Edit: Song Ngư
Phía sau nhà hàng có một cánh cửa gỗ, cửa này thông với một gian phòng dành cho người ở, như Tống anh nói, trước kia khi kinh doanh còn tốt, phòng này dành cho dì và chú nghỉ ngơi, có đôi khi đóng cửa trễ, có thể để cho nhân viên phục vụ ở lại khi không thể về nhà.
Sau khi đi du lịch về, dì ấy vẩn thỉnh thoảng ở trong này, thường xuyên mua đồ ăn đến, dùng phòng bếp nấu một ngày ba bữa cơm. Hẳn là gần đây đang trong thời điểm tính toán về việc kinh doanh, nên cũng chỉ mua đồ ăn đủ cho một người, căn bản không có dư gì nhiều.
Khi Mộ Cẩm Ca xuống bếp xem xét nguyên liệu, thì dầu muối tương dấm đều đủ cả, còn có một ít gia vị khác, đều là mới mua đây, có chai còn trong bao bì, hẳn là tính mua chuẩn bị để khai trương lại nhà hàng.
Ngoài ra, còn có khoai tây, trứng gà, thịt và cà rốt.
Trong tủ lạnh còn có hộp sữa tiệt trùng.
Mộ Cẩm Ca đem các nguyên liệu cần thiết đặt cùng một chỗ trên bàn, quay đầu hỏi Tống anh: “Dì có mũ đầu bếp không ah?”
“A?” Tống anh sửng sốt chút mới phản ứng lại đây,“không quan hệ, không quan hệ, cũng không phải làm cho khách ăn, liền như vậy đi.”
Mộ Cẩm Ca gật đầu, không nói thêm nữa.
Tống anh tựa cửa nhìn một lát, tò mò hỏi: “Cháu bị dị ứng phấn hoa sao? Sao vẫn mang khẩu trang thế?”
Mùa này là thời điểm phấn hoa bay, trên đường rất nhiều người mang khẩu trang.
Nhưng mà Mộ Cẩm Ca chính là thản nhiên nói:“Bộ dạng xấu, không mặt mũi gặp người.”
Tống anh:“......”
Chỉ thấy Mộ Cẩm Ca lấy dao bào gọt vỏ khoai tây và phân nửa số cà rốt, sau đó mở hai bếp đặt nồi, mộtbên hấp khoai tây, một bên luộc trứng.
Tống anh thấy cô dùng đũa đâm vào khoai tây thử độ chín, liền hỏi: “Cháu là làm món khoai tây nghiền sao?”
“Dạ.”
Tống anh cảm khái nói: “Dì nhớ lúc trẻ, có lần cùng chú cãi nhau, không thèm nói chuyện một thời gian dài với chú, sau đó chú liền mang theo một chén khoai tây nghiền đến xin lỗi, nói sau này mọi việc chú đều sẽ nghe theo cô, đeo dính cô như là chén khoai tây nghiền kia… Ông ấy trình độ văn hóa khôngcao, miệng cũng ngốc, những lời này nói ra liền chọc cô cười, chúng ta thật sự đã trải qua cùng nhau rất tốt.”
Mộ Cẩm Ca hỏi:“Sau này hai người còn cãi nhau không?”
“Đều là cô giận, chú dỗ.” Tống anh mỉm cười, khóe mắt lại phiếm đỏ. “Ngại quá, dì đi ra ngoài một chút, cháu cứ tiếp tục làm đi.”
Mộ Cẩm Ca không có nói thêm nữa, cũng giống như không nghe thấy sự nghẹn ngào trong giọng Tống anh.
cô đem khoai tây đã chín để vào tô lớn, lại dùng dụng cụ nghiền nát, tiếp theo cho thêm nửa hộp sữa vào, sau đó khuấy đều, tiếp theo cho vào thịt đã nấu chín, trứng và cà rốt thái nhỏ.
cô cho thêm một muỗng nhỏ gia vị và tiêu vào, sau đó vươn tay lên tủ lấy một gia vị bí ẩn trong chai như kem đánh răng.
Đến khi Tống anh bình ổn cảm xúc trở về, Mộ Cẩm Ca đã muốn hoàn thành món ăn của mình.
“Đây là mùi gì?” Tống anh đi vào phòng bếp, sợ hãi than một tiếng, “Tuy có điểm lạ, nhưng không biết vì sao, cảm giác đói bụng lại được gợi lên…”
Mộ Cẩm Ca đưa lưng về phía dì ấy, bất động thanh sắc đem khẩu trang gở xuống. Vì xác nhận mùi, cômới đem khẩu trang tháo xuống trong chốc lát.
nói ra thật xấu hổ, cùng Tống anh giống nhau, cô cũng thực kinh ngạc.
Lúc trước khi cô nấu ăn, mùi cũng kỳ lạ nhưng sự kỳ lạ này là do người khác ngửi thấy mà cảm thấy quỷ dị
Nhưng hôm nay, mùi món khoai tây nghiền này, thật sự là tốt quá.
Hoàn toàn không hợp lẽ thường.
Kỳ thật hôm nay cô làm món khoai tây nghiền bởi vì các nguyên liệu phối hợp thật phù hợp, cho nên kỹ thuật xử lý đều đúng tiêu chuẩn, chính là bước cuối cho thêm gia vị mà đối với món khoai tây nghiền bình thường sẽ không dùng đến.
Chiếu lý mà nói, các gia vị bị che lấp là bình thường, cho nên người ta sẽ không nhận biết được, chính đạo lý này lại giải thích vì sao món khoai tây chiên ngoài mùi khoai tây, còn toát lên một mùi hương khác.
không, nói là mùi cũng không đúng, chuẩn xác mà nói là một loại khí mê.
Giống như bị ma chú, nói không rõ là dễ ngửi ra sao, cũng không rõ là mùi gì, nhưng lại thật quyến rũ, không thể khống chế bản thân muốn thử.
Mộ Cẩm Ca không khỏi nhớ mặt mèo tự xưng là Rượu trắng kia.
Đêm qua, trước khi đi ngủ, cô thật vất vả mới tắm xong cho Rượu trắng…
Sau khi tắt máy sấy, một lần nữa khôi phục thành “bé béo”, nó đem cơ thể nằm trong tay cô, dương dương nói: “Bản Đại vương tuy hiện giờ phải chịu trong thân xác mèo, nhưng vẫn có thể phát huy tác dụng… Nha, tặng cô một phần lễ vật.”
Mộ Cẩm Ca nhìn thấy bàn tay mình trống rỗng, hỏi:“không phải nói tặng lễ sao?”
Rượu trắng liếm liếm móng vuốt:“ Đúng a, đã tặng rồi.”
Mộ Cẩm Ca mặt không chút thay đổi:“ Nhà của tao không có hiển vi kính.”
“Chủ nhân, cái này vô hình nha.” Rượu trắng lộ vẻ giảo hoạt, bộ dạng thần thần bí bí, hé ra khuôn mặt gian manh, “Ngày mai cô sẽ biết ta tặng cô lễ vật là vật gì!”
Mộ Cẩm Ca liếc nó một cái, lơ đễnh, xem như là nó đang kể chuyện đùa.
-- không nghĩ tới thế nhưng có thật.
“Lễ vật” mà Rượu trắng nói đến, hẳn là gia vị này đi.
Sau khi đã nghĩ thông suốt, Mộ Cẩm Ca xoay người, đem chén dĩa dọn lên bàn. cô nói: “Mời dì dùng.”
Tống anh nhìn chén khoai tây nghiền trên bàn, có chút sững sốt, tựa hồ có chút tiếc nuối nói: “Dì thích ăn mặn, nên khi chú làm khoai tây nghiền đều phải cho chút nước tương, khoai tây vì thế cũng có chút sậm màu, hiện tại nhìn món cháu làm, có chút không quen…”
Mộ Cẩm Ca đứng ở một bên, không nói gì.
Tống anh nhìn cô:“ thật có lỗi, lần đầu tiên gặp mặt liền cùng cháu dong dài, chắc cháu nghĩ dì thật là bà cô phiền phức nhỉ.”
“không có việc gì.” Mộ Cẩm Ca nói,“ Nghe dì kể chuyện tình yêu của dì và chú khiến cháu cảm thấy rất ấm áp.”
“Cám ơn.”
Dứt lời, Tống anh một lần nữa dời mắt xuống chén khoai tây, cầm thìa, múc lấy một chút để vào trong miệng.
Miệng đóng, từng ngụm từng ngụm nhai nuốt.
Khoai tây nghiền tinh tế trên đầu lưỡi, một cỗ hương vị tươi quấn quanh ngay mũi.
một muỗng đầy vừa xong, nước mắt như đã rơi như mưa.
Tống anh mở miệng ra thở, chưa được bao lâu, nước mắt lại rơi khắp mặt.
“Này, đây là......” Dì nâng lên đầu, khó mà tin mà nhìn về phía Mộ Cẩm Ca,“Cháu cho mù tạt vào sao?”
Mộ Cẩm Ca gật đầu:“Thấy trên tủ có một tuýp mới chưa mở, chưa hỏi mà đã dùng, thật xin lỗi dì.”
Tống anh xoa xoa hốc mắt ướt át:“ không có việc gì, dì đã nói là cháu có toàn quyền dùng mọi thứ trong bếp...... Chính là hương vị này......”
Tuy làm người ta khóc ra nước mắt, nhưng không phải là không chấp nhận được. Thay vào đó, ăn xong một ngụm, hậu vị thật tinh tế, lại khiến muốn ăn tiếp.
Dùng mù tạt với món khoai tây nghiền mang đến hương vị tươi mới, sự mền mịn của khoai tây kết hợp với sữa tươi giúp giảm bớt vị gay gắt của mù tạt, như gió xuân lành lạnh xua tan băng giá, nước sốt và vị tiêu hòa hợp tương xứng, cùng vị mù tạt bổ sung cho nhau, thấm đến từng miếng thịt cùng cà rốt, khiến mùi vị món khoai tây nghiền thật phong phú.
Các nguyên liệu đều kết hợp bổ sung lẫn nhau, một sự dung hợp hoàn mỹ, khiến người ăn cảm thấy ấm áp cùng thỏa mãn.
Giống như cuộc sống vợ chồng lúc xưa của bà, có nồng đậm có khi nhạt nhòa, có xung đột cũng có thỏa hiệp, chua ngọt đắng cay, cùng nhau làm bạn, cùng nhau làm việc, cùng nhau vượt qua những năm tháng thăng trầm mà ngọt ngảo, để đi đến hạnh phúc.
Tống anh một ngụm lại một ngụm mà ăn, không thể dừng miệng, mà nước mắt cũng như nước vỡ đê không dừng được.
Từ khi du lịch trở về, một lần mở cửa kinh doanh, bà luôn cảm giác buồn bực, muốn khóc nhưng khôngkhóc được. Từ khi chồng bà qua đời, bạn bè thân thích luôn đã ở bên cạnh an ủi bà một đoạn thời gian dài, cho nên hiện tại bà không thể lại đến kể khổ, khiến người ta nghĩ mình là một người bi quan khôngthể sống một mình.
Bi thương, tịch mịch, lo âu, sầu não......
Tất cả cảm xúc dồn nén đều đột nhiên bùng nổ khi cô gái xuất hiện cùng món khoai tây nghiền.
Nội tâm nặng nề theo nước mắt mà thoát ra, hy vọng cùng ấm áp theo từng muỗng khoai tây tiến vào thân thể bà.
sự cứu rỗi thật kỳ lạ!
Ăn xong một chén đầy, Tống anh mới buông muỗng xuống, ngay lúc cảm thấy thật khát, thì một ly nước trắng đã được mang tới trước mặt.
Ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi mắt hạnh trong suốt, bên tai truyền đến âm thanh bình tĩnh: “Dì uống nước đi.”
“Cám ơn cháu.” Tống anh nước mắt trên mặt chưa khô, đôi mắt hồng hồng tiếp nhận ly nước, hướng Mộ Cẩm Ca cười cười.
“không cần, cháu tiện tay mà thôi.”
“Dì cám ơn, không phải chỉ vì ly nước…” Tống anh mỉm cười, “Cám ơn món ăn của con, thật có công vô cùng.”
“Cháu thật cao hứng khi khiến dì thích, vậy xin hỏi, cháu có được nhận không?”
Tống anh gật đầu:“ Đương nhiên, lát nữa chúng ta bàn bạc về vấn đề lương bổng nha..... Về sau cháu cứ gọi dì là dì Tống, dì gọi cháu là Cầm Ca, được không?”
“Có thể.” Ở dưới lớp khẩu trang, Mộ Cẩm Ca hơi hơi giơ lên khóe miệng.
Tống anh cười nói: “Khi nãy nghe cháu giới thiệu tên, dì đã muốn hỏi, tên của cháu là “Cẩm” trong “cẩm của mùa hoa nở”, “Ca” trong “tiếng ca” sao?”
“Dạ.”
“Cha mẹ cháu thật sự vì cháu mà chọn một cái tên rất hay.”
Nghe vậy, trong mắt Mộ Cẩm Ca xuất hiện một tia cảm xúc phức tạp, tựa như viên đá rơi xuống hồ nước tĩnh lặng, cũng gợn ít song nhỏ, nhưng rất nhanh khôi phục sự yên tĩnh.
cô chính là thản nhiên trả lời:“Cám ơn dì Tống khích lệ.”