Edit: Song Ngư
Sau đó, nó khắc sâu câu nói của người xưa “Lòng hiếu kỳ hại chết một con mẻo“.
Nếu ông trời lại cho một cơ hội lựa chọn, nó tuyệt đối lựa chọn thành thành thật thật ngồi trên sofa nha.
--trên cái chén sứ trắng nhỏ, giống như đang bày một bữa ăn thịnh soạn ở địa ngục
một tòa thành đang trong nguy cấp, sinh linh đồ thán, một mảnh tối đen, giống như sẽ có yêu ma quỷ quái xuất hiện bất cứ lúc nào. Khu vực chung quanh sôi trào dung nham, khắp nơi đều có mùi nguy hiểm, đang đợi tra tấn, cắn nát kẻ ác sắp bị mang vào.
âm trầm, kinh khủng, đáng sợ.
Nhìn lại so sánh, đúng là khuôn mặt của thiên sứ làm cá tối qua nha.
Mèo Garfield ngẩng đầu lên nhìn nhìn, thấy Mộ Cẩm Ca đang chuyên tâm tẩy rữa, không chú ý tới động tĩnh của nó, liền lớn mật đứng lên, tới gần nơi tản ra nguy hiểm.
Do dự một lát, nó vẫn là giơ mống vuốt, quắp lấy một miếng từ khối đen sẫm kia, thật cẩn thận đưa vào miệng liếm láp.
“!!!”
Lại không thể ngờ rằng khối đen như đất kia, thế nhưng là cơm chiên!
Rong biển giòn tan kết hợp cùng nước việt quất ít đường, mọi thứ kết hợp hoàn mỹ, như lớp tuyết dày bao phủ lên từng hạt cơm chiên, một ngụm cắn xuống, vị mặn của rong biển kết hợp với vị ngọt chua của việt quất, làm tăng hương vị của cơm chiên. Từng hạt cơm chiên thơm ngon vào miệng, sau khi nhai có thể cảm nhận được sự tươi ngon của thịt, vị trái cây thấm vào từng hạt gạo, tạo nên một hương vị tuyệt vời khó tả.
Về phần canh trứng vừa xong đặt kế bên thì thật là đen…
Mèo Garfield ăn say mê, căn bản không thèm chú ý đến Mộ Cẩm Ca, há cái miệng rộng liếm liếm, nhìn cách nó ăn khiến người ta kinh hoàng không hiểu đến tột cùng là nó đang ăn gì.
“Uy.” Cái chén bị một cánh tay gầy trắng noãn đoạt đi, đỉnh đầu truyền đến tiếng Mộ Cẩm Ca trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Mày nghĩ muốn ăn hết?”
Mèo Garfield lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nâng đầu lên đáng thương hề hề nhìn Mộ Cẩm Ca:“Meo Meo”
Mộ Cẩm Ca nhíu mày nói:“ không được, tao không biết mèo có cái gì không thể ăn.”
“Meo......” không quan hệ, cái gì tôi cũng có thể ăn!
“ Đừng nháo, để lát nữa tao chiên cá cho mày ăn.”
“Meo!Meo......” Tốt, tốt, tốt! Nhưng tôi vẫn muốn ăn món gì đó kia nha.....
Mộ Cẩm Ca cúi đầu nhìn thấy nó hé ra khuôn mặt oán thù, khóe miệng không khỏi hơi hơi giơ lên.
“ Này a, kỳ thật chính là canh rau dưa.” cô dùng đũa gắp một ít cơm chiên, rồi nhúng vào trong canh đen, đút đến miệng mèo,“Có thể ăn không, cũng có thể ăn cùng cơm.”
Đôi đũa vừa đến trước mặt, mèo Garfield chờ không kịp đã vươn lưỡi ra đón lấy.
A!
Cái hương vị kỳ lạ này rốt cục là gì nha?!
Phức tạp nhưng không loạn, kỳ dị mà không mâu thuẫn!
“Meo--” Miêu Đại vương thỏa mãn,phát ra một tiếng kêu dài.
Mộ Cẩm Ca hỏi:“ Ăn ngon không?”
“Meo,Meo!”
“Mày là con mèo bẩn, lại còn tham ăn, mày có biết bị mày ăn như thế, cơm này tao không thể ăn nữa không?”
“Meo......”
Mộ Cẩm Ca sờ sờ đầu nó:“ không có việc gì, dù sao tao cũng không quá đói.”
“Meo......”
“Nhìn món này bề ngoài, có phải thực đáng sợ hay không?” Mộ Cẩm Ca cười cười, “Mày có biết không, vô luận là người hay vật, đều không thể nhìn bề ngoài mà phán xét. Mày cũng thấy ông chủ Triệu đi? Thoạt nhìn cũng là người lịch sự, không nghĩ tới lại là cầm thú ah.”
“......”
Trầm mặc vài giây, Mộ Cẩm Ca lắc lắc đầu:“ Tao thật sự là đầu óc không tỉnh táo, lại cùng một con mèo nói này nọ.”
“Meo!” Mèo Garfield dùng móng vuốt cào cào quần áo cô.
Mộ Cẩm Ca bắt nó thả xuống bàn:“Qua một bên tự chơi đi.”
Nhưng ngay lúc cô bưng chén đĩa xoay người đi, phía sau truyền đến một tiếng nói mơ hồ:“ Uy uy, côcó nghe được tôi nói không? cô là Mộ Cẩm Ca đúng không?”
Nghe tiếng, Mộ Cẩm Ca kinh ngạc, tầm mắt xuống phía dưới, vừa lúc đối diện đôi mắt như thủy tinh của mèo Garfield.
“ nói ra cô có thể không tin,“ Mèo Garfield vẻ mặt nghiêm túc, nó há miệng thở dốc, âm thanh phát ra truyền vào tai Mộ Cẩm Ca đúng là tiếng người,“ Kỳ thật tôi cũng không phải là một con mèo.”
“......”
“Tôi là một cái hệ thống mĩ thực, bị chủ trước bỏ rơi, không cẩn thận dung nhập vào thân thể có con mèo này.”
“......”
“ hiện tại, tôi bị cô chinh phục.”