Nữ Thần Báo Tử

Chương 105: Chương 105




“CHÀ, XEM AI VẪN CÒN SỐNG THẾ NÀY…” –rõ ràng tay Thane đang đợi ai đó, nhưng qua cái níu mày đầy ngạc nhiên của hắn có thể đoán được người đó không phải tôi –

“Đây là điều sớm muộn gì cũng xảy ra khi họ thay một thần chết dày dặn kinh nghiệm như tôi bằng một thằng oắt con mới vào nghề.” – hắn đút hai tay vào chiếc quần đen rộng thùng thình tôi từng thấy hắn mặc trong lần đầu gặp tôi, vài ngày trước khi tôi chết, và bụng tôi quặn thắt lại vì sợ. không phải sợ cho cá nhân tôi, bởi vì đằng nào thì ngày chết của tôi cũng đã qua. Cái tôi sợ ở đây là tính mạng của những người thân và bạn bè vẫn đang sống, nhỡ chẳng may hắn tính tới chuyện trả thù – “Chính thằng nhãi đó đã đấm tôi, sau đó bán đứng tôi, đúng không? Ông anh thần chết của bạn trai cô ý?”

“không phải.” – Mặc dù sự thật đúng là như thế nhưng tôi không có ý định giải thích mọi việc với hắn – “Ông đang làm cái quái gì ở đây thế, Thane?” – Và làm thế nào mà hắn có thể thoát khỏi tay lão Avari, chẳng phải anh Tod đã nộp hắn cho gã tà ma ấy rồi sao? – “Ông thù ghét gì với ngành công nghiệp bánh rán à? Hay là họ quên không rắc vừng lên bánh cho ông?”

“Ôi cô thật là hài hước” – Thane dựa một vai vào cái thùng rác bên cạnh và khoanh hai tay lại trước ngực – “Tôi chỉ đang gặt hái những gì cô gieo thôi.”

“Tôi gieo cái gì?”

“Tất cả là lỗi của cô, nhóc con ạ. cô và tay thần chết tóc vàng đó… Thông thường, tối rất ghét phải chia sẻ với người khác, nhưng gã bán bán đó chết là vì hai người, và cả những chuyện sắp tới nữa… Tất cả là lỗi tại cô.”

Tôi sững người, toàn thân lạnh toát. “Cái gì là lỗi tại tôi? Có chuyện gì sắp xảy ra à?”một nụ cười quái dị từ từ nở trên môi hắn. “Hẹn gặp lại lần sau, tiểu bean sidhe…”

“Khônggg!” Tôi nhận ra hắn đang chuẩn bị vụt biết khỏi con hẻm, và trong cơn tuyệt vọng muốn đoạt lại linh hồn trong tay gã thần chết, tôi đã vô tình giải thoát tiếng khóc bean sidhe bằng tất cả sức lực của mình. Với âm lượng lớn nhất.

Thane nhăn mặt, giơ tay ôm chặt lấy hai tai. Cửa kín cửa sổ đằng sau tôi rung rinh và tôi nghe có tiến vỡ loảng xoảng vọng ra bên trong thùng rác. Nếu không phải là tôi đã chủ động ngắt tiếng ngay từ đầu, có lẽ bất kỳ ai đang đứun gtrong phạm vi bán kính hai tòa nà gần đó cũng sẽ muốn tự chọc thủng màng nhĩ của mình.

Các kỹ năng bean sidhe của tôi ngày càng hoàn thiện sau hàng loạt biến cố xảy ra với cuộc đời tôi, khiến tôi đôi lúc cũng cảm thấy khiếp sợ với chính bản thân của mình.

“cô là giống quái gi thế?” – Thane vừa hỏi vừa giang rộng hai tay để giữ thân bằng, khi linh hồn vừa bị đánh cắp kia bắt đầu rời khỏi cơ thể hắn, giống như một làn khói đang từ từ thoát ra qua ô cửa sổ duy nhất trong phòng. Tôi đã phải nhìn miệng Thane để đoán xem hắn nói gì, bởi vì tiếng thét của tôi lúc này quá lớn, không còn nghe thấy bất kì âm thanh nào khác. Và hiển nhiên, tôi cũng không thể trả lời lại.

Linh hồn – giống như một làn sương mù không hình dạng – bắt đầu quay trở lại nhập vào người gã thần chết, và trong một thoáng tôi bỗng thấy hoang mang vô cùng. Tôi không biết phải làm thế nào để bắt được linh hồn ấy chui vào trong cái vòng trên cổ mình. Quá tuyệt vộng và sốt ruột – do không muốn ngày đầu quay trở lại trường lại đi học muộn – tôi cởi cái vòng ra và giơ về phía trước. May mắn thay, linh hồn ông chủ tiệm bánh ngay lập tức trôi về phía tôi, xoay tròn quanh mặt dây chuyền, để rồi cuối cùng chui vào nằm gọn trong đó, y hệt như lúc linh hồn của lão Beck bị hút vào con dao găm tôi đã dùng để lấy mạng hắn.

Sau khi linh hồn đã được thu hồi xong xuôi, tiếng thét cảu tôi cũng từ từ tắt lịm, và tôi đeo sợi dây chuyền lại vào cổ.

“cô là giống quỷ gì thế?” – Thane lại hỏi, hai mắt mở to trừng trừng sợ hãi. Lần đầu tiên tôi thấy hắn sợ một điều gì như thế.

“Ông nói trước đi. Tại sao ông vẫn chưa chết?”

“Tôi vẫn chết đấy chứ. Chẳng ai có thể trở về từ cõi chết cả.” – hắn nheo mắt nhìn tôi – “Từ kinh nghiệm của bản thân, đáng ra cô phải hiểu rõ điều đó rồi chứ?” – Tôi phân vânkhông biết nên đáp lại thé nào để không làm lộ ra những thông tin mà hắn chưa biết. Thane chìa tay định chạm vào sợi dây chuyền trên cổ tôi nhưng tôi đã nhanh chân lùi lại –

“Tôi không biết cô đang tính chơi trò gì, nhóc con ạ, nhưng nếu cô nghĩ cái chết có thể giúp cô thoát khỏi tay lão Avari thì cô nhầm to rồi. Lão ấy đã rất điên vì không lấy được linh hồn cô lúc cô chết, và lão ấy chắc chắn sẽ hành hạ những người thân của cô cho tới khi tóm được cô mới thôi, nếu phát hiện ra là cô vẫn đang…ở đây. Vì thế sao cô không giarit hoát cho bọn họ khỏi kiếp đọa đày, khổ sở ấy bằng cách đi với tôi bây giờ?”

“Đừng hòng!” – Tôi tiếp tục lùi ra sau, tay nắm chặt lấy mặt dây chuyền trên cổ - “Lão ta sẽ không động được vào tôi hay bất cứ người nào khác.” – Bởi vì các tà ma không thể bước qua thế giới loài người. Đó là một trong số ít những diều tôi biết chắc chắn, kể từ sau khi chết đi – “Hãy cuốn xéo về địa ngục của ông đi!”

“không cần cô phải nhắc tôi cũng đã ở đó rồi, nhóc con ạ.” – Giọng gã thần chết đột nhiên nhỏ lại, nghe như một tiếng thì thầm – “Và rất mau thôi cô cũng sẽ phải xuống đó…”

nói xong hắn vụt biến mất, và tôi biết hắn đã đi thật sự, bỏi vì giờ các thần chết không còn tàng hình được với tôi. Và đáng tiếc, điều tương tự cũng áp dụng với tôi.

Tôi đứng ngây người ra một lúc mới tìm được hơi thở của mình khi cú sốc ban đầu qua đi, nỗi khiếp sợ bắt đầu dâng trào trong tôi. Những lời đe dọa của lão Avari từ lâu đãkhông còn mới với tôi, nhưng thần chết Thane đã quay trở lại và ra tay với người vô tội – đó là một tin vô cùng xấu. Nhưng tôi không thể kể với bà Madeline việc mình dã xác định ra danh tính của gã thần chết nổi loạn hay tại sao sự xuất hiện đột ngột của hắn lại là một điều bất ngờ, mà không lôi anh Tod vào cuộc. một khi bà Madeline phát hiện ra việc

anh Tod đã làm với Thane, chắc chắn bà ấy sẽ báo với ông Levi biết. Đành rằng ông Levi trước giờ đã nghi ngờ anh Tod đứng sau vụ mất tích của Thane, nhưng chừng nào những người ở cấp cao chưa phát hiện ra vụ việc đó, ông ấy sẽ có thể nhắm mắt làm ngơ. Bởi vì ông ấy rất quý anh Tod. Nhưng nếu hành vi phạm tội của anh được thông báo qua một kênh chính thống, ông Levi sẽ không còn cách nào khác là sa thải anh, điều đó đòng nghĩa với một cái chết vĩnh viễn.

Tôi không thể mất anh Tod. Nhưng tôi cũng không thể đứng nhìn gã Thane tiếp tục giết người vô tội.

Rắc rối lại chồng thêm rắc rối trong một buổi sáng vốn đã có quá nhiều vấn đề linh tinh của tôi. Liếc vội vào cái đồng hồ trên điện thoại, tôi hốt hoảng nhận ra chỉ còn 5 phút nữa là vào học.

Tôi thở dài cái thượt, sau đoa nhắm mắt lại, hình dung ra căn phòng bếp nhà mình và khi mở mắt ra đã thấy đang đứng trong đó rồi.

“Đây.” – Tôi dúi cái vòng cổ vào tay bà Madeline rồi vội vã với lấy cái ba-lô trê ghế - “Tôi phải đi đã.”

“cô lấy lại được linh hồn chưa?” – Bà ấy hỏi lúc tôi khoác ba-lô lên vai.

“Rồi. Là ông chủ của tiệm bánh rán. Ai đó nên gọi cảnh sát đi.”

“Con có nhìn thấy gã thần chết đó không?” Bố tôi hỏi, trán nhắn tít lại vì lo lắng. Tôi vớ vội lấy chùm chìa khóa treo trên bức tường lửng giữa phòng khách và phòng ăn.

“Có ạ. Con sẽ tả lại hắn sau. Ba phút nữa con phải có mặt trong lớp rồi.” nói xong tôi vụt biến khỏi phòng khác, bỏ mặc bố và sếp đứng nhìn chằm chằm vào khoảng không nơi tôi vừa rời đi.

Lúc tôi mở mắt ra độ một giây sau, đã thấy mình đang ở trong toa-lét nữ, hoàn toàn tàng hình. Cũng may, bởi vì có hai cô bé năm nhất đang đứng õng ẹo tô son trước gương.

không còn cách nào khác, tôi đành hậm hực đi xuyên qua một cánh cửa toa-lét trống và cố gắng tập trung để hiện nguyên hình. Sau đó tôi ấn nút xả nước và mở cửa đi ra.

“Hy vọng mình không phải ngồi sau chị ta ở căng-tin.” một trong hai cô bé dẩu mỏ lên nói, lúc tôi đi thẳng qua chỗ bồn rửa, làm tôi đành muối mặt quay lại rửa tay mà chẳng vì cái gì. Giờ thì tôi chỉ còn 90 giây để quay về lớp học. Tôi cuống cuồng đẩy cửa chạy thục mạng về phía lớp Toán, và ngồi vào chỗ của mình đúng lúc tiếng chuông báo vào tiết vang lên.

Ưu điểm của việc đến sát giờ là chẳng có phóng viên hay bạn học nào có kịp thời gian để phỏng vấn tôi về chuyện đã xảy ra. Nhưng điều đó không có nghĩa tôi tránh được những ánh mắt tò mò của đám bạn cùng lớp.

“Êu. Mình còn tưởng cậu không đến chứ.” cô bạn thân nhất của tôi, Emma Marshall, thì thầm từ từ cái bàn bên cạnh.

“Mình cũng tưởng thế.” – Trong suốt thời gian tôi ở nhà tĩnh dưỡng, Emma hầu như chiều nào cũng ghé qua chơi thăm tôi, ngoại trừ những hôm cậu ấy không phải đi làm và tôikhông phải tập luyện. Chỉ cần nhìn thấy cậu ấy thôi là tôi đã có thể mỉm cười và yên lòng trở lại. Ơn Chúa, cậu ấy không hề hé răng nửa lời về chuyện của tôi với mọi người –

“Mình vừa có một chuyến ghé thăm bất ngờ từ bà Madeline sáng nay.”

Hai mắt Emma trợn tròn lên. “Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên cậu quay trở lại trường cơ mà.”

“Và cũng là ngày đầu tiên làm việc của mình.”

“Kaylee Cavanaugh?” Thầy giáo dạy Toán mới gọi tên tôi và gần như ngay laajp tức, 31 mái đầu còn ljaij vội quay về phía tôi, cùng 31 cặp mắt to tròn háo hức nhìn tôi.

“Có ạ!” Tôi trả lời như thể đã quá quen với việc được cả lớp chú ý rồi. Trước đây tôi luôn có cảm giác như người vô hình ở trong lớp, bởi vì chẳng ai chú ý đến sự tồn tại của tôi.

Và giờ khi tôi thực sự có thể tàng hình thì lại không thể làm, bởi vì có quá nhiều người đang theo dõi. Cuộc đời trước và sau khi chết của tôi đúng là chứa đầy nhiều điều mỉa mai.

“Kaylee, chào mừng em đã quay trở lại.” – Vị thầy giáo mới gật đầu nói – “Theo quy định của trường, em sẽ có hơn một tháng để hoàn thành các bài tập đã bỏ lỡ. Hãy cứ nới với thầy nếu em cần bất cứ sự trợ giúp nào về môn Toán.”

Tôi gật đầu lấy lệ, bởi vì thực ra tôi đã làm xong hết đống bài tập đó từ lâu rời, nhưng tôi không thể nói với thầy điều đó. Hầu hết các nạn nhân bị dao đâm chẳng ai lại đi quan tâm tới bài vở ở trường trong quá trình phục hồi cả. Bản thân tôi cũng thế thôi, nhưng gdo giờ không còn nhu cầu phải ngủ nữa nên tôi có quá nhiều thời gian rảnh rỗi, không biết làm gì để giết thời gian. Vả lại, nhiều lúc tôi có cảm giác bài tập về nhà là thứ duy nhất gắn kết tôi với thế giới – cái thế giới mà tôi không còn thực sự là một phần của nó nữa.

Thầy Cumberland – tên của thầy giáo Toán mới – tiếp tục điểm danh và Emma trnah thử nghiên người sang chỗ tôi thì thầm, “không thể tin học có thể tìm ngay được người thay thế cho vị trí này. Đáng lẽ lớp học này nên đổi tên thành lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới phải. Mình nói thật đấy, sao vẫn có người chịu nhận công việc này nhỉ…”

Tôi nhún vai, chăm chú nhìn thầy Cumberland. “Thầy ý có…?”

“Có nhạt nhẽo không á? Có. Nhưng ít ra không thấy có dấu hiệu nào muốn trích hút năng lượng của học sinh. À mà công việc sáng nay của cậu là gì thế?”

Bình thường sẽ chẳng ai để ý đến việc tôi và Emma thì thầm to nhỏ trong lớp, nhưng sau vụ việc kinh thiên động địa xảy ra với tôi hồi tháng trước, giờ mọi thứ liên qua đến tôi đêu trở thành đề tài nóng. Tôi gần như có thể cảm nhận được 31 đôi tai đang dỏng ngược lên nghe ngóng, hy vọng có thể kiếm chác được ít tin sốt dẻo về cái đêm thầy Beck chết. Vì thế, tôi cố gắng tập trung vào Emma để làm sao chỉ mình cậu ấy nghe thấy tiếng tôi mà thôi.

“Thần chết nổi loạn.” – Tôi nói, và khi thấy mọi người xung quanh không ai phản ứng gì, tôi biết mình đã làm đúng cách. Hy vọng nếu ai đó nhìn thấy môi tôi mấp máy sẽ tưởng rằng tôi nói thầm nhỏ quá nên không nghe thấy gì – “Gã Thane lại quay trở lại rời.” Tôi nới tiếp, và hai mắt Emma mở to đầy sửng sốt.Nhưng trước khi tôi kịp kể chi tiết mọi chuyện cho Emma thì thầy Cumberland đã bắt đầu bài giảng.

50 phút sau, lúc chuông báo hết tiết vang lên chỉ có lác đác vài người đứng dậy rời khỏi lớp còn lại đa số vẫn cố nán lại trong lớp, nếu không giả vờ xếp sách vở thì cũng giả vờ lục túi xách, có điều mặt ai cũng đều lấm lét nhìn về phía tôi. Rồi ngay khi Emma và tôi đứng dậy, đột nhiên tất cả cũng đồng loạt đứng dậy theo.

"Đến chết mất thôi." Tôi thở dài ngao ngán.

Chưa hết, thầy Cumberland lại còn nhè đúng lúc ấy gọi Emma ở lại để nói chuyện học hành của cậu ấy. Trước giờ môn Toán vẫn luôn là môn học yếu nhất của cô nàng.

Emma đành quay sang nhìn tôi tỏ ý xin lỗi rồi quay lại cho bàn giáo viên. Tôi đã định đứng lại đợi câu ấy nhưng sau đó phát hiện ra mình không phải đang đứng đợi một mình. Và khi học sinh từ khắp nơi bắt đầu di chuyển sang lớp học tiếp theo, số lượng người vây quanh tôi gần như chiếm trọn một góc hành lang. Cuối cùng không chịu được nữa tôi dành rẽ đám đông, rảo bước thật nhanh tôi cho tủ để đồ.

Nhưng rút cuộc vẫn tranh vỏ dưa gặp vỏ dừa.

Chelsea Simms, phóng viên ở báo trường, là người đầu tiên chạy tới bắt chuyện với tôi. “Kaylee ơi, bọn mình rất vui vì cậu đã quay trở lại.”

“Cảm ơn.” Tôi cắm cúi bước đi, trong khi cô bạn nhiều chuyện kia vẫn lẽo đẽo đi bên cạnh.

“Nghe nói cậu đã chết à? Lúc ở trên bàn mổ tim cậu đã ngừng đập đúng không?”

“Chỉ vài phút thôi.” Tôi đã phải rất tập trung mới không tàng hình đi, bởi vì chưa khi nào ước muốn được tàng hình lại sục sôi trong tôi như lúc này.

“Nhưng sao đài báo lại nói là cậu chết rồi. Chết thực sự ý. Họ thậm chí còn chiếu hình ảnh túi đựng xác để trên cáng mà.”

Gai ốc nổi rần rật dọc hai cánh tay tôi. Việc biết mình đã chết với việc nghe người khác nói về nó là hai việc khác hẳn nhau.

Tôi chợt bắt gặp ánh mắt màu hạt dẻ quen thuộc từ phía bên kia hành lang, và bước chân của tôi bỗng trở nên chậm lại lúc đi ngang qua Nash và Sabine, chỉ mong sao có thể bước tới nhập hội với họ. Có thể cùng họ nói chuyện, tranh cãi, thậm chí là đứng nhìn nhau trong im lặng và nghĩ về những gì đã xảy ra giữa ba chúng tôi. nói chung là làm gì cũng được, miễn sao có thể tránh xa những ánh mắt tò mò, những câu hỏi tọc mạch của những người xa lạ chẳng liên quan. Tôi có xảm giác đám đông bám theo mình giống dòng người rồng rắn trong đám tang hơn là các paparazzi đi săn tin tức. Chỉ có điều đám tang này đã muộn tới cả tháng.

Nhưng Nash và Sabine chỉ lặng lẽ đứng nhìn đoàn người diễu hành đi qua. Tôi rất muốn dừng lại nói chuyện, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Tôi chưa hè gặp lại anh Nash kể từ sau khi trở về từ cõi chết, và hiển nhiên câu “Em xin lỗi vì đã bỏ anh và đổ tội giết người cho anh” không phải là lời để bắt đầu một câu chuyện. Hay để nối lại tình bạn. Hay cầu xin sự tha thứ.

Hơn nữa, theo lời Emma thì đám người tọc mạch ấy chỉ chịu buông tha cho anh Nash khi nghe được tin tôi sắp đi học trở lại. Vì thế tôi không muốn lại lôi anh ấy vào mấy chuyện thị phi này. Nhất là sau nhưng gì tôi đã gây ra cho anh.

“Kaylee ơi?” – Mặt Chelsea giờ chỉ còn cách mặt tôi có vài phân và tôi giật mình khi thấy cậu ta đã rút bút chì và sổ tay ra hý hoáy ghi chép từ bao giờ - “Vụ cái túi đựng xác là sao?”

“Đó là một sự nhầm lẫn thôi.” – Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy ngăn tủ đựng đồ của mình giữa một biển người – “Mình cũng không biết phải nói gì hơn. Các tin tức về cái chết của mình đã bị phóng đại lên thôi.” Mặc dù tất cả đều tin lời tôi – bởi xét cho cùng việc tôi đang đứng lù lù ở đây đã nói lên tất cả - nhưng chẳng hieeru sao cơn mưa câu hỏi vẫn cứ tới tấp đổ lên đầu tôi.

“Cậu có nhìn thấy ánh sáng chói lòa cuối đường hầm không? Các hình ảnh có tua ngược trước mắt cậu không?”

“Nếu có thật chắc chắn đó là thước phim tẻ ngắn ngủi và tẻ nhạt nhất trong lịch sử loài người.” Tiếng bà chị họ Sophie của tôi vang lên từ phía ngăn tủ đựng đồ gần đó. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi không cảm nhận được sự độc địa trong lời nói của chị ấy. Hơn nữa cũng chẳn có ai để ý tới sự có mặt của chị, bởi vì mọi sự chú ý đều đang đổ dồn về phía tôi.

Đám đông trước mặt tôi rẽ ra lúc tôi tiếng tới chỗ tủ đựng đồ của mình, cách chị Sophie vài ngăn, nhưng tôi còn chưa kịp mở khóa thì một bạn cùng lớp tiếng Pháp bước thẳng đến trưới mặt tôi và thản nhiên dựa vai vào cái tủ bên cạnh. Qua ánh mắt tò mò nhưng đầy quyết tâm của cậu ấy tôi hiểu rằng cuối cùng cũng có ai đó có dũng khí hỏi thẳn cái điều mà tất cả mọi người đều đang rất muốn biết.

“Có thật là thầy Beck đã chết trong giường của cậu không?”trên giường của tôi. hắn ta chết trên giường của tôi, chứ không phải trong giường của tôi. Nhưng tôi quá hiểu mình không nên trả lời câu hỏi đó.

Tôi biết giây phút này sướm muộn gì rồi cũng đến, nhưng kể cả khi đã biết trước chuyện gì sẽ xảy ra nếu cắm đầu xướng nước trước, vẫn không đủ để giúp bạn tránh khỏi cú sốc.Và câu hỏi đó mở đầu cho hàng loạt những câu hỏi mang đầy tính chất riêng tư và không hề phù hợp từ đám đông, khiến tôi chỉ biết đứng trơ ra ở đó, ước sau có thể làm những tiếng gào thét xung quanh mình biết mất hoàn toàn.

“Tại sao thầy ý lại ở trên giường cậu?”

“Cậu đã giết thầy ý thật à?”

“Có phải cậu đã ngủ với thầy Beck không?”

“Có phải vì thể mà anh Nash bỏ cậu không?”

“Tại sao anh Nash lại bị bắt?”

“Tại sao họ thả anh ấy ra?”

“Tối hôm đó anh ấy cũng có mặt ở đó à?”

“Có phải anh ấy đã giết thầy Beck không?”

Sau gần một tháng trời luyện tập, học cách hít thở như người bình thường, không ngờ trái tim và cơ thể tôi lại chọn đúng lúc này để thực hành. Tim tôi đột nhiên đập rất nhanh.

Máu trong người tôi chảy nhanh đến nỗi làm cho đầu óc tôi cháng váng. không khí ra vào hai lá phổi của tôi với tốc độ chóng mặt và nếu không phải vì tôi không cần đến nó nữa có lẽ tôi đã lăn ra bất tỉnh từ lâu rồi.

Quá hoảng sợ, tôi liếc vội về phía Sophie, tuyệt vọng cầu cứu sự giúp đỡ của chị. Nhưng tất cả những gì chị ấy làm là lặng lẽ rời khỏi đám đông, với hy vọng rằng không ai biết chuyện chị ấy cũng đã có mặt ở nhà tôi ngày hôm ấy và tránh được những cơn mưa câu hỏi tương tự từ mọi người. Khi tôi chết, bố chị ấy không còn cách nào khác đành phải kể hết sự thật về gia đình chúng tôi cho chị nghe. Tôi cũng không biết chị ấy đã đón nhận chuyện đó như thế nào chỉ biết rằng giờ chị ấy đang quay lưng bỏ đi. Tôi cũng muốn bỏ chạy cùng chị Sophie, nhưng không làm sao vượt qua được đám đông kia. Tôi thậm chí còn không mở được tủ đựng đồ của mình bởi vì đến một khoảng trống cũng chẳng còn.

Các câu hỏi vẫn tiếp tục bay đến tới tấp, nhưng câu trả lời vẫn bị chôn chặt phía dưới cổ họng tôi. Chúng không hẳn là những câu trả lời thực sự bởi tôi không thể nói với học chuyện gì đã xảy ra, bởi vì sự thật sẽ không những không giải thoát cho tôi mà có thể sẽ tống tôi vào bệnh viện tâm thần.

Từ đằng xa tôi nghe tiếng một vài giáo viên hò hét yêu cầu đám đông giải tán, nhưng phảo chờ tới khi Emma ra tay mới xong. “Tránh ra nào, đám kền kền này!” – Cậu ấy quát ầm lên và len vào giữa tận đám đông – “Cậu ấy vừa xuất viện xong. Sao mấy người không đi buôn chuyện sau lưng cậu ấy như mọi ngày đi?”

Tôi chỉ muốn lao tới ôm hôn cô bạn thân nhất của mình để tỏ lòng biết ơn.

Sau khi bị Emma dập tắt mọi câu hỏi, đám đông không còn nhao nhao lên nữa, và nhờ đó mà các giáo viên mới có thể lùa học sinh quay trở lại vào lớp. Qua đám đông tôi nhìn thấy Nash và Sabine lặng lẽ bỏ đi. không nói tiếng nào.

Tôi cũng không biết mình đã hy vọng gì ở họ. Chỉ biết rằng có lẽ Nash sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi và tôi không thể trách anh điều đó.

“Em không sao chứ?” cô Tucker, HLV của đội bóng mềm nữ, bước tới hỏi thăm tôi, lúc tôi loay hoay mở khóa tủ đựng đồ.

“Vâng ạ, em vẫn ổn.” Ngoài câu đó ra tôi còn biết nói gì nữa?

“Đây.” – cô rút cuốn sổ tay và hý hoáy viết lên giấy. Sau đó cô xé tờ giấy trên cùng và đưa cho tôi. một tấm phiếu cho phép vào lớp muộn, với tên của tôi trên đó – “Em cứ nghỉ ngơi vài phút đi. Khi nào bình tĩnh lại hẳng vào lớp cũng được.” – Vừa nói cô vừa viết thêm một tấm phiếu thứ hai cho Emma.

“Em cảm ơn cô.” Trớ trêu thay, đây là lần đầu tiên sau gần ba năm cô ấy nhớ được tên tôi.

“cô rất tiếc vì những gì xảy ra với em, Kaylee ạ.” – HLV Tucker nói với giọng đầy thương cảm, lúc cô đưa tấm phiếu cho Emma – “Là giáo viên, đáng ra bọn cô phải nhận ra có điều không ổn ở hắn. Bởi ngày nào bọn cô cũng gặp hắn. Trò chuyện cùng hắn. Ngồi ăn cùng hắn. Thay mặt nhà trường cô thành thật xin lỗi vì đã làm em thất vọng.”

Tôi không biết phải trả lời sau nữa. Ban giám hiệu đã gửi điện hoa to vật vã tới nhà tôi một ngày sau khi tôi trở về từ cõi chết, nhưng tôi chỉ nghĩ đó là điện hoa được gửi lấy lệ từ văn phòng thư ký mà thôi. Và giờ tôi tự hỏi phải chăng chính HLV Tucker là người tự đứng ra lo liệu chuyện đó.

“không ai làm em thất vọng hết. Em khỏe rồi mà cô. thật đấy ạ.” Tôi nói, nhưng trông mặt cô ấy có vẻ không tin.

“Cứ nói với cô nếu cô có thể giúp được gì cho em để hòa nhập lại với các bạn.” cô dặn và tôi gật đầu, sau đó lấy sách trong ba lô cất vào tủ. Tôi không muốn tỏ ra khiếm nhã, chỉ là tôi không biết nên nói gì với cô ấy.

Ơn Chúa, đúng lúc đấy cô Tucker phát hiện ra một cặp đang ôm hôn nhau ở ngoài hành lang, và tôi đã có thể thở phào nhẹ nhõm khi không còn phải đứng tiếp chuyện cô.

“Cậu không sao chứ?” – Emma hỏi tôi, vai dựa vào cái tủ đựng đồ kế bên.

“Khá hơn rồi. Sao mọi người lắm chuyện thế nhỉ?”

Emma mỉm cười “Ừ. Con người lắm chuyện lắm.” Nụ cười trên môi cậu ấy vụt tắt khi thấy tôi đứng nhìn chằm chằm và cái ba-lô trống không, cố nhớ xem mình đang làm gì. Cần phải mang theo quyển sách gì tiếp theo.

Tiết hai. Môn Hóa. À, đúng rồi.

“Vậy là gã Thane đã quay trở lại à?” – Emma hạ giọng hỏi, lúc tôi nhét lại quyển sách Hóa vào cặp – “Sao lại có chuyện đó được?”

“Mình cũng không biết.”

“Ý cậu là sao?”

“thì là mình không biết mà.”

Emma cau mày. “Thế cậu định sẽ làm gì?”

“Mình không biết, Emma ạ. Mình không biết gì hết, ngoại trừ việc hắn vừa giết ông chủ tiệm bánh rán ở gần trường mình và cậu là người duy nhất mình kể chuyện này.” Nhưng tôi không dám kể cho cậu ấy nghe những lời gã Thane đã nói về lão Avari rằng lão ấy sẽ không tha cho bạn bè và gia đình tôi, một khi phát hiện ra tôi vẫn còn sống. Bởi điều đósẽ chỉ càng khiến cho cậu ấy sợ hãi mà thôi.

“Cậu vẫn chưa nói với anh Tod à?”

“Mình nào đã kịp nói với anh ấy.” – Tôi đóng cửa tủ lại và khoác ba-lô lên vai – “Mình không thể kể với bà Madeline, bởi vì bà ấy sẽ nói lại với ông Levi, và ông ấy sẽ không còn cách nào khác đành phải trừng phạt anh Tod. Mà cậu hiểu hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào rồi đấy. Mình cần phải làm gì đó, nhưng hiện chưa biết bắt đầu từ đâu. Còn bây giờ…”

Chuông báo muộn giờ vang lên, lác đác vẫn còn vài học sinh lớp dưới cắm đầu cắm cổ chạy vào lớp.

“…cả hai chúng ta đều muộn giờ rồi đấy.” Tôi nói tiếp. Nãy giờ Emma thậm chí còn chưa chuẩn bị sách vở cho môn học tiếp theo.

“Ừ, mình biết rồi. À, còn một chuyện nữa.” – sự ngần ngừ trong giọng nói của cậu ấy khiến cho tôi hơi chột dạ - “Sau khi câu đi rồi, anh Nash và Sabine cũng tránh mình luôn.

Vì thế dạo gần đây mình thường ăn trưa cùng Jayson.”

“Jayson Olivera á?”

“Ừ. Bọn mình…cũng mới bắt đầu qua lại được vài tuần nay.”

Tôi chớp mắt đầy ngạc nhiên. Vậy mà tôi cứ đinh ninh cậu ấy không cặp kè với ai kể từ sau cái chết của anh Doug hồi cuối năm ngoái cơ đấy.

“Sao cậu không nói gì với mình?”

“Bởi vì mình vẫn chưa biết chuyện của bọn mình sẽ đi đến đâu – chưa có gì là chắc chắn cả. Hơn nữa cậu cũng đã có quá đủ chuyện phải lo nghĩ rồi, mình không muốn cậu phải bận tâm tới chuyện cỏn con này.”

Tim tôi thắt lại khi nhìn vào ánh mắt buồn bã của cô bạn thân. “Mình thậm chí còn không biết là cậu quen Jayson cơ đấy.” Tôi nói

Emma nhún vai. “Ừ thì đúng là mình không quen mà. Nhưng sau khi cậu đi rồi, mọi chuyện không còn giống như xưa. anh Nash và Sabine hoàn toàn thu mình lại và rất khó gần.

Nhưng cũng khó trách bọn họ, khi mà tất cả những gì mọi người nói đến ở trường là vụ bắt bớ của anh ấy. Ai cũng tò mò muốn biết rút cuộc chuyện gì đã xảy ra ở nhà cậu tối hôm đó. Khi không moi được gì từ anh Nash thì bọn họ quay sang hỏi mình. Jayson là người duy nhất còn tỏ ra…bình thường một chút.”

Và điều cậu ấy cần chính là sự bình thường. Tôi đã rất cố gắng để không kéo Emma vào sự nguy hiểm, nhưng Cõi âm giống như vùng cát lún – tôi càng cố kéo cậu áy ra thì nó càng hút cậu ấy vào.

Cuộc đời của Emma có lẽ sẽ tốt hơn nếu không gặp tôi.

“Xin lỗi cậu, Emma.”

“không sao đâu.” – Emma nói – “Mình nói thật đấy. Mình cũng thích anh ấy mà. Jayson đã ở bên cạnh mình khi mình thấy…cô đơn. Chỉ là… Cậu có ngại không nếu anh ấy ngồi ăn cùng bọn mình? Vì mình đoán thế nào anh Tod cũng đến, và sớm muộn gì anh Nash và Sabine cũng sẽ nói chuyện lại với cậu thôi. anh ấy không thể giận cậu mãi được.”

“anh ấy có thể đấy. Thế anh Nash và Sabine…là một đôi rồi à?” – Emma ít khi nói chuyện về học và tôi cũng không dám hỏi. Cho dù anh ấy quyết định đến với ai đi chăng nữathì giờ chuyện đó cũng chẳng phải là chuyện của tôi nữa. Tôi luôn mong muốn anh ấy được hạnh phúc. Có điều..chỉ trong một thời gian ngắn đã có quá nhiều thứ thay đỏi mà bản thân tôi vẫn chưa thể thích ứng kịp.

Emma cau mày suy nghĩ. “Cũng khó nói. Hai người đó lúc nào cũng kè kè với nhau nhưng lại không tỏ ra thắm thiết nư những cặp yêu nhau bình thường. Hay đó không phải là kiểu của họ thì mình không biết.”

Nếu có ai đó cấm ai không được thể hiện tình cảm trước công chúng thì đó hẳn là anh Nash. Bởi vì trước giờ Sabine luôn tìm mọi cơ hội để chứng minh với mọi người rằng anh

Nash là của chị ta.

Tôi nhúng vai và cố rủ bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu. “Mình nghĩ cậu không phải lo lắng quá đâu. Kể cả nếu anh Nash, Sabine và anh Tod cùng xuất hiện một lượt đi chẳng nữathì…bọn mình cũng vẫn sẽ thu xếp được ổn thỏa thôi.” –ví dụ như tôi sẽ tàng hình đi không để cho bạn trai của Emma nhìn hay nghe thấy mình – “Cứ bảo bạn trai cậu ngồi ăn trưa cùng cho vui, nhá?” – nói rồi tôi mỉm cười vẫy tay chào cô bạn thân để đi vào lớp Hóa, nơi tôi lại tiếp tục trở thành tâm điểm của mọi người trong lớp suốt 50 phút tiếp theo.

Tiết ba là tiết tự do, vì thể tôi định quẳng cái ba-lô vào tủ đựng đồ rồi lẻn vào toa-lét nữ ngồi tự kỷ cho yên chuyện. Nhưng vừa đi ngang qua văn phòng khoa, đột nhiên cánh cửa kính bật mở và cô thư ký thường trục thò đầu ra gọi tôi, với cặp lông mày nhướn cao. “Kaylee Cavanaugh?”

Tôi ngập ngừng dừng lại. Nếu là một tháng trước, chắc chắn cô ấy đã chẳng biết tôi là ai.

“cô đang định tìm em. Em bị muộn giờ hẹn với chuyên gia tư vấn của nhà trường rồi.”

Ôi mẹ ơi! Đúng là tuần trước có ai đó đã để lại một lời nhắn trong hộp thư thoại nhà tôi, nói rằng tôi có một cuộc hẹn vào tiết trống thứ 3 của ngày hôm nay. Nhưng tôi đã xóa

béng cái tin ấy đi và tự nhắc bản thân là phải nhắc bố gọi điện đến đề nghị nhà trường bỏ qua cái thủ tục tư vấn tâm lý bắt buộc này đi.

Đáng ra tôi phải ghi lại vào tờ giấy nhớ mới đúng.không còn cách nào khác, tôi đành miễng cưỡng đi theo cô thư ký vào trong văn phòng, nơi một vài học sinh khác đang ngồi chờ đến lượt mình. Tôi chưa bao giờ gặp chuyên gia tư vấn của trường, nhưng tôi vừa bước vào phòng đợi thì thấy cô ấy mở cửa giơ tay mời tôi vào, đồng thời gật đầu cảm ơn cô thư ký.

“Chào em, Kaylee. Tên cô là Hirsch. Em ngồi đi.”

Tôi ngồi xuống một trong mấy cái ghế trước bàn làm việc của cô. Tập tài liệu về tôi đang được mở toang trên mặt bàn, và khi cô với tay tắt màn hình máy tính – mặc dù chẳng thể nhìn thấy gì từ chỗ tôi đang ngồi nhưng tôi đoán cô ấy đang đọc tin tức địa phương. Hoặc có thể cô ấy vừa Google tôi để chuẩn bị cho cuộc hẹn của chúng tôi. Chuyên gia tư vấn của nhà trường mà cũng sử dụng công cụ tìm kiếm Google ư?

“Em có muốn uống một ít nước không?” cô Hirsch đưa cho tôi một chai nước suối nhỏ.

“không ạ, cảm ơn cô.” Tôi đặt ba-lô xuống đất, nhưng rồi nhận ra hai tay mình thật trống trải.

“Kaylee, ngày đầu tiên quay lại trường học của em thế nào?”

“Bình thường ạ.” Nếu từ “bình thường” có thể định nghĩa là khoảng giữa của “khủng khiếp” và “không thể chịu nổi”.

“Thế các bài học thì sao? Em có gặp vấn đề gì với việc đuổi kịp các bạn không? Nhà trường có cử gia sư tới dạy kèm cho em trong thời gian nghỉ học không?”

Có, nhưng bố tôi đã từ chối hết, với lý do tự bố cũng có thể phụ đạo cho tôi. Cuối cùng nhà trường đành phải đồng ý – sau khi bố tôi sử dụng năng lực Ảnh hưởng của mình để thuyết phục họ rằng đó là sự thật.

“Em cũng không bị tụt xa so với các bạn đến mức đó đâu ạ.” Tôi nhún vai nói.

“Bất cứ khi nào em thấy cần phải có người dạy kèm hoặc làm bù bài kiểm tra thì cứ báo cho cô biết.”

“Em nghĩ là không cần đâu ạ.” Tôi khăng khăng quả quyết, nhưng cô Hirsch chỉ nhíu mày ra chiều không tin. Mà việc gì cô ấy phải tin tôi? Làm gì có cô gái 16 tuổi nào phục hồi nhanh như thế chỉ sau 4 tuần bị đâm bằng dao găm?

Có điều chuyện này chẳng là gì so với vụ bị đám người vây quanh lấy như bầy kền kền săn mồi ở ngoài hành lang sáng nay.

“cô dám chắc việc đi học trở lại ngay thế này không hề dễ dàng gì đối với em.” – cô Hirsch nói, và tôi đoán cô ấy đã được nghe về sự vụ sáng nay ở ngoài hành lang – “Chắc hẳn em đã phải gặp khá nhiều sự chú ý không mong muốn ngày hôm nay.”

“Vầng.”

“Em đã đối mặt với chuyện đó như thế nào?”

Tôi đã cố gắng trốn vào toa-lét để được yên thân – nhưng cuối cùng lại bị lôi lên đây. “thì em cũng chỉ có thể lờ họ đi thôi.”

cô Hirsch chậm rãi gập đầu. “Con người, đặc biệt là các thanh niên trẻ, luôn tò mò với mọi chuyện. Đó gọi là bản năng rồi. Nhưng không phải ai cũng hiểu được rằng sự tò mò của mình đôi khi làm ảnh hưởng tới người khác. Các bạn có thể sẽ hỏi em về chuyện đã xảy ra, một cách trực tiếp hay gián tiếp. Nhưng em có quyền nói thẳng với các bạn ấy emkhông muốn nói về chuyện đó với họ. Và em không cần phải cảm thấy có lỗi về điều đó.”

Tôi không hề cảm thấy có lỗi. Tôi chẳng hề cảm thấy gì hết, ngoại trừ nhu cầu – hay nói đúng hơn là một mòng ước cháy bỏng – được tránh khỏi trường học và đám bạn học của mình càng xa càng tốt.

Đáng ra tôi phải suy sụp tinh thần mới phải. rõ ràng mọi người đang chờ đợi tôi than khóc kể lể về những gì đã xảy ra tối hôm đó. một phần nhỏ trong tôi ước sao mình có thể làm như vậy. Ước sao mọi chuyện chỉ đơn giản thế, chỉ cần một trận khóc có thể hóa giải được hết mọi điều và tôi có thể bắt đầu lại từ đầu. Nhưng chưa bao giờ tôi lại thấykhông muốn khóc như bây giờ, và tôi sẽ vĩnh viễn không thể làm lại từ đầu. Mẹ tôi đã trao cho tôi một cơ hội duy nhất, năm tôi 3 tuổi.

“Em không sao thật mà cô.” Tôi nói, và cái cau mày của cô chuyên gia tư vấn càng sâu hơn.

“Kaylee, sẽ là hoàn toàn bình thường nếu em cảm thấy căng thẳng hay khó chịu trong một thời gian dài, sau những gì em đã phải trải qua. Có thể sẽ phải mất nhiều tháng để em cảm thấy mọi thứ trở lại bình thường như xưa, và điều đó hoàn toàn hợp lý.”

Bình thường à? cô ấy đang đùa đấy à?

“Vậy là…còn có quy định cụ thể về thời gian để một người vượt qua được chuyện bị thầy giáo dạy Toán đâm cơ ạ? Người ta còn nghiên cứu cả mấy chuyện đó cơ ạ? Liệu trong đó có nói em phải mất bao lâu mới quên được cái cảm giác khó chịu khi phải tự tay giết chết hắn không ạ? Bởi vì nếu em nhớ không lầm thì em đã phải mất gần một tuần đấy ạ.

Theo cô như thế có quá lâu không?”cô Hirsch chớp chớp mắt. Sau đó mở ngăn kéo rút ra một tờ rơi và đưa cho tôi. “Đay là thông tin liên lạc của một nhóm những người đã thoát chết khỏi những vụ bạo hành. cô nghĩ có thể em sẽ…”

“không cần đâu ạ, em cảm ơn cô.” – Tôi đẩy trả lại cái tờ rơi rùng rợn ấy. cô ấy chỉ đang muốn giúp đỡ. Tô biết điều đó. Nhưng tôi cũng biết rằng cô ấy đã trầm trọng hóa vấn đề. Và thành thực mà nói, sau nhữn gì xảy ra từ đầu năm học tới giờ với học sinh và giáo viên của trường Eastlake, cũng khó có thể trách cô ấy được – “Giờ em phải đi đây ạ.” Tôi đứng dậy nhặt ba-lô lên.

cô Hirsch thở ra chậm rãi, ngước mắt lên nhìn tôi. “Kaylee. Văn phòng này là nơi an toàn.” – cô giang rộng hai tay chỉ bốn bức tường xung quanh – “Em có thể nói bất cứ điều gì em muốn ở đây và mọi điều em nói với cô đều sẽ được coi là bí mật. cô biết, em có bạn bè và ia đình để tâm sự cùng, nhưng đôi khi nói ra với một người hoàn toàn không liên quan lại giúp ích được cho em. một lúc nào đó, nếu ở trường có chuyện gì khiến em cảm thấy quá sức chịu đựng, em có thể tới đây gặp cô. Chúng ta có thể nói chuyện. Hoặc thậm chí chỉ là ngồi nghỉ ngơi, thư giãn thôi.” – cô úp hai tay xuống mặt bàn, mặt đây nghiêm nghị - “Đây là một nơi an toàn. Em hãy ghi nhớ điều đó.”

“Em cảm ơn cô, em sẽ lưu ý.” Tôi khoác ba-lô lên vai và chạy vụt ra khỏi cửa. Sau đó, tôi lẻn vào phòng vệ sinh nữ chờ thời cơ để hô biến khỏi trường học mà không bị ai pháthiện ra. Trong phòng vệ sinh lúc này chỉ còn hai cô bạn học cùng khóa với tôi nhưng tôi không nhớ ra tên. Phải tới khi học quay sang nói chuyện với nhau tôi mới nhận ra rằng họkhông hề nhìn thấy tôi đi vào. Đây chính là thời điển lý tưởng nhất để sử dụng năng lực di chuyển tức thời của mình. Nhưng đoạn hội thoại của họ chính là thứ đã níu chân tôi lại.

Đáng ra tôi không nên nghe lỏm câu chuyện của người khác. Nhưng tôi đã không kiềm chế nổi.

“Cảnh sát nghĩ thầy ấy đã cố tìm cách…cậu biết rồi đấy. Và cô tay đã chống trả lại.”

“Sao cậu biết?”

“Mẹ mình làm trong đội mà.”

“không thể tin được. Thầy Beck có thể có bất cứ ai mà thầy ý muốn, tại sao lại mất công theo đuổi Kaylee Cavanaugh nhỉ? Mà kể cả nếu chuyện đó là thật đi chẳng nữa thì người như cô ta đáng nhẽ sẽ không từ chối mới phải. cô ta lẳng lơ chết đi được. Chẳng phải cô ta đã ở cùng với Scott Carter cái hôm anh ấy bị bắt còn gì, cậu nhớ không? Lừa dối bạn trai, lét lút cặp kè với bạn thân nhất của anh ấy, lại còn là bạn trai của cô em gái nữa chứ.”

“Mình tưởng Sophie chỉ là chị em họ thôi.”

“thì cũng là người trong nhà với nhau. cô ta lừa dối sau lưng anh Nash, qua lại với anh Scott, để rồi cuối cùng anh ấy đã phải vào viện tâm thần. Rồi gần đây nhất, cô ta đã ôm hôn một anh chàng nào đó ở ngay giữa trường học và ngày hôm sau người ta phát hiện ra xác thầy Beck trên giường nhà cô ta, và sau đấy anh Nash bị bắt. cô ta giống như vua Midas, chỉ có điều mọi thứ cô ta chạm vào đều biến thành phân, thay vì thành vàng. Sôi máu, tôi mở toang cánh cửa phòng toa-lét hầm hầm bước ra. “Các người nói gì?” – Tối quắc mắt nhìn họ trong gương – “Trong này bị tắt cống hay sao mà bốc mùi thối hoắc thế này? Tốt nhất các người nên đánh răng thêm một trăm lần nữa đi” – Kế đó, tôi chỉ tay vào thái dương nói tiếp “Các người nên dùng đầu để nghĩ chứ đừng có dùng miệng để xả ra những câu thối um lên như thế, người ta cười cho đấy.”nói rồi tôi bỏ ra khỏi phòng, mặc cho hai kẻ nhiều chuyện kia ngơ ngác nhìn theo, và đâm sầm và một anh chàng cao lớn, tóc đen, mặt lạ hoắc.

“Ối, bạn không sao chứ?” – Cậu ta vội giữ lấy tay tôi để giúp tôi lấy lại thăng bằng. Tôi gật đầu và lông mày của cậu ta nhíu lại, như thể vừa nhận ra tôi là ai – “Bạn có phải là

Kaylee Cavanaugh không?”

Tôi thở dài, cố gắng kìm nén cơn giận dữ của mình nưng vẫn không sao kìm chết nổi. “Phải, là tôi. Và phải, tôi rất vui vì vẫn còn sống. Nhưng không, tôi không phải là một đứa con gái lẳng lơ. Và không, tôi không thể nhìn thấy vết sẹo của mình. Ngần ấy thông tin đã đủ chưa?”

Cậu bạn kia chỉ biết cứng họng, ngây người ra nhìn tôi vì quá ngạc nhiên. Còn tôi thì cắm đầu cắm cổ chạy thật nhanh xuống cuối hành lang bởi vì tôi có thể cảm nhận được bản thân đang mờ dần đi và tôi không thể để cho cậu ta – hay bất kì ai khác – nhìn thấy điều đó. Các bước chân của tôi nhẹ dần rồi biết mất hẳn lúc tôi rẽ ngoặc vào góc hành lang, và cô bạn đứng ở phía đối diện chợt ngẳng đầu lên như thể vừa nghe thấy tiếng gì đó, nhưng ánh mắt lơ đãng của cậu ta chứng tỏ tôi không còn hiện hữu nữa. Tôi đã biến mất hoàn toàn.

Người ta nói người chết luôn muốn được nhìn thấy – để chứng tỏ rằng họ vẫn đang tồn tại trong thể giới loài người – nhưng chưa bao giờ tôi lại muốn biến mất như lúc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.