Nữ Thần Báo Tử

Chương 115: Chương 115




“anh BIẾT không, nếu bọn mình làm chuyện này từ mấy tuần trước thì em đã không bị lấy ra làm vật tế trinh trắng rồi.”

Tod nghiên người sang đối mặt với tôi, và một lọn tóc xoăn tinh nghịch rơi xuống trán anh. “anh vẫn luôn biết sự nam tính của mình có khả năng cứu mạng người mà.”

“Chuyện gì anh cũng có thể biến thành cái tôi to đùng của mình nhỉ?”

“Phía nói là anh ý thức được rất rõ giá trị của bản thân và của… em.”

“Hừm…” Tôi kéo anh lại gần và hôn anh say đắm. Nếu tôi làm chuyện này sớm hơn có thể tôi sẽ không chết dưới tay của tên Beck thật nhưng tôi sẽ vẫn phải chết khi thời gian của tôi đã hết.

Điều trớ trêu là thời gian của anh Tod chưa hết và anh Nash đang sống bằng thời gian của anh trai mình mà không hề hay biết về sự hy sinh cao cả đó.

“Chán quá, anh lại phải đi rồi. anh có một ca phình mạch lúc 3 giờ 14 phút…” anh chống tay định ngồi dậy nhưng đã bị tôi kéo giật xuống.

“không, anh đừng đi…”

“anh sẽ quay lại mà, anh hứa. Đến cái chết cũng không thể chia cắt chúng ta còn gì.” anh nháy mắt cười với tôi.

“anh có bao giờ nghiêm túc với chuyện gì không thế?” Tôi đảo tròn hai mắt.

“Chỉ với em thôi. Mọi thứ liên quan đến em anh đều nghiêm túc. Còn lại những thứ khác với anh giờ không còn quan trọng nữa.” – anh lại cúi xuống hôn tôi, sau đó ngồi dậy mặc quần áo – “Em cũng nên dậy thay đồ đi. Em nghĩ bà Madeline sẽ chịu ngồi chờ em đến bao giờ?”

Thôi chết! Tôi liếc nhìn đồng hồ và đã thấy hơn 3 giờ chiều. Trường học cũng đã tan và Emma chắc cũng đang trên dường đến đây trả sách cho tôi. “Lúc nào xong việc anh nhớ quay lại nhé?”

anh Tod kéo tôi ngồi dậy và vòng tay ôm lấy tôi. “anh sẽ quay lại ngay khi có thể.” – nụ cười trên môi anh vụt tắt và các vòn xoáy trong mắt anh ngừng chuyển động – “Kay, em phải kể cho bà Madeline biết chuyện vừa xảy ra ở trung tâm thương mại. Tất cả mọi chuyện. Chúng ta sẽ không thể đối phó với lão Avari ở bên này thế giới nếu không biết bản thân đang đối mặt với chuyện gì.”

“Nhưng ông Levi…”

“Mọi thứ đã thay đổi, Kaylee ạ. Đây không chỉ đơn thuần là chuyện giữa các thần chết. Ông ấy sẽ hiểu và thông cảm thôi.” – nhưng sự hoài nghi trong mắt anh lại khiến tôi lo lắng – “Hãy gọi cho Madeline. Và em nên dành thời gian ở bên Emma nhiều hơn. Lão Avari từng nhắm tới cô ấy một lần thì lần này cũng không phải là ngoại lệ.”

“anh Nash cũng vậy. May mà anh ấy và Sabine đã làm lành nên chúng ta có thể yên tâm.”

“Tốt. Nhưng anh sẽ vẫn đảo qua đó kiểm tra cho chắc.” anh cúi xuống hôn tôi một lần cuối rồi biến mất, bỏ lại mình tôi trong phòng.

Tôi rút điện thoại trong túi ra và ngồi xuống mép giường. Thay vì gọi điện cho bà Madeline, tôi quyết định chỉ nhắn tin, bởi vì tôi không muốn nghe thấy giọng bà ấy và bởi vì giờđã là thế kỉ 21 rồi, bà ấy cũng nên học cách nhắn tin đi là vừa.

Tôi ko sao. đã lấy đc linh hồn. Chta cần nói chuyện. Nhà tôi. 1h nữa.

Sau đó, tôi cất điện thoại vào túi quần và chỉnh lại đầu tóc, vừa lúc có tiến chuông cửa ngoài sân trước. Styx đi theo tôi ra cửa và quẫy đuôi mừn rỡ khi thấy Emma.

“Cậu có biết là mình lo cho cậu thế nào không? Tại sao cậu không quay lại trường?” – Emma vứt cái ba-lô của tôi xuống ghế, nhíu mày hỏi tôi – “Tại sao tóc cậu rối tung thế kia? Và tại sao cúc áo của cậu lại bị lệch như thế?”

Thôi chết!

Tôi cúi xuống cài lại mấy cái cúc áo và đi vào trong bếp. Ngay lập tức, Emma đứng dậy đi theo tôi. “Và… giờ thì cậu đang đỏ mặt và chạy trốn…!” – Cậu ấy dồn tôi vào góc tủ lạnh, miệng cười toe toét – “Cậu không đi làm việc! Cậu đã trốn học để ngủ với anh Tod!”

“Mình có làm thật mà!” – Tôi lách người sang một bên và mở tủ lấy hai chai nước lạnh – “Mình đã phải đâm chết một người và tâm trạng lúc đó của mình rất tệ. anh ấy đã cố gắng an ủi mình, còn mình chỉ muốn quên đi những gì vừa xảy ra ở trung tâm thương mại, vì thế…”

Lông mày của cậu ấy xếch ngược lên. “Rồi sao nữa? Kể chi tiết hơn đi xem nào?” nói rồi cô nàng nhảy lên ngồi vắt vẻo trên bệ bếp và vặp nắp chai nước suối.

Tôi nhún vai. “Có một tà ma, một người phụ nữ bị chết, một con dao và rất nhiều máu.”

Emma cau mặt. “Chuyệ kia cơ, Kaylee. Mình muốn biết chi tiết về chuyện cậu và anh Tod cơ, chứ không phải chuyện chém giết tà ma.”

Đột nhiên tôi thấy lo lo khi Emma không có vẻ gì là ngạc nhiên hay quan tâm đến chuyện lại có thêm một người vừa bị tà ma giết. Đấy là dấu hiệu của việc cậu ấy đã dành quá nhiều thời gian ở bên tôi.

“Cậu sẽ còn sống lâu để giết thêm hàng trăm con quỷ nữa…” – Ý nghĩ ấy khiến tôi muốn bệnh – “…nhưng cậu chỉ mất trinh tiết có một lần. Vì thế hãy kể chi tiết cho mình ngheđi.”

Nhưng tôi không muốn. Tôi chưa sẵn sàng để chia sẻ chuyện đó với ai. Kể cả với cô bạn thân nhất của mình. “Đây là chuyện riêng tư mà Emma.”

“Vớ vẩn. Chẳng phải là mình đã kể với cậu về lần đầu tiên cuả mình còn gì.”

“Ừ, nhưng có lẽ cậu vẫn nhớ là mình không hề yêu cầu cậu phải kể.”

Emma cau mặt lại và tôi nhận ra là câu vừa rồi của mình đã làm cậu ấy tổn thương. “Cậu không muốn nói thì thôi.” Cậu ấy nhảy xuống khỏi kệ bếp và tôi đã phải đuổi theo cậu ấy vào trong phòng khách.

“Emma, khoan đã. Mình xin lỗi.” – tôi nắm lấy tay cậu ấy và cậu ấy dừng lại, quay mặt nhìn tôi – “ Mình cũng muốn kể cậu nghe lắn chứ. Chỉ là… Mình thấy nó không phải là chuyện có thể lấy ra buôn và mình không muốn phá hỏng ký ức ngọt ngào đó. Cậu hiểu ý mình không?”

Cậu ấy mở to mắt nhìn tôi một lúc sau đó mỉm cười. “Ôi, không ngờ nó có ý nghĩa với cậu như vậy cơ đấy. Chẳng bù cho mình…”

“Ý cậu là sao?”

“Ý mình là lần đầu tiên của mình chẳng có gì đặc biệt, ngoại trừ 3 phút sai lầm ở băng sau con xe Camry.”

“À…”

“Quên chuyện của mình đi. Mình muốn nghe về chuyện của cậu cơ. không cần chi tiết cũng được.” Cậu ấy háo hức kéo tay tôi ngồi xuống ghế sô-pha.

“nói chung là anh ấy rất tuyệt.” Tôi tủm tỉm cười nhớ lại chuyện xảy ra một tiếng trước.

Emma đảo tròn hai mắt. “Cái đó thì rõ rồi. Ai gặp anh ấy mà chẳng đoán được điều đó. nói chung là cả hai anh em nhà Hudson đều khỏi chê rồi. Còn gì nữa?”

“Mình yêu anh ấy. yêu lắm lắm ý. Mình có ngây thơ quá không khi nghĩ rằng cả cuộc đời này sẽ chỉ yêu mình anh ấy? Bởi vì đó chính là cảm giác của mình lúc này.”

Emma bật cười. “Nếu là một năm trước cậu có dám nghĩ là mình sẽ nói ra câu này không? một tình yêu bất diệt với một thần chết…”

“Cậu có nghĩ là mình điên quá không?”

“Nếu là bình thường mình sẽ nghĩ là cậu đang phởn qúa đà thật, nhưng hòan cảnh của cậu và anh Tod thì khác, hai người sẽ còn phải cùng nhau đối mặt với sự vĩnh cữu dài dài, vì thế mình nghĩ cảm xúc của cậu bây giờ hoàn toàn có cơ sở và thật.” – Emma nhún vai nói tiếp – “Có điều mình muốn biết chi tiết hơn thế cơ. Kiểu như thời gian, địa điểm, hoàn cảnh xảy ra câu chuyện…nói chung càng cụ thể càng tốt.”

“Cụ thể á?” Mặt tôi đỏ lựng lên vì ngượng.

“Đầu tiên, thời gian và địa điểm hẵng?”

“Ừm… Ngay trước khi cậu đến đây. Trong phòng của mình.”

Emma cảnh giác nhìn quanh. “anh ấy vẫn đang ở đây đấy à?”

“không. anh ấy phải quay lại bệnh viện, còn mình có hẹn với bà Madeline, vì thế…”

“Cậu có muốn mình tránh đi không?”

“không, mình muốn cậu ở lại. Mình đã kể với cậu là tên Thane đã quay trở lại rồi đúng không?” – Emma gật đầu – “hắn ta không chỉ có một mình. Lão Avari cũng đang ở đây, Emma ạ.”

“Ở đây tức là ở…?”

“Trong thế giới con người. Mình không biết lão ta đã làm cách nào, chỉ biết rằng lão ấy vừa mới giết chết một người phụ nữ ở trung tâm thương mại, và…” Điện thoại tôi rung lên trong túi, và tôi nhận được một cái tin rất khó hiểu từ bà Madeline.

T&# cô 3.

Tôi vẫn còn nhíu mày chưa luận ra được cái tin nhắn định nói gì thì dã thấy bà ấy hiện ra trong phòng, làm Styx đang nằm trong cái ghế bành vội nhảy dựng lên gầm gừ. “Tôi xin lỗi, Kaylee, nhưng điện thoại của tôi hình như không có đủ phím để gõ một câu đầy đủ. Hơn nữa nhắn tin để làm gì khi mà chúng ta có thể dễ dàng gọi điện hoặc gặp nhau trực tiếp như thế này.” Bà ấy dừng khựng lại khi nhìn thấy Emma, tỏng khi cậu ấy vẫn chưa hề hay biết về sự xuất hiện của người thứ ba trong phòng. Nhưng cậu ấy không mất quá nhiều thời gian để nhận ra điều đó.

“Hãy bảo cô ta về đi.” – bà Madeline khoanh hai tay trước ngực, một tay vẫn đang nắm khư khư cái điện thoại – “Chúng ta có việc phải bàn.”

“Emma cũng có liên quan đến việc đó, vì thế cậu ấy sẽ ở lại.”

“Đây không phải chuyện đem ra để mặc cả, cô Cavanaugh.” Bà Madeline thường chỉ lấy họ của tôi ra gọi khi có điều gì không hài lòng với tôi. Và chuyện này xảy ra như cơm bữa.

“Trừ phi bà có thể kiếm được một trích đoạt viên mới trong vòng vài tiếng tới, còn không thì bà không có chọn lựa nào khác đâu. Bà cần tôi. Chúng ta cần nhau. Và Emma có liên quan tới việc lần này, vì thế cậu ấy có quyền được biết mọi chuyện mà tôi biết.” Trừ phi điều đó gây nguy hiểm cho cậu ấy.

Bà Madeline quắc mắt đầy giận dữ và nếu là một tuần trước chắc tôi đã bỏ cuộc rồi nhưng không phải lần này, bởi vì có quá nhiều mạng sống đang bị đe dọa.

Cuối cùng, bà ấy đành gật đầu và ngồi xuống cái ghế bành đối diện với chúng tôi. Tôi biết Emma đã có thể nhìn thấy bà Madeline vì thấy cậu ấy khẽ giậy nảy mình. “Bà Madeline, đây là Emma Marshall. Emma, đây là bà Madeline.”

“Rất vui được gặp cô.” Bà Madeline nói, nhưng giọng bà ấy nghe chẳng có gì là vui vẻ cả.

Emma gật đầu chào lại. “Cảm ơn vì đã cho tôi tham gia vào trò chơi sinh tử này.”

“Xin lỗi?” Bà Madeline hỏi lại, nhưng tôi còn chưa kịp giải thích thì nghe thấy có tiếng chuông cửa.

Tôi nhòm ra ngoài cửa sổ và thấy anh Nash, Sabine và Luca đang đứng trước hiên nhà. “Tuyệt. Cả đám đến rồi.” Tôi vừa nói vừa chạy ra mở cửa.anh chàng gọi hồn đi theo anh Nash và Sabine vào trong phòng khách, làm Styx hốt hoảng gào ầm lên, vì thế tôi đành phải mở cửa cho cô nhóc ra ngoài sân sau.

“Luca nói với bọn anh là em bỏ đi làm nhiệm vụ và không thấy quay trở lại.” anh Nash nói, ánh mắt nhìn tôi đầu dò xét.

“Mình cũng đã bảo với họ là cậu đang ở đây với anh Tod và cậu vẫn ổn.” Luca nói thêm.

“Tại anh thấy em không nghe điện thoại.” – anh Nash giải thích. Ở bên cạnh, Sabine rền rĩ kêu lên – “Gì chứ? Sáng nay cô ấy vừa khăng khăng nói là chúng ta phải luôn để mắt canh chừng cho nhau, thế mà đến chiều đã không thấy nghe điện thoại rồi. Thử hỏi như thế không lo sao được?”

“Em có nhận được cuộc gọi nào đâu?” Tôi vội rút điện thoại ra kiểm tra. Ba cú gọi lỡ và hai tin nhắn thoại. Tất cả đều là của anh Nash. Tất cả đều trong khoảng từ 25 đến 32 phút trước.

Mặt tôi đỏ bừng lên và hiển nhiên điều đó đã không qua được mắt Sabine. “Em xin lỗi. Em để chế độ im lặng nên không nghe thấy.”

“Đây không phải là buổi họp lớp.” – bà Madeline xen vào – “Các bạn của cô sẽ phải rời khỏi đây.”

“Họ cũng là bạn của bọn cháu mà bà Madeline.” Luca nói, và rõ ràng là chỉ có mình cậu ấy và Emma đang nhìn và nghe thấy bà ấy.

“Khoan đã, cháu á?” – Tôi giật mình hỏi lại – “Hai người có quan hệ họ hàng với nhau à?”

“Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế?” Sabine liếc nhìn tôi và Luca.

“OK.” – Tôi đúng dậy đi ra giữa phòng, dõng dạc tuyên bố - “Chẳng có gì phải giấu giếm nữa. Mọi người trong phòng đều biết tôi là ai và công việc hiện nay của tôi là gì. Ai cũng có những kinh nghiệm và năng lực riêng có thể cần dùng tới một lúc nào đó. Vì thế, bà Madeline, hãy hiện ra.”

“cô Cavanaugh, chuyện này thật không phù hợp…”

Tôi nóng mặt quay sang nói với bà sếp của mình, không một chút kiêng dè. “Tôi chỉ đang mới học lớp 11 khi tôi bị giết hại một cách dã man trên giường ngủ của mình, bởi một con quỷ incubus đóng giả làm thầy giáo dạy Toán. Và chỉ một giờ sau, tôi lại được hồi sinh trở lại để làm công việc tìm kiếm các linh hồn bị đánh cắp bởi những con quỷ Cõiâm, trong suốt phần đời quái đản còn lại của mình. Theo bà thì những cái đó có được dựa trên một chuẩn nguyên tắc nào không?”

Bà Madeline há hốc mồm nhìn tôi mất một giây, sau đó gật đầu thừa nhận. “cô nói cũng đúng.”

“Tốt. Vậy thì bà hãy hiện hình ra và giới thiệu bản thân với nhóm của tôi đi.”

“Nhóm của cô?”

“Nhóm gì cơ? Chuyện quái gì đang diễn ra ở đây thế Kaylee?” anh Nash sốt ruột hỏi.

Tôi có thể đoán được giây phút bà Madeline hiện ra với những người còn lại trong phòng bởi ngay lập tức ánh mắt của anh Nash và Sabine tập trung về phía bà ấy. “Bà Madeline, đây là anh Nash Hudson, người bà đã giúp giải oan cho vụ lần trước. Còn đây là Sabine Campbell, Cơn ác mộng của anh ấy.” – Tôi cũng không biết dùng từ gì để nói về mối quan hệ của hai người đó – “Bà Madeline là sếp của em ở phòng Khiếu nại. Và có họ hàng với Luca. Điều này em cũng chỉ vừa mới phát hiện ra.”

“Là bà trẻ.” – bà Madeline đính chính lại – “Ban đầu tôi được thu nạp cũng là vì dòng máu gọi hồn của mình. Nhưng hóa ra khả năng ấy không tồn tại ở kiếp sau – bởi sau khi chết tôi cũng mất luôn năng lực của mình. Tôi chọn Luca bởi vì mẹ thằng bé không được thừa hưởng khả năng đó, nó không di truyền từ đời này qua đời kia.”

“Bố mẹ mình vẫn nghĩ mình đang ở một trường nội trú danh tiếng nào đó, theo học bổng của đội bóng đá.” Luca nhe răng cười đầy ranh mãnh.

“Rút cuộc thì đây là nhóm gì thế? Tại sao cần tụi này tham gia?” Sabine hỏi.

“Chúng ta là phòng Khiếu nại.” Tôi trả lời, cùng lúc bà Madeline cũng lên tiếng. “Tôi không cần mấy người.”

“Ai bảo không cần?” – Tôi bật lại – “Luca và tôi là tất cả những gì bà có hiện nay, và hiển nhiên một mình chúng tôi không thể chống lại lão Avari, nhất là giờ lão ta có thể đi qua đây một cách dễ dàng. Trong trận chiến này, bà sẽ cần càng nhiều người càng tốt, và mọi người trong căn phòng này, ngoại trừ bà và Luca, đều đã từng đụng độ với lão Avari và sống sót trở về. Vì thế có thể nói họ chính là một trong số ít người có thể giúp bà hiện giờ.”

Ngay lại tức mọi người trong phòng nhao nhao lên với đủ cái loại câu hỏi.

“Avari là ai?” Bà Madeline hỏi.

“Em nói lão ta có thể đi qua đây là sao?” anh Nash mặt cẳ không còn một giọt máu.

Còn Sabine thì: “Tại sao cô và Luca là tất cả những gì bà ta có hiện nay?”

Emma cũng tò mò không kém. “Thế thì anh Tod thì sao? anh ấy không giúp được gì à? Rồi cả sếp của anh ấy nữa? Tên ông ấy là gì ý nhỉ?”

“OK, OK, từng người một thôi.” – Tôi giơ hai tay lên ôm lấy đầu, ước gì có thể vụt biến khỏi đây và yên tĩnh một mình – “Tôi không muốn phải kẻ đi kể lại một câu chuyện với từng người vì thế mọi người hãy ngồi xuống nghe tôi nói, và tôi sẽ chỉ nói một lần thôi.”

“Emma nói đúng.” – Sabine nói vọng ra từ trong bếp. Chị ta đã kịp vào đó mở tủ lấy đồ uống từ lúc nào rồi – “Nếu chúng ta đang tìm kiếm những người còn sống sót sau cuộc đụng độ với lão Avari, chẳng phải nên đợi anh Tod sao? Cả Alec nữa. còn ai rành về chuyện này hơn anh ta?”

“Sabine nói cũng đúng. Cậu gọi cho Alec đi.” – Tôi gật đầu nói với Emma, và cậu ấy nhanh chóng mở điện thoại tìm số - “anh Tod đã biết chuyện rồi. Bà Madeline có thể gặp ông Levi sau khi ở đây về, còn tôi sẽ nói chuyện với bố tôi và bác Brendon sau khi họ đi làm về.”

Ba Madeline hừ một tiếng rồi quay sang nghiêm mặt nói với tôi. “cô Cavanaugh, đây không phải là cách làm việc của phòng Khiếu nại.”

Tôi nhướn một bên lông mày nhìn bà sếp đầy thách thức. “hiện giờ chúng tôi chính là phòng Khiếu nại. Nếu bà không tham gia thì chúng tôi sẽ vẫn tiến hành mà không có bà.

Thành thật mà nói, giờ bà mới chính là người ít hữu dụng nhất trong nhóm.”

Mặt bà Madeline tím tái lại vì tức, còn Sabine thì bật cười lên. “Ôi trời, xem ra cái chết có vẻ hợp với cô đấy Kay ạ!”

Tôi lờ chị ta đi và bước tới nói chuyện riêng với bà Madeline, trong lúc Emma nói chuyện điện thoại với Alec, anh Nash và Sabine bổ túc thêm cho Luca một số kiến thức cơ bản để đối phó với tà ma – nhưng hầu hết đều không có tác dụng nữa khi mà lão Avari giờ đã có thể đi lại giữa hai thế giới. “không phải tôi có ý hỗn láo hay bất kính gì với bà đâu nhưng tôi nghĩ chúng ta cần phải nhìn thẳng vào sự thật ở đây. Người của bà đã chết bởi vì họ không biết mình đang phải đối mặt với cái gì. Còn chúng tôi biết rất rõ mà chưa chắc đã đủ để bảo vệ bản thân. Nhưng dẫu sao chúng tôi vẫn là cơ hội tốt nhất mà bà có thể cứu mạng cho mọi người. Kể cả tính mạng của cháu bà.”

Bà Madeline nhìn tôi chằm chằm như thể đang tìm kiếm một điều gì đó đáng để bà đặt lòng tin vào. Tôi không biết bà có tìm thấy thứ mình cần tìm hay không hay chỉ đơn giản là cuối cùng đã hiểu ra rằng chúng tôi là tất cả những gì bà ấy có. Chỉ biết rằng bà ấy đã gật đầu, lần đầu tiên có hơi do dự một chút nhưng lần thứ hai thì đầu dứt khoát. Chứng tỏ bà ấy đã hoàn toàn tin tưởng tôi.

“Lão ta bị ám ảnh với Kaylee ý.” Emma mở đầu câu chuyện.

“Với linh hồn của cô ta.” – Sabine chữa lại – “Bởi vì nó quá trong trắng và thuần khiết, với một cô gái đồng trinh sẵn sàng tử vì đạo như cô ta.”

Tôi nhăn mặt lại và Sabine nhận ra sự im lặng bất thình lình của Emma. Ngay lập tức chị ta quay sang nhướn mày nhìn tôi, và tôi hiểu rằng chị ấy đã biết. Sao chị ta có thể nhạy bén và tinh ý thế cơ chứ? – Tôi thầm rên siết trong lòng.

“Nhưng, ừm…” – Emma vội lên tiếng, lúc anh Nash cau mày liếc từ Sabine sang tôi – “Lão Avari thích gieo rắc các nỗi đau và sự thống khổ. Lão ta từng nhập vào tôi và Sabine, và anh Nash đã bị nghiện hơi thở của lão ấy suốt một thời gian dài. Và sau đó tái nghiện lại…” Tiếng cậu ấy nhỏ dần rồi tắt hẳn khi nhận thấy ánh mắt cảnh cáo của anh Nash.

“Alec là nô lệ của lão ta ở bên Cõi âm suốt ¼ thế kỷ.” – Sabine tiếp lời – “Còn anh Tod đã từng giúp lão ta vận chuyển chất cấm…”

Bà Madeline cau mày. “Tod là cậu bạn trai thần chết ý hả?”

“Khi ấy anh ấy đấu có biết là mình vận chuyển cái gì.” – tôi vội thanh minh – “Và anh ấy làm vậy là có lý do chính đáng.”

“một con lừa luôn phải biết bản thân đang vận chuyển cái gì.” Sabine khăng khăng cãi lại và tôi chỉ muốn lao tới vả cho chị ta một cái vào mặt.

“Ok, rõ ràng là mấy cô cậu có một mối quan hệ khá phức tạp.” – bà Madeline xen vào – “Nhưng vấn đề là gã tà ma đó ít nhiều điều có liên quan tới mỗi người đang đứng ở đây.

Vì thế tôi vô cùng cảm kích việc mọi người tình nguyện cùng chúng tôi đối phó với hắn.”

“Chuyện gì đã xảy ra với những người còn lại?’ – anh Nash hỏi – “Các nhân viên của phòng Khiếu naji ý?”

“Tôi đoán cũng không thể giấu mãi chuyện này được.” – bà Madeline thở dài cái thượt, sao đó ngước mắt lên nhìn anh Nash – “Cho tới vài tháng trước, phòng Khiếu nại không hề tồn tại trong khu vực này, bởi vì chẳng có việc gì cần tới chúng tôi ở đây. Nhưng rồi chúng tôi nghe tin có một con quỷ incubus xuất hiện ở quanh đây. Chuyện này thỉnh thoảng cũng vẫn xảy ra. Thay vì tìm một nơi phối giống mới, bọn chúng thường có xu hướng quay trở lại chốn xưa. Và chúng tôi hiểu rằng nếu đang đi gây giống, hắn sẽ cần một linh hồn cho đứa con trai. Vì thế tôi chuyển tới đây cùng với ba trích đoạt viên khác. Và như mọi người đã biết, chũng tôi dã không có cơ hội xử lý tên incubus đó – Kaylee đã làm chuyện ấy giùm chúng tôi. Nhưng sau khi chuyển tới đây chúng tôi đã tình cờ phát hiện ra thêm một vấn đề nữa. một thế lực nào đó đang có mặt trong khu vực này, giết hại những người vô tội và thu thập các linh hồn.”

“Lão Avari?” Emma hỏi.

Bà Madeline gật đầu. “Đúng vậy. Nhưng lúc đó chúng tôi vẫn chưa biết danh tính của lão ta. Tôi lần lượt cử từng trích đoạt viên của mình đi và không lần nào thấy có ai quay trở lại. Chúng tôi đã mất đi hai trích đoạt viên nam trước khi Kaylee chết, và tôi bắt đầu hoảng sợ. Đó là lý do vì sao chúng tôi cần cô ấy đến vậy.”

“Bởi vì cô ấy là một bean sidhe?” anh Nash hỏi.

“Đúng vậy. Khi tôi biết người đã hy sinh trong khi chiến đấu với con quỷ incubus là một bean sidhe nữa, tôi lập tức… gọi điện đi khắp nơi để thu xếp cho cô ấy được quay trở lại và mời cô ấy tham gia vào phòng chúng tôi, với hy vọng rằng bằng khả năng đặt biệt của mình, Kaylee có thể bù lại những khiếm khuyết mà các trích đoạt viên tiền nhiệm vẫn còn thiếu. Khi đó tôi vẫn còn lại một người, mặc dù tên trộm linh hồn ấy vẫn tiếp tục giết người nhưng tôi không dám mạo hiểm cử nốt người của mình đi, bởi vì tôi cần có người giúp đỡ công việc ở văn phòng trong khi tôi huấn luyện cho Kaylee. Sau khi cô ấy chứng tỏ được khả năng của mình qua một bài kiểm tra đột xuất cách đây hai hôm…” – Khi tôi được cử đi tìm tên Thane ở tiệm bánh rán – “…tôi mới quyết định cử nốt người cuối cùng của mình đi truy lùng tên trộm linh hồn kia. Và bặt tin anh ta luôn từ đấy. Vì thế Kaylee và Luca là tất cả những gì tôi có hiện nay.”

“không, bà còn có tụi này mà.” – anh Nash nói – “không đời nào có chuyện bọn tôi để Kaylee làm chuyện này một mình. Kể cả Alec hay… anh tôi.”

Emma rốt rít gật đầu hưởng ứng trong khi Sabine chỉ thủng thẳng nói. “Ờ, tôi cũng vì lợi ích chung của mọi người thôi. Nhưng bù lại cô phải cho tôi ăn cái gì đó đi, tôi đói muốn chết rồi.” Chị ta quay lưng bỏ đi vào trong bếp và tôi cũng đứng dậy đi theo chị ta, đề phòng chị ta quậy tung cái bếp của nhà mình lên.

“Trong tủ có ít bỏng ngô đấy.” – Tôi chỉ lên cái tủ phía trên đầu chị ta – “Còn hoa quả thì trong tủ lạnh.” Nhưng Sabine chẳng buồn để ý tới lời tôi nói.

“Vậy ra đó là những gì cô muốn sao?” Sabine hạ giọng hỏi tôi, bé đến nỗi khó ai có thể nghe thấy ngoài tôi.

“Chị đang nói về chuyện gì thế?” Nhưng tôi biết chi ta đang nói về chuyện gì. Và chị ta biết là tôi biết.

Sabine bước tới gần đến nỗi làm tôi theo quán tính lùi vội ra phía sau và đập cả cái lưng vào bệ bếp. “cô biết không, điều duy nhất tệ hơn một cô gái đồng trinh ngay thẳng là mộtcô gái giả vờ đồng trinh ngay thẳng.”

“Tôi chẳng giả vờ gì hết.” – Tôi kiễng chân lấy một gói bỏng ngô và thả vào lò vi són để tạo ra tiếng ồn làm át đi cuộc trò chuyện giữa hai chúng tôi – “Hơn nữa chuyện đó chẳng liên quan gì đến chị.”

“anh Nash có biết không?”

Tôi thở dài cái thượt. “Chị thừa biết là anh ấy chưa biết còn gì. Và giờ chị không được nói cho anh ấy biết đâu đấy.” Tôi lấy một cái bát to ra để sẵn cạnh lò vi sóng.

“Kaylee, anh ấy càn phải biết.”

“Chị bị làm sao thế hả Sabine? không lẽ chị lại muốn anh ấy bị tổn thương?”

Sabine thở ra thật chậm rãi, như thể đang cố giữ bình tĩnh để không nổi xung lên với tôi. “Tôi chỉ đang mở cái băng urgo ra và để lộ vết thương cho nó mau lành hơn mà thôi.”

“Tôi chẳng hiểu chị đang nói gì.”

“Ồ, cô có hiểu đấy. chính cô là người đã móc trái tim của anh Nash ra và thay vì tìm cách chữa lành cho cái lỗ hổng ở ngực ấy, anh ý chỉ dán đại cái băng urgo vào để không phải nhìn thấy vết thương của mình.”

“Băng urgo á?”

“sự phủ nhận. anh ấy đang lẩn tránh cả hai người, cô và anh Tod, để khỏi phải nghĩ về chuyện đó. Nash hy vọng rằng nếu anh có thể giả vờ hạnh phúc làm bạn với cô vĩnh viễnkhông động vào thứ chất gây nghiện kia nữa, cô sẽ nhận ra rằng anh Tod chỉ là một sự an ủi nhất thời và mọi thứ sẽ quay trở lại như xưa. Cả cô và tôi đều hiểu rằng chuyện đó sẽkhông bao giờ xảy ra nhưng anh ấy vẫn nhất quyết không chịu thừa nhận sự thật ấy. Vì thế, biết đâu chừng anh ấy sẽ chịu từ bỏ nếu biết rằng cô sẵn sàng dâng hiến tất cả cho anh Tod chỉ sau một tháng, trong khi suốt thời gian cặp kè với Nash cô gần như chẳng bao giờ để anh ấy động vào cô.”

Nỗi tức giận làm lu mờ mọi khả năng phán đoán và đánh bại mọi kiên nhẫn của tôi. “Tại sao chị lại biến câu chuyện thành ra như thế? Chị nghĩ mình là ai mà được quyền nghi ngờ về mối quan hệ của tôi và anh Tod? Chị không thể hiểu được anh ấy và tôi đã phải trải qua những gì để đến với nhau và anh ấy có ý nghĩa như thế nào với tôi .”

“Tôi không nghi ngờ gì hết.” – Sabine khăng khăng nói – “Có thể tôi không hiểu lắm về mối quan hệ giữa hai người thật, nhưng tôi hiểu anh ấy có ý nghĩa như thế nào đối với cô.

Và anh Nash cũng cần phải hiểu điều đó. Đó là lý do tại sao cô cần phải nói với anh ấy.”

“Chị bị điên à?” – Tôi nổi cáu, đúng lúc đó lò vi sóng quay xong bịch bỏng ngô đầu tiên. Tôi thả vào đó bịch thứ hai và bấm nút quay tiếp cho có tiếng ồn – “anh Nash mới chỉ phục hồi chưa đầy một tháng và khó khăn lắm anh ấy mới bắt đầu nói chuyện lại với tôi. anh ấy vẫn chưa thể ở chung một phòng với anh Tod. Vậy mà giờ chị còn muốn kể choanh ấy nghe chuyện tôi ngủ với anh trai anh ấy. Chị có biết suy nghĩ không thế? Hơn nữa, chuyện đó không liên quan gì tới chị hay anh Nash.”

“Có liên quan đấy. Dù muốn hay không thì cả bốn chúng ta đều đang vướng vào nhau, Kaylee ạ. Mãi mãi là như thế. Nash yêu tôi nhưng anh ấy cũng yêu cô, còn cô thì lại yêuanh trai anh ấy – người anh ấy đang rất hận nhưng không thể dứt bỏ. Chưa kể cô còn là cô bạn gái đầu tiên và cũng là duy nhất của tôi. không lẽ cô không thể nhifnt hấy những sợi dây đó đều có chung một cái nút thắt sao?”

“Tôi không phải là bạn chị, Sabine ạ.” Làm sao tối có thể làm bạn với một người thường xuyên rình mò giấc mơ của tôi rồi biến nó thành những cơn ác mộng, và từng tìm cách bán tôi cho lão Avari chỉ vì muốn độc chiếm anh Nash cho riêng mình?

Trông chị ta có vẻ bị tổn thương mất một giây, trước khi trở lại với sự bướng bỉnh cố hữu thường ngày. “Vậy thì tại sao tối hôm trước cô còn định cứu tôi khỏi ten Thane? anh Nash yêu tôi như vậy mà ban đầu cũng chỉ đứng nhìn, trong khi cô chẳng nói chẳng rằng lao vội ra cứu tôi. anh Tod đã phải kéo cô lại.”

“Tôi…” – Tôi cũng chẳng biết phải trả lời câu hỏi đó như thế nào – “Thôi được, tôi thừa nhận, tôi không muốn có chuyện gì xảy ra với chị. Nhưng nếu chị muốn tự nhận là bạn tôi, trươc tiên chị nên biết các giới hạn của mình.”

Sabine cau mày. “Tôi là đứa chẳng có giới hạn nào hết.”

“Vậy thì phải học thôi.”

“Tôi chỉ đang cố giúp anh Nash mà thôi.”

“Tất cả chỉ là ngụy biện. Chị không hề nghĩ cho anh ấy. Chị chỉ đang nghĩ cho bản thân mình thôi.”

“Tôi chính là người anh ấy cần!” – Sabine giãy nảy lên – “Tôi là người duy nhất anh ấy có lúc này, ít nhất là cho tới khi anh ấy chịu nói chuyện trở lại với ông anh trai và tìm lại được lòng tin ở mẹ của mình. Nhưng anh ấy sẽ không thể hiểu được điều đó chừng nào vẫn tưởng tượng là còn hy vọng với cô. Chỉ khi biết rằng cô đã trao trọn linh hồn và thể xác của mình cho một người khác, có lẽ anh ấy mới chịu chấp nhận sự thật là chuyện hai người đã thực sự chấm dứt. anh ấy cần phải biết điều đó, Kaylee ạ.”

Tôi rất ghét khi chị ta nói đúng.

“Đúng là anh ấy cần phải hiểu là chúng tôi sẽ không thể quay trở lại với nhau.” – Cuối cùng tôi đành thừa nhận – “Nhưng không có nghĩa anh ấy cần phải biết chuyện riêng tư giữa tôi và anh Tod. Tôi se nghĩ ra cách khác để nói cho anh Nash hiểu. Và chị nghe đây, Sabine, nếu chị thực sự muốn làm bạn của tôi, chị cần phải tôn trọng điều đó.” Tôi thả cả hai bịch bỏng ngô vào bát và bỏ ra ngoài phòng khách, để mặc cho chị ta đứng suy nghĩ một mình trong bếp.

Tôi vừa dặt bát bỏng ngô xuống bàn thì nghe thấy tiếng Alec gõ cửa, và mọi người lập tức nhao nhao lên bảo anh ta cứ tự đẩy cửa vào. Vào nhà của tôi.

“Xin chào, Kaylee.” – Alec kéo tay tôi, ôm một cái thật chặt – “Cuộc sống sau khi chết thế nào?”

“Cũng tệ như hồi còn sống.” Tôi vòng tay ôm lấy anh, đột nhiên thấy mừng vì cuộc đời mình vẫn còn những mối quan hệ không quá phức tạp như thế này. Alec là bạn của tôi và tình bạn ấy hoàn toàn trong sáng, chưa một lần bị vấy bẩn bởi những thứ cảm xúc phức tạp của con người.

Alec bật cười. “Ý tôi hỏi là Tod kìa. Cậu ấy đối xử với cô tốt chứ?”

“À. anh ấy lúc nào cũng lôi cái chết ra làm trò đùa.” – Tôi buông Alec ra và lấy một vốc bỏng ngô cho lên miệng – “anh ấy đối xử với tôi rất tốt.” Tôi muốn nói nhiều hơn nhưnganh Nash đang lắng nghe, và tôi không muốn anh ấy nghĩ là mình đang chê trách gì anh ấy.

“Họ là ai thế?” Alec thì thào hỏi, bí mật đánh mắt về phía bà Madeline và Luca.

Tôi nắm vai xoay cả người Alec lại, đối diện với hai người kai, sau đó hắng giọng giới thiệu. “Bà Madeline đây là sếp của tôi ở phòng Khiếu nại. Bà ấy đã giúp tôi che giấu cái chết của mình và giải oan cho anh Nash. Còn đây là Luca, cháu họ của bà ấy. Cậu ấy là một người gọi hồn, có thể hiểu nôm na là cậu ấy có khả năng nhìn thấy người chết.”

Alec nhíu mày. “Giống thằng bé trong phim gì ý hả?”

“không hẳn. Nhưng cũng gần như thế.” – Luca bước tới và bắt tay Alec – “không phải là ma, nhưng tôi có thể nhìn thấy người chết, kể cả khi không ai khác nhìn thấy. Tôi có thể cảm nhận được các xác chết, cho tới khi chúng được bảo quản hoặc bắt đầu phân hủy.”

Alec chìa tay ra bắt tay Luca. “Tôi không có ý chê bai gì đâu nhưng thú thật là nghe cũng hơi ghê.”

Tôi đảo tròn hai mắt. “anh nên nhìn lại mình xem, một người chuyên đi sống ký sinh vào giấc mơ của người mà cũng đi nói người khác là ghê.”

“một nửa thôi.” – Alec chỉnh lại – “Chỉ là một nửa ký sinh thôi. Mẹ tôi là con người mà.”

“Ok, vậy là mọi người đã biết hết nhau rồi đúng không?” Tôi vỗ tay hỏi và tất cả đồng loạt gật đầu.

“cô không định gọi Tod trước khi chúng ta bắt đầu à?”

“anh ấy phải làm thay ca cho một thần chết khác đang bị mất tích, nhưng anh ấy sẽ tới ngay khi có thể. Hơn nữa anh ấy cũng biết qua mọi chuyện rồi.”

“Thần chết bị mất tích là sao? Chúng ta có mặt ở đây là vì chuyện đó ý ahr?” Alec ngồi xuống ghế cạnh tôi và Emma.

“không.” – bà Madeline nói, đúng lúc tôi cũng lên tiếng – “Phải, cũng có liên quan phần nào.”

“Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu được không?” – Alec gợi ý – “Cho những ai vừa mới tham gia.”

“OK.” – tôi hít một hơi thật sau và lục lại trí nhớ của mình – “Những ai chưa biết thì tôi cũng nói luôn, bà Madeline đây đã tuyển tôi vào phòng Khiếu nại để truy lùng và tiêu diệtmột tên trộm linh hồn liên hoàn… Và hóa ra tên trộm ấy không phải ai khác chính là lão Avari.” – Tôi liếc qua Alec rồi nói tiếp – “không chỉ đánh cắp, lão ta còn là một kẻ giết người hàng loạt, khi mà lão ta vừa giết người vừa lấy đi linh hồn của những người mình vừa giết.”

“Nhưng làm sao mà lão ta bắt họ sang Cõi âm được?” – Alec hỏi – “Xem ra cô cần phải đi tìm kẻ đang làm việc cho lão ta thì đúng hơn.”

“không hề. Người xưa vẫn có câu tre già khó uốn đúng không? Nhưng họ đã sai. Lão Avari đã tìm ra cách để đi qua bên này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.