Lạc Tỉnh trở về phòng để xác. Cô muốn chạm vào thi thể của Hoàng Y Lài lần nữa, thử xem có thể tiếp thu được thông tin của cô ấy trước khi chết hay không.
Nếu như có thể nhìn thấy được thứ mà cô ấy nhìn thấy trước khi chết, vậy thì có thể nhìn thấy được dáng vẻ của hung thủ?
Nhưng mà, lúc này Lý Đức Phồn đã xử lý xong di thể của Hoàng Y Lài, hơn nữa đem cô ấy đi ướp lạnh rồi.
Tối hôm đó, Lạc Tỉnh vẫn luôn nghĩ về chuyện của Hoàng Y Lài, trằn trọc trở mình, không ngủ được.
Cho đến khi hơn rạng sáng bốn giờ, cô mới bắt đầu tiến vào trạng thái ngủ.
Nhưng mà ở trong giấc mơ, cô lại hóa thân thành Hoàng Y Lài, đi đến sân thượng.
Hung thủ ở ngay trước mặt, nhưng Lạc Tỉnh lại nhìn không rõ dáng vẻ của hắn.
“Đừng... Đừng có qua đây... A?”
Lạc Tỉnh lui về phía mép sân thượng.
Hung thủ đột nhiên bước nhanh về phía trước, dùng sức đẩy mạnh cơ thể cô.
Trong chớp mắt, cô gắt gao nắm chặt lấy tay của hung thủ.
Cô vì vậy mà không rơi xuống lầu.
Nhưng hung thủ lại đem con dao nhọn cầm trên tay thuận thế đâm vào tim của cô.
“A---”
Lạc Tỉnh từ trong giấc mơ tỉnh dậy, lấy lại bình tĩnh, chỉ thấy hai con nhím mà mình nuôi đang bò lên giường, nhìn về mình, cơ thể khẽ run, hình như có chút sợ hãi.
Lạc Tỉnh ôm một con nhóm vào lòng, nhẹ nhàng vuốt gai của nó, lẩm bẩm: “Mới có 30, thì đã bị người ta giết hại, bọn em nói, sao có thể để cô ấy chết không rõ ràng như thế chứ?”
Ngay lúc đó, Lạc Tỉnh nhớ lại mẹ của mình cũng từng chết không rõ ràng như thế.
Buổi sáng hôm sau, Lý Đức Phồn nghỉ, Lạc Tỉnh ngồi ở trong phòng làm việc cũng không có công việc gì phải làm, vì vậy cô lặng lẽ đến phòng tưởng niệm của nhà tang.
Cô biết, người thân của Hoàng Y Lài hôm nay sẽ đến nơi này tham gia nghi thức từ biệt di thể của Hoàng Y Lài.
Nhà tang của thành phố N chỉ có năm phòng tưởng niệm. Lạc Tỉnh một đường đi tới, chỉ thấy một trong cái cửa ngoài của phòng tưởng niệm dựng một bảng hoa, phía trên viết “Nơi lo liệu đám tang của Hoàng Y Lài“.
Lúc này, một cô gái khoảng 20 tuổi đang nhận lấy giấy tờ vàng ở bên ngoài cửa.
Ở bên cạnh cô gái, có một người đàn ông đang ngồi, khoảng 30, đang cúi đầu, buồn bã ủ rũ.
Cánh tay và phần eo của hai người này đều thắt vải trắng, xem ra bọn họ đều là người nhà của Hoàng Y Lài.
Lạc Tỉnh suy đoán người đàn ông này là chồng của Hoàng Y Lài.
Vậy thì cô gái này là ai?
Nhìn từ tuổi tác, cô ấy nhỏ hơn Hoàng Y Lài vài tuổi, có khả năng là em gái của Hoàng Y Lài.
Đương nhiên cũng có thể là em gái của chồng Hoàng Y Lài.
Nhưng Lạc Tỉnh cảm thấy khả năng của vế trước lớn hơn, bởi vì tướng mạo của cô gái này có phần giống với Hoàng Y Lài.
Lúc này nghi lễ từ giả còn chưa bắt đầu, có hơn mười người ngồi nghỉ ngơi ở trên ghế đá bên ngoài phòng tưởng niệm.
“Haizz, A Hạo thật đáng thương, ba mẹ nó mới mất không bao lâu, bây giờ vợ cũng mất luôn.”
Người nói chuyện là một bà lão 60 70 tuổi. Giọng bà vang vọng, ngay cả Lạc Tỉnh cách bà gần mấy mét cũng có thể rõ ràng nghe thấy được tiếng nói của bà.
Thì ra chồng của Hoàng Y Lài tên A Hạo. Lạc Tỉnh suy nghĩ, nhìn người đàn ông đang ngồi bên ngoài cửa phòng tưởng niệm.
Lúc này anh ta đang suy nghĩ gì? Đang nghĩ lại khoảng thời gian hạnh phúc bên vợ sao?
“Lúc đó cậu ta cùng vợ cậu ta không phải rất không dễ dàng gì mới kết hôn được sao? Không nghĩ tới chỉ mấy năm như vậy, thì duyên vợ chồng đã tận rồi...”
Người trả lời chính là một bà thím có thân hình mập mạp ngồi bên cạnh bà lão. Không lớn giọng như bà lão, giọng của bà ta có chút trầm thấp, Lạc Tỉnh phải cố hết sức mới nghe ra được.
Vì vậy Lạc Tỉnh rất bình tĩnh đi tới và ngồi xuống ghế đá bên cạnh bà lão và bà thím, giả vờ chơi điện thoại, thực ra là muốn tiếp tục nghe lén cuộc đối thoại của hai người.
Muốn bắt được hung thủ giết chết Hoàng Y Lài, trước tiên phải thu thập đầy đủ manh mối. Lạc Tỉnh xem thường và cũng không giỏi cùng người khác giao lưu, không có cách nào thông qua dò hỏi để thu hoạch thông tin, vì vậy chỉ có thể dựa vào thủ đoạn nghe lén để có được tin tức.
Đột nhiên, Lạc Tỉnh ngửi được một mùi hương Cổ Long nhàn nhạt bay tới.
*Cổ Long: tên của hương nước hoa.
Cô xoay đầu nhìn, thì ra phía sau bà lão và bà thím, còn có một người đàn ông đang ngồi. Mùi hương Cổ Long chính là từ trên người ông ta phát ra.
Đó là một người đàn ông đầu tóc bạc trắng, bởi vì cúi đầu, cho nên Lạc Tỉnh tạm thời không cách nào nhìn rõ dáng vẻ của ông, không cách nào phán đoán ra tuổi tác của ông. Nhưng Lạc Tỉnh thấy được vải trắng quấn lưng, suy đoán ông cũng là người nhà của Hoàng Y Lài.
Lạc Tỉnh một tâm hai dụng, con mắt đang quan sát người đàn ông tóc trắng, tai thì lại đang lắng nghe cuộc trò chuyện của bà lão và bà thím.
*một tâm hai dụng: có thể làm hai việc cùng lúc.
“Cậu ta còn phải chăm sóc con gái nữa.” Nhắc tới con gái của A Hạo và Hoàng Y Lài, bà lão lớn giọng kia lắc đầu thở dài, “Đứa trẻ đáng thương, nhỏ như vậy thì đã không có mẹ rồi. Vợ của A Hạo cũng thật là, có gì mà nghĩ không thông vậy chứ? Bà đừng nghĩ tôi nói xấu người chết, tôi cảm thấy cô ta cũng ích kỷ lắm.”
Bà thím nghe bà lão nói như vậy, đột nhiên đè thấp giọng nói: “Cũng không hẳn thế.”
Bà lão ngẩn ra: “Cái gì?”
Bà thím muốn nói lại thôi, xoắn xuýt một hồi, cuối cùng vẫn là nhịn không được mà nói: “Ông già nhà bà không nói với bà sao?”
“Nói cái gì?” Vẻ mặt bà lão nghi hoặc.
“Không có nói qua sao?” Bà thím hình như có chút hối hận nhắc tới chuyện này.
“Rốt cuộc là chuyện gì? Nói chuyện đừng có nói một nửa a!” Bà lão lớn tiếng hối thúc.
“Được rồi.” Bà thím chỉ có thể nói thẳng ra, “Hôm qua lúc tôi mua thức ăn về, nhìn thấy ông già nhà bà ngồi dưới lầu hóng gió. Tôi hỏi ông ta có cần đưa ông ta về nhà không, ông ta nói không muốn về nhà. Tôi hỏi ông ta vì sao, ông ta nói...”
Bà thím nói tới đây, hơi dừng một chút, tiếp theo đè giọng nói thấp thêm, thần thần bí bí nói: “Ông ta nói trong nhà lầu của chúng ta ở có hung thủ giết người!”
Bà lão nhíu mày: “Ông già thối này lại lên thần kinh gì rồi?”
Bà thím nói tiếp: “Lúc đó tôi hỏi ông ta, hung thủ giết người gì? Ông ta nói, buổi tối hôm vợ của Tang gia chết, ông ta thấy có người đàn ông đi lên sân thượng, ông ta nói người đàn ông đó chính là hung thủ giết người.”
Vợ của Tang gia? Thì ra chồng của Hoàng Y Lài họ Tang, vậy tên đầy đủ của anh ta chắc là Tang Hạo hoặc là Tang gì đó Hạo nhỉ. Lạc Tỉnh suy đoán ở trong lòng.
Cùng lúc đó cô còn đoán được, bà lão và bà thím đều là hàng xóm của Hoàng Y Lài, cùng cô ấy và chồng cô ấy A Hạo ở chung cùng một trong nhà lầu.
Bà lão khẽ “hừ” một tiếng: “Chứng bệnh tuổi già sa sút trí tuệ của ông già thối đó thật là càng ngày càng nghiêm trọng rồi! Đợi lát sau khi trở về, tôi sẽ đem những thứ DVD < Trọng án sáu tổ > với < Thần thám Địch Nhân Kiệt > và gì gì đó toàn bộ trả về hết cho bà, bà sau này đừng có đem cho ông ta xem nữa!”
Nhưng bà thím lại lắc đầu: “Nhưng mà, ông ta nói như có thật vậy, tôi nghĩ liệu có phải...?”
Bà lão rùng mình một cái, cắt ngang lời của bà thím: “Được rồi được rồi, đừng nói chuyện này nữa, nói đến khiến người ta thực sợ hãi. Tối nay có đánh mạt chược không?”
“Bà không cần chăm sóc ông già nhà bà sao?”
“Mở tivi cho ông ta xem, ông ta có thể ngây ra đó cả buổi tối.” Nhắc tới đánh mạt chược, bà lão nóng lòng muốn chơi, “Cứ quyết định như vậy! Bà mau gọi điện thoại cho bà Cam với bà Châu, thông báo hai người họ 6h30 đến quán mạt chược Vương Bài. Trễ nhất cũng phải 7h tới!”
Bà vừa nói xong câu này, đúng lúc chủ trì của nghi thức từ giã từ phòng tưởng niệm đi ra.
“Các vị bạn bè thân thích, nghi thức từ giã sắp bắt đầu, mời các vị di chuyển tới phòng tưởng niệm.”
Vì vậy mọi người nhao nhao đứng lên, lần lượt đi vào phòng tưởng niệm.
Người đàn ông tóc trắng trên người tỏa ra mùi hương Cổ Long cũng ngẩng đầu lên. Lạc Tỉnh nhìn ông ta một cái, thì ra là một ông già khoảng 60 tuổi.
Lúc này, chỉ thấy cô gái trẻ tuổi vừa rồi ở ngoài cửa thu nhận giấy vàng bạc đi tới, đỡ người đàn ông tóc trắng đó: “Ba, vào trong thôi.”
Lạc Tỉnh nghe thấy cô gái xưng hô người đàn ông tóc trắng là ba, vì vậy lại ở trong lòng suy đoán quan hệ giữa những người nhà của Hoàng Y Lài.
Cô gái này là em gái của Hoàng Y Lài, hoặc là em gái của chồng Hoàng Y Lài A Hạo.
Người đàn ông tóc trắng là ba của cô ấy.
Vừa rồi bà lão đó nói ba mẹ của A Hạo vài năm trước qua đời rồi, cho nên người đàn ông tóc trắng này không phải là ba của A Hạo.
Cho nên, cô gái này không phải là em gái của A Hạo.
Nói cách khác, cô gái này là em gái của Hoàng Y Lài, mà người đàn ông tóc trắng, chính là ba của Hoàng Y Lài, tức là ba vợ của A Hạo.
Cũng chính vì vậy, cho nên eo người đàn ông tóc trắng mới quấn vải trắng.
Lúc Lạc Tỉnh suy nghĩ những vấn đề này, điện thoại của ba Hoàng Y Lài đột nhiên vang lên. Chỉ thấy ông ta lấy điện thoại ra, nhìn số điện thoại gọi đến, không khỏi nhíu mày, cúp điện thoại.
Lạc Tỉnh nhìn thấy điện thoại của ông ta là một máy XiaoMi 4 màu đen, kiểu loại màu sắc điện thoại giống với mình.
“Ba, ai thế?” Em gái của Hoàng Y Lài hỏi.
“Điện thoại chào hàng, ưm, đi thôi.” Giọng nói của ba Hoàng Y Lài có chút khàn khàn.
Con gái cưng chết, ông ta người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cảm giác bi thương và tuyệt vọng này, người ngoài sao có thể hiểu?
“Ừm.” Em gái của Hoàng Y Lài không nói thêm gì, đỡ ba đi vào trong phòng tưởng niệm.
Lạc Tỉnh đương nhiên không vào, cô ở bên ngoài cửa đợi.
Cô nghe thấy người chủ trì tuyên đọc tin buồn, lại nhìn thấy mọi người mặc niệm, cúi đầu ba cái, cuối cùng đi vòng quanh di thể của Hoàng Y Lài từ biệt.
Lúc hướng di thể từ biệt, cô còn nhìn thấy chồng của Hoàng Y Lài A Hạo đang thấp giọng nức nở, em gái của Hoàng Y Lài đang khóc nghẹn ngào, ba thì trầm mặc không nói, ánh mắt tán loạn.
Sau khi nghi lễ từ giã kết thúc, mọi người trước sau đi ra khỏi phòng tưởng niệm, tiếp tục ngồi xuống đợi di thể hỏa táng, nhận lấy tro cốt.
Lạc Tỉnh muốn thu hoạch thêm nhiều tin tức. Nhưng bà lão và bà thím đó lại không tán gẫu nữa.
Chủ động thăm hỏi? Lạc Tỉnh lúc đối diện với người nhà cũng không muốn nói chuyện, huống chi là người lạ?
Cô vốn định cứ như thế từ bỏ điều tra, trở về phòng làm việc tiếp tục đi làm.
Nếu như cô thực sự làm như vậy, vậy thì sẽ không có câu chuyện tiếp theo rồi.
Nhưng lúc này, cô lại nghĩ tới giọng vang lên trong đầu lúc hôm qua tiếp xúc thi thể Hoàng Y Lài.
“Đừng... Đừng có qua đây... A?”
Cô ấy không muốn chết, nhưng lại bị người ta hại chết. Cô ấy chết không nhắm mắt!
Giống như mẹ của Lạc Tỉnh, rõ ràng chết rồi, con mắt lại mở to ra, bất luận thế nào cũng không khép lại được.
Lúc đó Lạc Tỉnh chỉ có 8 tuổi, căn bản không có năng lực đi điều tra nguyên nhân bị hại thật sự của mẹ. Nhưng mà hiện tại, cô đã 28 tuổi rồi, chỉ cần cô có lòng điều tra, thì sẽ có cơ hội tiếp cận chân tướng, trả lại cho người chết một công đạo.
“Được rồi!”
Lạc Tỉnh cắn răng, kiên trì đi về phía bà thím kia.