Nữ Thần Ẩm Thực Hắc Ám

Chương 75: Chương 75: Kem




Vẻ mặt Rượu trắng ngơ ngác.

Lúc này, nó ngồi ở ghế tài xế phụ cạnh Hầu Ngạn Lâm, nhìn thấy xe chạy về hướng ngược với hướng đi về phía đài truyền hình ngày càng xa, đầu đấy dấu hỏi: “anh… điđâu đây? Tiết mục còn chưa quay xong mà!”

Tay Hầu Ngạn Lâm đặt trên tay lái, không chút để ý nói: “Còn khoảng 10 phút nữa là tuyên bố kết quả mà thôi, có xem hay không cũng như nhau.”

“Cái gì gọi là “mà thôi”?! Phần tuyên bố kết quả mới là phần không thể bỏ qua nhất đó!” Rượu trắng muốn cho xe ngừng lại, xù lông kháng nghị, “Hơn nữa trước khi ngừng quay Tĩnh ca ca và Chu Diễm đang ngang bằng nhau, hiện tại chỉ xem lá phiếu cuối cùng của bé mập kia, đang chờ đợi bỏ phiếu, sao anh lại mang ta đi hả?!”

một tay Hầu Ngạn Lâm vuốt ve lông nó, nói: “Vì tao đã biết kết quả, cho nên khôngcần chờ.”

Rượu trắng nhìn anh đầy hoài nghi: “anh biết kết quả?”

Hầu Ngạn Lâm nhàn nhạt nói: “Cuối cùng là Chu Diễm thắng.”

Rượu trắng lại gào lên: “Vì sao?!”

Hầu Ngạn Lâm kiên nhẫn giải thích: “Động động cái đầu mèo của mày mà suy nghĩ chút đi, tiếp tục chỉ có 3 tình huống: thứ nhất, nhóc mập chọn Chu Diễm; thứ hai, nhóc mập vẫn là do dự không quyết, cuối cùng ekip chương trình sẽ đồng ý kết quả hòa, Cẩm Ca và Chu Diễm sẽ tiếp đầu một lần nữa; thứ ba, nhóc mập chọn Cẩm Ca, điều đó có nghĩa là Cẩm Ca phải trở thành lôi chủ của chương trình, sau đó còn phải quay tiếp những số kế tiếp. Mày cảm thấy lấy tính cách của Cẩm Ca có đồng ý quay những số sau không?”

sẽ…

Mới có quỷ.

Rượu trắng mặt đầy đau khổ, nói: “Vạn nhất là tình huống thứ hai thì sao bây giờ?”

Hầu Ngạn Lâm nói: “hiện tại Cẩm Ca không có cầm điện thoại, cho nên tao đã nhờ Tiếu Duyệt và Diệp Thu Lam giúp tao nhắn giùm, chủ động đem lá phiếu này tặng cho Chu Diễm, làm cho hắn thắng cũng tức chết.”

Rượu trắng ngẩn người, nhưng rất nhanh phản ứng lại, giọng đầy hưng phấn: “Lợi hại! Tên kia vốn tâm cao khí ngạo, khẳng định không đem Tĩnh ca ca vào mắt, không nghĩ tới, cuối cùng phần thắng lại được Tĩnh ca ca tặng cho… Ha ha, ta có thể tưởng tượng được hắn ta có bao nhiêu tức giận a!”

“không chỉ có thế, làm cho hắn thắng còn có rất nhiều ưu đãi…” Hầu Ngạn Lâm nhếch môi cười, “Trước đó tao đã chào hỏi ekip chương trình, hậu kỳ sẽ không cắt xén, lời bình của chị Mạnh Du đối với món ăn hắc ám của Cẩm Ca một chữ cũng sẽ không bị cắt, đến lúc đó khẳng định có thể sẽ nhận được sự tán đồng của khán giả, sau đó bọn họ sẽ cảm thấy kỳ quái vì sao cuối cùng chiến thắng lại không phải là Cẩm Ca, sau đósẽ có khán giả ở hiện trường lỡ miệng để lộ ra việc trước khi lá phiếu cuối cùng được công bố thì đã phải ngừng quay… Mày nghĩ xem, mọi người sẽ nghĩ sao?”

Rượu trắng nói tiếp: “sẽ cho rằng phía sau có mờ ám, cảm thấy lá phiếu cuối cùng nên thuộc về Tĩnh ca ca, là Chu Diễm dùng thủ đoạn để đem lá phiếu đó thành của mình.”

Hầu Ngạn Lâm liếc mắt nhìn nó, cười nói: “Còn không tính là ngốc.”

“Đó là dĩ nhiên, bản hệ thống chính là hóa thân của trí tuệ, thông minh cực đỉnh!” Rượu trắng kiêu ngạo nói, “Chậc chậc, Đại ma đầu, anh được lắm, tuy sớm biết anh cảmột bụng hư hỏng, nhưng khi âm hiểm lên vẫn là ngoài dự kiến của ta.”

Hầu Ngạn Lâm cười cười: “không phải lúc trước hắn ta thích chơi trò tạo dư luận sao? Tao sẽ khiến hắn ta kiến thức được sự khác nhau giữa chuyên nghiệp và khôngchuyên.”

Cho nên mới nói, đừng ai đi chọc ghẹo Đại ma đầu a!

– Rượu trắng ngồi một bên lẳng lặng tổng kết ra.

Xe chạy một hồi, Rượu trắng mới phát hiện hướng này căn bản không phải quay về Kỳ Ngộ Phường, nên hỏi ngay: “không đúng, anh còn chưa nói anh muốn đưa ta đi đâu?”

Hầu Ngạn Lâm nói: “Thẩm mỹ viện.”

Rượu trắng nghĩ là mình nghe lầm rồi: “đi, đi đâu?”

Hầu Ngạn Lâm cười: “Thẩm mỹ viện dành cho thú cưng.”

Cả người Rượu trắng lui về phía sau.

“Gì?”

******

“Hầu tiên sinh, thú cưng của ngài tốt lắm.”

Sau hai tiếng đồng hồ hơn, Tổng quản lý thẩm mỹ tự mình ôm Rượu trắng ra, đặt ởtrên bàn trước mặt Hầu Ngạn Lâm.

Hầu Ngạn Lâm nhướng mày, sau đó giơ tay vuốt ve lông nó, trên mặt cười cười, nói: “Chậc, ai nha, đây là con mèo xinh đẹp nhà chúng ta sao?”

Rượu trắng: “…”

Nó cảm thấy thật bất đắc dĩ.

Nó cứ mơ hồ mà bị Hầu Ngạn Lâm mang đến thẩm mỹ viện dành cho thú cưng này, lại mơ mơ hồ hồ được tỉa lông, chăm sóc răng miệng, lông tóc, sau một hồi lăn lộn, từ giãy giụa hết sức đến vô lực thỏa hiệp, hai tiếng đồng hồ mà cứ dài như hai năm.

Chờ đến khi một lần nữa đứng trước mặt Hầu Ngạn Lâm, nó đã là một thân sạch sẽ, lông được cắt ngắn gọn gàng, móng chân cũng tỉa tót, cả người tản ra mùi hương thoang thoảng của sữa tắm chuyên dụng, trên người còn có một chiếc áo len trắng in hoa và một chiếc quần short, chiếc đuôi lộ ra từ một lỗ trên chiếc quần, không chậtkhông rộng.

“Này, Đại ma đầu…”

Chỉ là còn chưa đợi nó nói hết lời đã thấy Hầu Ngạn Lâm vỗ tay hai cái, một người đàn ông đeo chiếc máy ảnh trên cổ tiến tới, sau đó anh nói: “hiện tại có thể chụp hình rồi.”

Người đàn ông đeo máy ảnh cung kính đáp: “Dạ được, mời Hầu tiên sinh đi theo tôi.”

Rượu trắng ngơ ngác hỏi: “Chụp hình gì? anh muốn mang ta đi làm cái gì?”

“Suỵt!” Hầu Ngạn Lâm cúi đầu nhìn nó, cười cười trừng mắt nhìn, nhỏ giọng nói: “Chụp ảnh chân dung cho mày.”

Rượu trắng:???

Vì thế nó lại mơ mơ hồ hồ được Hầu Ngạn Lâm ôm vào phòng chụp ảnh của tiệm thẩm mỹ cao cấp này, mơ hồ được chụp hình suốt một tiếng đồng hồ, có tấm chụp cùng Hầu Ngạn Lâm, nhưng phần lớn là chỉ chụp một mình nó, cái chân sau ngưa ngứa bị người đàn ông chụp ảnh gãi gãi ấn ấn mấy chục lần.

Sau khi chụp xong, thợ nhiếp ảnh còn nói: “Hầu tiên sinh, con mèo của ngài thậtngoan. Kỳ thật mèo đều không thích mặt quần áo, thường là sau khi mặc xong rồi thìcứ nằm nấp xuống, nhưng con mèo của ngài thì rất nghe lời, sau khi mặc đồ rất là yên tĩnh, rất đáng yêu, có thể thử đi làm động vật mẫu.”

Người anh em, anh cũng rất thức thời!

Rượu trắng nghe xong, một bụng buồn bực cũng vơi đi, toàn bộ người đều như bay bay, dương dương tự đắc đứng dậy.

Nó thừa dịp Hầu Ngạn Lâm và thợ chụp ảnh thảo luận chuyện chụp ảnh, trộm chạy vào trong đứng trước gương, nhìn trái nhìn phải, ngó trước ngó sau, lăn lộn ngắm mình, xoay xoay chuyển chuyển, trăm lần không chán.

– haiz, sao ta lại đẹp như vậy a!

Ngay thời điểm nó đang tự luyến, Hầu Ngạn Lâm đã bàn chuyện xong với thợ chụp ảnh, xoay người ôm nó lên: “đi thôi.”

Trong lòng Rượu trắng có một suy nghĩ lớn mật, hỏi: “Đại ma đầu, anh… anh… khôngphải anh muốn ta đi xem mắt chứ?”

Hầu Ngạn Lâm “phốc” một tiếng bật cười.

Rượu trắng nghiêm trang nói: “Ta nói cho anh biết, ta không phải là một con mèo tùy tiện!”

Hầu Ngạn Lâm cười như được mùa: “Ha ha ha, mày cứ nằm mơ đi, làm mèo quảng cáo còn có thể có phần mày.”

Rượu trắng trừng mắt nói: “Ai nói không có? Bản Đại vương trí dung song toàn…”

Hầu Ngạn Lâm từ tốn nhắc nhở nó: “Nhưng mày đã sớm bị thiến.”

“anh tuấn tiêu sái…”

“đã bị thiến!”

“Đa tài đa nghệ…”

“Bị thiến!”

“…” Rượu trắng giãy dụa trong lòng ngực anh, “Đại ma đầu, hôm nay ta không cào mặt anh, Bản Đại vương không họ Rượu!”

– nhưng mà, mãi cho đến khi hai người xuống xe lần nữa, nó vẫn chưa thể làm bị thương một sợi lông của Hầu Ngạn Lâm.

thật sự là một chuyện xưa bi thương.

Vì thế khi nó được Hầu Ngạn Lâm ôm vào siêu thị, trên mặt nó chỉ có ba chữ to:không, vui, lòng.

Dĩ nhiên, vì liên quan đến diện mạo bên ngoài, mỗi ngày nó đều nhìn không quá vui vẻ.

“không đúng a, sao anh có thể đặt ta vào xe đẩy, người của siêu thị không nói gì anhsao?” Lần đầu tiên ngồi trên xe đẩy, Rượu trắng có chút khẩn trương, hai chân trước vịn lên thành xe, tò mó nhìn bốn phía, “Chỗ này không phải siêu thị sao? Tại sao chỉ có hai chúng ta, những người khác đâu không thấy?”

Hầu Ngạn Lâm đẩy xe: “Vì tao đã bao trọn rồi.”

“Hả?”

Hầu Ngạn Lâm hào phóng nói: “Muốn mua gì cứ mua, hôm nay toàn bộ nghe theo mày.”

“không phải, từ từ…” Rượu trắng nhảy lên ghế dành cho trẻ em của xe, nhìn Hầu Ngạn Lâm càng gần hơn, “Rốt cuộc hôm nay anh bị sao thế?”

“Sao?”

“Tự nhiên dẫn ta đi thẩm mỹ viện, sau đó lại mời người chụp hình cho ta, giờ còn bao trọn siêu thị để ta mua sắm.”

Hầu Ngạn Lâm cười hỏi: “Tốt với mày còn không được sao?”

Giọng Rượu trắng ngưng trọng: “Đột nhiên anh đối với ta quá tốt, làm cho ta có cảm giác mình đang ăn bữa tối cuối cùng trước khi ra pháp trường…”

Hầu Ngạn Lâm sờ sờ đầu nó: “Yên tâm đi, đây không phải là “Buổi tối cuối cùng của Jesu và 12 môn đồ”, chỉ là hôm nay là một ngày đặc biệt.”

Rượu trắng nghi hoặc hỏi lại: “Ngày đặc biệt?”

Hầu Ngạn Lâm cười cười: “Tạm thời giữ bí mật.”

Rượu trắng: “Cái quỷ gì thế này!?”

Hầu Ngạn Lâm nhanh chóng thay đổi chủ đề: “Có muốn nhân lúc tao có lòng tốt như hôm nay mà mua tất cả lương thực và đồ chơi mèo không, chỉ cần không vượt qua chỗ trống mà xe tao lái hôm nay có thể chứa là được.”

Nhất thời hai mắt Rượu trắng sáng ngời.

– phải biết rằng hôm nay Hầu Ngạn Lâm lái là một chiếc SUV*.

Rốt cuộc hôm nay là ngày gì?! Tại sao nó có thể hưởng thụ đãi ngộ như thế?

Chẳng lẽ là…

Ngày Quốc tế mèo?

*****

Sau một phen điên cuồng mua sắm, Hầu Ngạn Lâm trực tiếp chở nó về nhà Mộ Cẩm Ca.

Từ đài truyền hình đi ra vẫn là ban ngày, nhưng khi họ về đến nhà đã muốn vào đêm.

Chương trình “Vừa lòng 100%” quay hình vào thứ Hai, Kỳ Ngộ Phường vẫn buôn bán như bình thường, theo lý thuyết, sau khi quay hình xong, Hầu Ngạn Lâm và Mộ Cẩm Ca phải trở lại cửa tiệm mới đúng, nhưng không biết vì sao, Hầu Ngạn Lâm lại nói với nó Mộ Cẩm Ca đang ở nhà chứ không phải bận rộn trong nhà bếp của cửa tiệm vào lúc cao điểm như lúc này.

Hai tay Hầu Ngạn Lâm đều ôm đồ, không thể ôm nó, cho nên nó chỉ có thể tự mình chạy lên lầu.

Khi nó nhìn thấy Hầu Ngạn Lâm không có gõ cửa mà trực tiếp lấy chìa khóa ra mở cửathì rất kinh ngạc, hỏi: “Khi nào thì anh có chìa khóa chỗ này?”

Hầu Ngạn Lâm có chút đắc ý lắc lắc chùm chìa khóa trước mặt nó, vừa mở cửa vừa trả lời: “Vào lúc mà mày không biết a.”

Cửa vừa mở, Rượu trắng lập túc vọt vào: “Tĩnh ca ca!”

“đã về tới a.” Mộ Cẩm Ca từ phòng bếp đi ra, trên tay còn bưng theo một món đồ ăn đặt lên bàn, “Vào bàn ăn cơm thôi.”

Khi ở nhà với Mộ Cẩm Ca, Rượu trắng thường xuyên ngồi lên bàn ăn cơm, cho nên cũng không cảm thấy những lời này chính là Mộ Cẩm Ca nói với Hầu Ngạn Lâm đi phía sau nó.

Vì thế, nó thành thục nhảy lên bàn, tính nhìn trộm xem tối nay sẽ có những món gì, sau khi thấy một bàn đồ ăn thì hai mắt nó mở to, nước miếng thiếu chút nữa đã chảy ra!

Cá khô, bánh yến mạch, cơm chiên việt quất, tôm chiên, bánh mật ong nhân sữa chua và chân giò hun khói, váng sữa cam quýt, thạch trái cây, bánh nướng…

Toàn bộ đều là món nó thích ăn!

Tất cả món ăn đều được cho vào một cái dĩa nhỏ, phân lượng không nhiều lắm, giống như là chuẩn bị cho phần cho một người, ở trên bàn bày hơn mười món ăn, có vài món nó chỉ ghi nhận từ xa, còn chưa được ăn qua.

Mà ngay lúc nó nghĩ rằng đây là tất cả món ăn cho hôm nay, thì lại thấy Mộ Cẩm Ca lấy từ tủ lạnh ra một món nhìn giống như là kem, cô tựa hồ đang kiểm tra xem độ lạnh có đủ không. Nhận thấy ánh mắt sáng quắc của nó, Mộ Cẩm Ca nhìn nó, hỏi: “Muốn ăn không?”

Rượu trắng gật đầu thật mạnh.

Mộ Cẩm Ca múc ra một ít kem để lên chiếc dĩa nhỏ, sau đó đi vào phòng bếp làm gì đó, rất nhanh lại bưng trở ra, để trước mặt Rượu trắng, “Ăn ít chút thôi, lạnh.”

Chỉ thấy kem có màu vàng rất bình thường, nhưng không biết mặt trên rưới sốt gì, từ ngoài nhìn vào, hẳn là không phải mới vừa thêm vào, mà là từ trước lúc đem đi đôngđã rưới lên, sâu cạn không đồng nhất, màu sắc thì đậm hơn so với mật ong.

Những món kem khác thường được trang trí thêm với lá bạc hà hoặc rắc thêm đậu phộng, nhưng phần kem này không giống như vậy, trên mặt là muỗng trứng cá màu đỏ, rất kỳ quái.

Nhưng mà Rượu trắng biết, so với món ăn hắc ám Mộ Cẩm Ca làm ban đầu, hiện tại giá trị của món ăn hắc ám của cô đã tăng lên rất nhiều, có lẽ bản thân cô không có nhận thấy được, nhưng món ăn của cô đã dần dần không còn có màu sắc có thể gây sát thương nữa, chỉ nhìn có chút kỳ quái mà thôi, cũng sẽ không khiến cho người ăn cảm thấy không ổn.

Cái này coi như là một bước tiến đi.

Rượu trắng vươn lưỡi ra, từ tốn liếm từng chút một từ dưới lên trên, đầu lưỡi linh hoạt liếm một phần kem kèm trứng cá –

Ôi trời ơi, mặt trên của kem thế nhưng là nước tương!

Hương vị của nước tương xâm nhập đầu lưỡi, lập tức có một vị ngọt lạnh lẽo đuổi sát phía sau, cùng vị mặn phía trước va chạm cùng một chỗ, như là một cơn sóng đánh vào đá ngầm, như có như không.

Mà ngay sau đó, một chút mù tạc hòa lẫn trong trứng cá như một đạo sấm sét đánh ngay bên bờ biển, gây chấn động mặt biển, nhấc lên một cơn sóng mới!

thật tuyệt!

Nhưng nó còn chưa kịp mở miệng khen ngợi, đã nghe “ba” một tiếng, tất cả đèn đều bị tắt, cả phòng bỗng nhiên lâm vào trong bóng tối.

Sao lại thế này? Cúp điện sao?

Rượu trắng ngẩng đầu lên, muốn hỏi Mộ Cẩm Ca và Hầu Ngạn Lâm có chuyện gì, kết quả vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy ánh nến ấm áp.

“Chúc mày sinh nhật vui vẻ, chúc mày sinh nhật vui vẻ…”

Chỉ thấy trên tay Mộ Cẩm Ca bưng một chiếc bánh ngọt tròn cao khoảng năm tấc, phíatrên còn cắm một ngọn nến màu hồng phấn, mà Hầu Ngạn Lâm đi phía sau cô vỗ tay ca hát, cùng nhau đi đến trước mặt nó.

trên tay anh còn cầm một chiếc vương niệm nhỏ bằng giấy cứng, khi đến gần thì đội lên đầu nó.

Rượu trắng mở to hai mắt, ngây ngốc nhìn hai người bọn họ, gương mặt nó màu xám khi đội thêm chiếc vương niệm màu vàng, thoạt nhìn có chút đối chọi, rất là buồn cười.

Hầu Ngạn Lâm thấy nó vẫn còn mê mang, vì thế đổi sang hát tiếng anh: “Happy birthday to dear Rượu trắng…”

Rượu trắng càng thêm khiếp sợ: “Sinh nhật? Ta?”

Mộ Cẩm Ca giải thích: “Lần đầu tiên tao nhặt mày ở thùng rác đó là ngày 21 tháng 4 năm ngoái. Mày nói mày lưu lạc bên ngoài 3 ngày, cho nên tao đoán vào ngày 18 mày bị Chu Diễm mạnh mẽ vứt ra, sau đó tiến vào thân thể này.”

“Thoát khỏi cặn bã, chính là cuộc sống mới.” Hầu Ngạn Lâm cười hì hì nói, “Cho nên, tao và Cẩm Ca đã thương lượng với nhau, quyết định đem ngày đó làm ngày sinh nhật của mày! Kinh hỉ sao?”

Cả người Rượu trắng đều ngốc rồi, kinh ngạc nói: “Nhưng ta đã đọc được tư liệu của khối thân thể này…”

Hầu Ngạn Lâm nhìn nó chăm chú, chậm rãi nói: “Đều nói là sinh nhật “mày”, khôngphải sinh nhật mèo con.”

Trong lúc nhất thời, Rượu trắng không biết nói gì cho phải.

Thân là một cái hệ thống, nó hướng đến đều là ghi chép cùng dung nạp tư liệu của người khác, kỳ thật không ít thông tin dạng sinh nhật như vậy.

– nhưng nó chưa bao giờ nghĩ, có một ngày nó cũng có thể có được ngày ăn bánh ngọt và thổi nến như vậy.

Nó không biết nó từ đâu đến, cũng không biết vào lúc nào thì nó bắt đầu tồn tại.

nói trắng ra, nó chỉ là một công cụ, ai sẽ bỏ công nhớ rõ một cái công cụ vào ngày tháng năm nào được sản xuất ra, hơn nữa còn mỗi năm về sau sẽ chúc mừng sinh nhật đâu?!

Nhưng mà hiện tại nó lại có ngày sinh nhật, có một ngày nhận được hết sự yêu chiều, được nhận quà tặng, được ăn tiệc sinh nhật, còn giống như con người vậy, thổi nến hứa nguyện...

Như vậy thì nó còn là một hệ thống bi thảm nhất sao?

Khi Rượu trắng phục hồi lại tinh thần thì phát hiện mình đang khóc, nước mắt khôngngừng rơi xuống từ đôi mắt to tròn như thủy tinh của nó, làm ướt cả lông mặt nó.

Nó vội cúi đầu, không muốn bộ dạng chật vật của mình bị người ta thấy, tiếp sau đó, nó cảm giác được có hai bàn tay khác nhau nhẹ nhàng vuốt ve nó, hai giọng nói cũng hát vang lên –

„Rượu trắng, sinh nhật vui vẻ.“

„Nhóc khóc nhè, đã được một tuổi, về sau đừng thích khóc như vậy.“

Chuyện Rượu trắng không biết còn rất nhiều.

Nhưng nó biết, hai người nó yêu nhất lúc này nhất định đang dùng ánh mắt ôn nhu mà nhìn nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.