kỳ quặc.”
Hạ Thạch “ồ” một tiếng, nhanh bước trở về trước phòng 602, đưa tay vào khe hở của cửa kéo sắt trước cửa lớn, thử vặn chốt cửa.
Cửa không có khóa, nhưng mà lại có khóa dây xích, Hạ Thạch chỉ có thể mở ra một khe hở.
Hạ Thạch rút tay lại, sau đó thử mở cửa kéo sắt, nhưng lại phát hiện cửa kéo sắt đã khóa.
Lúc này Lạc Tỉnh cũng đến phía sau của Hạ Thạch, hỏi: “Cửa mở không được?”
“Ở trong phòng khóa dây xích rồi.”
Lạc Tỉnh nhíu mày: “Ông Mã có chứng bệnh đãng trí, chắc sẽ không tự mình khóa dây xích nhỉ?”
Hạ Thạch nghe Lạc Tỉnh nói như vậy, cũng cảm thấy sự việc có chút không ổn, anh hơi trầm mặc một chút, liền xoay người đến trước phòng 601, ấn chuông cửa.
“Ai đó?”
Một phụ nữ khoảng 40 tuổi đến mở cửa. Khi bà nhìn qua cửa kéo sắt nhìn thấy bên ngoài có một người đàn ông lạ, không khỏi ngẩn ra, tràn đầy cảnh giác hỏi: “Anh là ai?”
“Cảnh sát.” Hạ Thạch đưa ra thẻ cảnh sát lần nữa.
“Ồ?” Người phụ nữ hơi ngẩn ra, “Có chuyện gì sao?”
“Tôi muốn hỏi cô một chút, ông Mã của phòng 602, có phải mỗi tối đều sẽ mở cửa ra, ngồi trước cửa hóng gió không?”
Người phụ nữ gật đầu, có chút bất mãn nói: “Đúng vậy, ông ta mỗi tối đều mở cửa xem tivi, âm thanh lại chỉnh rất lớn, luôn làm ồn con trai tôi làm bài tập! Hừ! Cảnh quan anh mau đến phân xử giúp tôi, chỉ bảo tôi phải làm thế nào đối phó với loại người không có tố chất này!”
Bà nói tới đây, nhìn về phía cửa phòng 602: “Ủa? Kỳ lạ, hôm nay sao lại không mở cửa rồi nhỉ? Hình như cũng không có nghe thấy tiếng tivi...”
Bà còn chưa nói xong, đã bị Hạ Thạch cắt ngang: “Từ cửa sổ nhà cô có thể đến phòng 602 không?”
“Có thể, từ cửa sổ phòng bếp nhà tôi có thể leo qua phòng bếp phòng 602...” Người phụ nữ nói tới đây, hơi ngừng một chút, có chút bất an hỏi: “Cảnh quan, rốt cuộc có chuyện gì thế?”
“Tôi muốn mượn dùng cửa sổ nhà cô một chút.”
“Không tiện lắm thì phải?”
Hạ Thạch chỉ cửa phòng 602 phía sau: “Tôi nói cho cô biết, ông Mã có khả năng là xảy ra chuyện rồi, cô không cho tôi từ nhà cô leo vào phòng 602, nếu như có chuyện gì thật, có phải cô phụ trách không?”
Người phụ nữ bị dọa một cái, không dám chậm trễ, vội vàng mở cửa kéo sắt: “Vào đi.”
Hạ Thạch theo người phụ nữ bước vào nhà, còn Lạc Tỉnh ở trước cửa phòng 602 chờ.
Sau vài phút, Lạc Tỉnh nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng mở khóa dây xích. Sau đó, cửa phòng 602 mở ra, Hạ Thạch đứng ở sau cửa.
Lạc Tỉnh thò đầu vào nhìn, vậy mà nhìn thấy cửa bên cạnh có một ghế xếp, nằm trên đó là một ông lão người tràn đầy máu!