"Cám ơn anh chị." Regan, trong chiếc váy đen, mỉm cười buồn bã chào tôi và anh Nash. Đôi mắt xanh biếc của Regan đỏ au vì khóc nhiều, nhưng cô bé dường như đã trưởng thành hơn, tư thế đầy đĩnh đạc và mạnh mẽ. Mẹ của em ấy đang đứng bên cạnh quan tài, mắt nhìn xa xăm một cách vô định. Bác ấy đang đối mặt với sự ra đi của chị Addy bằng cái cách duy nhất mà bác ấy biết - bằng thuốc, rượu và chạy trốn sự thật. Suốt gần một tuần liền, bác Page không hề rời khỏi nhà và chỉ xuất hiện một lần duy nhất là tại đám tang. Bởi vì Regan đã bắt bác phải đi.
"Bọn anh phải đến tiễn chị em lần cuối chứ." Anh Nash nói và tôi đứng bên cạnh lặng lẽ gật đầu.
Regan đã đứng ra sắp xếp mọi thứ cho đám tang của chị Addy, từ việc chọn loài hoa yêu thích của chị, bản nhạc chị thường nghe, đoạn thơ chị hay đọc, đến cỗ quan tài và địa điểm chôn cất. Đây là một trách nhiệm không nhỏ đối với một cô bé mới 13 tuổi, đang vô cùng đau khổ trước sự ra đi - và sự hy sinh - của người chị gái duy nhất. Trái tim tôi quặn đau khi nhớ lại bi kịch vừa xảy ra với hai chị em nhà Page cách đây không lâu.
Nhưng tôi biết Regan rồi sẽ vượt qua được nỗi đau này và ngày càng trưởng thành hơn. Ánh mắt đầy kiên định của cô bé đã nói lên điều đó.
Regan khẽ liếc về phía mẹ và đám paparazzi đang tụ tập rất đông đằng sau hàng rào ngăn cách, rồi quay sang hỏi tôi. "Vết thương của chị thế nào rồi ạ?"
"Chị khỏe lại rồi. Thật đấy." Tôi nói thêm, lúc thấy một chút nghi ngờ thoáng qua trên mặt cô bé.
Các đường lằn đỏ biến mất hoàn toàn khỏi chân tôi ngay buổi tối hôm chị Addy chết, nhưng phải mất thêm ba ngày nữa thì tôi mới hết đau hoàn toàn. Và các vết châm xung quanh mắt cá chân của tôi đã để lại sẹo - hai cái vòng tròn chấm đỏ li ti màu đỏ tươi. cả tuần đấy tôi phải nghỉ học ở nhà, nhưng cô Harmony chỉ cho phép anh Nash nghỉ một ngày thứ Năm, vì chúng tôi đã phải thức cả đêm thứ Tư.
Và vì tôi đã có thể đến dự đám tang của chị Addy như thế này, tôi sẽ quay trở lại trường học vào thứ Hai.
Đám tang của chị Addy được diễn ra trong không khí riêng tư của gia đình, nhưng Regan đã mời riêng tôi và anh Nash. Anh Tod đã khóc suốt buổi lễ, nhưng tôi nghĩ tôi là người duy nhất nhìn thấy anh. Cái chết của chị Addy gần như đã giết anh thêm một lần nữa. Ông Levi đã phải cho anh nghỉ phép vài tuần và đích thân đi làm thay cho anh ở bệnh viện. Và bọn tôi cũng chưa hề gặp lại anh Tod một lần nào kể từ cái đêm định mệnh ấy.
Tôi nghĩ anh ấy đang vô cùng đau khổ và dằn vặt khi biết rằng linh hồn của chị Addison từ nay đã hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của gã tà ma của lòng tham, và trong suốt sự tồn tại còn lại của mình, chị Addy sẽ phải sống trong sự tra tấn và hành hạ không có hồi kết.
Bản thân tôi cũng không hề thấy dễ chịu gì. Tôi đãrất muốn cứu chị ấy. Và tôi sẽ còn rất nhiều thời gian để suy nghĩ về thất bại của mình, bởi vì tôi đã bị phạt cấm túc nguyên một tháng. Các lý do đầy tính nhân văn cho hành động của chúng tôi cũng vẫn không lay chuyển được quyết định của bố. Bởi trong mắt bố, trên đời này - dù là ở thế giới này hay thế giới khác - không có gì quý giá hơn mạng sống của tôi.
Sau khi bố nói ra câu đó thì tôi chẳng thể mở miệng phàn nàn về việc bị phạt cấm túc nữa, mặc dù tôi sẽ chỉ được gặp anh Nash ở trường và tại các buổi học làm bean sidhe.
Cũng may là vụ "đột nhập" vào tập đoàn bảo hiểm Prime Life của bọn tôi không hề bị ai phát hiện ra, chứ nếu không thì không biết phải ăn nói như thế nào với cảnh sát. Và với bố.
"Dự định của em tới đây thế nào?" Tôi dựa đầu vào ngực anh Nash để tìm chút an ủi và hơi ấm.
Regan nhún vai và đưa tay vén mấy sợi tóc ra sau tai. "Chăm sóc mẹ em. Và tránh xa khỏi lão John Dekker."
Tôi gật đầu ủng hộ. Regan quả thực đã khiến chúng tôi rất tự hào. Để tưởng nhớ tới sự hy sinh cao cả của chị Addison, cô bé đã phá hợp đồng với tập đoàn Dekker Media và tự mình đi tìm các cơ hội diễn xuất khác. Nghe đồn công ty Teen Network - đối thủ lớn nhất của Dekker Media - đang muốn mời Regan tham gia thử vai, nhưng cô bé thậm chí còn không chịu nghe điện thoại của họ cho tới khi lo liệu xong xuôi mọi chuyện cho chị gái.
Chứng kiến cảnh các công ty đua nhau tranh giành Regan như thế khiến tôi không thể không tự hỏi liệu trong ngành công nghiệp giải trí có ai còn giữ được linh hồn của mình hay không.
Từ nay công ty Dekker Media không thể tiếp tục cung cấp linh hồn cho lão Avari được nữa khi mà không còn ai để đưa các ngôi sao tuổi teen sang Cõi Âm. Vì thế ít nhất trong thời gian này các thanh thiếu niên ở Hollywood tạm thời được an toàn. Mặc dù các nạn nhân không-có-linh-hồn còn lại vẫn đang phải chờđến ngày chịu sự hành hạ không có hồi kết của lão Avari.
Nhưng tôi cũng không thể làm gì để thay đổi điều đó.
Bố nói tôi không thể cứu được tất cả mọi người và tôi phải thừa nhận là bố nói đúng. Xét cho cùng, mọi người phải học cách đối mặt với những hậu quả mà sự lựa chọn của mình đem lại.
Bao gồm cả tôi.
"Em đoán kia là bố chị." Regan nói và tôi quay đầu nhìn theo ánh mắt của cô bé. Đúng là bố tôi - đẹp trai ngời ngời trong bộ vét tối màu - đang đứng bên cạnh cái ô tô mới rửa bóng láng của bố, kiên nhẫn đợi tôi.
"Ừ, chắc em phải đi đây."Tôi nói với anh Nash, và Regan giang tay ôm chào tạm biệt tôi.
"Cảm ơn chị, chị Kaylee." - cô bé thì thầm vào tai tôi, trong khi ghì chặt ôm lấy tôi – "Em cảm ơn chị vô cùng." - giọng Regan sụt sùi – "Em sẽ không bao giờ quên những gì chị đã làm cho em. Những gì chị đã giúp chị Addy."
Tôi đưa tay ôm lấy Regan, bởi vì tôi cũng không biết phải nói gì vào lúc này.
Không có gì? Nhưng có gì thật mà. Tôi đã suýt chết.
Nếu là người khác chắc cũng làm như vậy? Nói vậy thì cũng không đúng.
Tôi đã giúp chị Addy và Regan bởi vì tôi không thể không giúp đỡ họ. Bải vì trong hầu hết các trường hợp, tôi tin rằng mọi người đều xứng đáng có cơ hội thứ hai. Và bởi vì tôi sẽ không thể sống yên nếu tôi ngoảnh mặt làm ngơ và để cho hai chị em họ chết đi mà không có linh hồn, trong khi tôi hoàn toàn có thể giúp.
Sau đó Regan buông tôi ra và nhìn vào mắt tôi, đôi mắt xanh biếc của cô bé rưng rưng nước mắt. "Em muốn chị biết rằng em hiểu chị Addy đã phải từ bỏ những gì để cứu em. Và em sẽ cố gắng hết sức để sống cho xứng đáng với sự hy sinh cao cả ấy."
"Chị biết là em sẽ làm như vậy." Tôi bóp nhẹ tay Regan, sau đó tiến tới chỗ anh Tod đang đứng, bên cạnh cỗ quan tài đang đặt dưới gốc cây sồi. Tôi cần phải nói chuyện với anh ấy trước khi đi, bởi vì tôi không thể biết khi nào mới gặp lại anh.
Và liệu anh Nash có nhìn thấy anh trai mình lúc này không. Nhưng lúc anh Nash giữ tay tôi lại, khi thấy nơi tôi định kéo anh đi theo, tôi hiểu rằng anh cũng nhìn thấy anh Tod. "Kaylee, chúng ta có nhất thiết phải làm điều đó bây giờ không? Anh ấy đang rất đau buồn."
"Regan cũng thế." - tôi đút cái tay còn lại vào trong túi áo khoác, vừa mới mua để dự đám tang của chị Addy – "Em cần phải biết xem có phải anh ấy làm chuyện đó không."
"Và rồi em định làm gì?" - anh Nash hỏi. Các vòng xoáy trong mắt anh bắt đầu xoay chầm chậm nhưng tôi không đọc được cái cảm xúc ấy là gì –"Chuyện xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, và công lý không phải lúc nào cũng đẹp. Mà em thực sự muốn biết thật à?"
"Vâng. Em cần phải đích thân nghe từ chính miệng anh ấy." Bởi vì một phần trong tôi vẫn không muốn tin là anh Tod đã làm chuyện đó.
Anh Nash nhăn mặt nhưng vẫn đi theo tôi. Dừng lại trước mặt anh Tod, tôi rút ra từ trong túi quần một mẩu báo được gập làm đôi. "Anh có biết gì về chuyện này không?"
Anh Tod cầm lấy mẩu báo, mở ra, liếc qua một cái rồi trả lại cho tôi. Anh ấy giỏi lắm mới chỉ kịp đọc qua cái tít là cùng. Mặc dù anh đã rất thận trọng không để cảm xúc lộ ra trên mặt nhưng các vòng xoáy trong mắt anh đang quay dữ dội. Và nó khiến tôi thấy sợ hãi.
"Kaylee, đừng hỏi những câu hỏi mà em không muốn nghe câu trả lời." Giọng anh Tod lạnh tanh.
"Anh đã giết ông ta." Tôi buộc tội anh Tod, mắt nhìn vào mẩu báo, lần thứ 50 là ít.
CEO TỶ PHÚ MẤT TÍCH; CÔ EM GÁI LO SỢĐIỀU XẤU NHẤT.
"Không hề. Chết đi thì quá dễ dàng với lão John Dekker." Anh nói, giọng không hề có chút thương xót. Và sự vô cảm của anh khiến tôi lạnh hết sống lưng.
"Ông ta đang ở đâu?" Anh Nash hỏi, khi thấy ông anh trai không hề có ý định nói rõ hơn.
"Anh thả hắn ta lại văn phòng của lão Avari."
Tôi hốt hoảng kêu lên. "Anh đã bỏ ông ta lại Cõi Âm á?"
Anh Tod nhún vai. "Một món đồ chơi vẫn còn sống là thứ khá hiếm ở dưới đó. Bọn chúng sẽ không giết hắn đâu."
"Nhưng chúng sẽ làm những chuyện tệ hại hơn nhiều." Tôi bật lại.
Anh Tod nhướn một bên lông mày lên nhìn tôi. "Và em nghĩ hắn không đáng bị như thế?"
Cái đó thì tôi còn phải nghĩ đã. Lão John Dekker phải chịu trách nhiệm về việc hàng chục cô gái trẻ mất đi linh hồn của mình và hắn đã tìm mọi cách để ngăn không cho chị Addy và Regan lấy lại linh hồn của mình. Liệu một kẻ như thế có đáng phải chịu sự tra tấn và hành hạ tới vĩnh cửu hay không?
Có lẽ là có. Nhưng đó không phải điều tôi có thể quyết định được. Và tôi càng không bao giờ muốn là người phải đưa ra những quyết định kinh khủng như thế với bất kỳ ai.
Nhưng quan điểm của anh Tod lại khác.
"Em không thể tin được là anh đã làm chuyện đó..."
"Và em vẫn không hề yêu cầu anh mang hắn ta trở lại." - anh nhếch miệng nói tiếp – "Anh nghĩ em tin vào chuyện đó nhiều hơn em tưởng đấy. Anh nghĩ em đang ước gì có thể đích thân làm chuyện đó thì đúng hơn."
"Không phải." Tôi lắc đầu quầy quậy. Liệu đây có phải là lý do tại sao bố tôi không muốn tôi giao du với thần chết không? Bởi vì như lời bố thường nói, anh Tod rất nguy hiểm?
Tôi lại lắc đầu để xua tan cái ý nghĩ đó đi. Giờ tôi chưa muốn nghĩ về chuyện đó vội, khi mà chị Addy còn chưa được chôn cất xong, và việc tôi đã thất bại trong việc cứu lấy linh hồn chị vẫn đang ám ảnh tôi. Tôi lại nắm lấy tay anh Nash và cất mẩu báo vào trong túi. "Em phải đi đây." Tôi quay lưng bỏ đi.
"Kaylee, hãy nói ra đi." - anh Tod gọi với theo tôi và tôi thấy mừng vì không ai nghe thấy tiếng anh. Kể cả anh Nash. Anh đang đi bên cạnh tôi, mặt vẫn rất bình thản và có phần nhẹ nhõm vì không còn phải ở bên cạnh anh Tod nữa – "Chỉ cần một lời của em thôi, và anh sẽ đưa hắn ta trở lại. Anh sẽ cứu hắn ta khỏi sự tra tấn hành hạ không có hồi kết ấy. Em là người quyết định..."
Những giọt nước mắt nóng hổi bắt đầu rơi trên má tôi. Đấy không phải là quyết định của tôi. Anh ấy không thể đặt vào tay tôi một trách nhiệm nặng nề như thế được. Thật không đúng chút nào!
Tôi mím chặt môi không nói gì, lẳng lặng cùng anh Nash đi ra chỗ bố đang đợi. Tận sâu thẳm trong tim, tôi hiểu sự im lặng ấy của mình có ý nghĩa gì. Và tôi thấy khiếp sợ với điều đó.
Bố tôi nổ máy và anh Nash cúi xuống hôn lên má tôi, trước khi tôi mở cửa chui vào trong xe. Tôi cố gắng đẩy lão John Dekker và anh Tod ra khỏi đầu, để dành chỗ cho anh Nash.
Tôi sẽ chỉ nghĩ về anh Nash. Tôi tin tưởng anh. Yêu anh. Và hiểu anh, điều mà tôi không bao giờ có thể làm được với ông anh trai của anh.
Anh Nash vẫy tay chào tôi qua cửa kính ô tô và tôi dựa đầu ra sau ghế tự hỏi không biết đến bao giờ mới có thể ở riêng một mình bên anh.
Ba tuần, năm ngày, và bốn giờ, cho tới khi hình phạt cấm túc của tôi kết thúc.
Ba tuần, năm ngày, và bốn giờ, và năm mươi tư giây. Năm mươi ba giây... Năm mươi hai giây...
Hết tập 2
Nữ thần báo tử
Tập 3: Hơi Thở của Quỷ
Tác Giả: Rachel Vincent
Type: Vũ Hạ
Tóm tắt tập 2:
Mới chỉ vài tuần trôi qua kể từ khi Kaylee phát hiện ra thân phận bean sidhe của mình và phải tận mắt chứng kiến cái chết của người bác dâu cùng bốn cô gái trẻ vô tội. Emma, cô bạn gái thân nhất của Kaylee, cũng xém chút nữa là một trong số đó. Nhưng thế giới mà Kaylee những tưởng đã biết còn chứa đựng nhiều điều bí ẩn và kỳ quái hơn rất nhiều, không chỉ có thần chết và loài bean sidhe. Cuộc sống của Kaylee thay đổi rất nhiều kể từ khi có sự xuất hiện của hai người đàn ông trong cuộc đời cô: Nash, người bạn trai luôn có mặt ở bên cạnh giúp đỡ cô, và bố của cô, người vừa quay về sau mười mấy năm bỏ đi biền biệt.
Mọi chuyện trở nên phức tạp hơn khi ngôi sao nhạc pop tuổi teen Eden đột tử trên sân khấu và Kaylee không hề cất tiếng khóc, cô biết có cái gì đó không ổn. Cô không thể khóc cho một người không có linh hồn. Cùng với Nash và Tod, cô đã phát hiện ra việc các cô gái trẻ mơ mộng đang bán đi linh hồn của họ: Một cuộc sống nổi tiếng và giàu có trong chốc lát để rồi vĩnh viễn bị giam cầm dưới Cõi m - một hậu quả mà có lẽ chính họ cũng chưa hiểu hết được.
Để cứu lấy linh hồn cho hai chị em nhà Addison, Kaylee đã mạo hiểm đi qua Cõi m, mặc dù hành động đó đồng nghĩa với việc tính mạng của bản thân cô sẽ bị nguy hiểm...
Giới thiệu Tập 3:
Trong tập ba, ”My Soul To Keep”, mối quan hệ của Kaylee và Nash thực sự bị thử thách. Việc Nash nghiện “Hơi Thở Của Quỷ” biến cậu thành một nhân vật hung hăng, thích kiểm soát, khó đoán, và làm tổn thương Kaylee không chỉ một lần. Dù bạn có biện hộ ra sao, thì bạn cũng không thể không trở nên... ghét Nash, ít nhất là một chút, bởi thất vọng vì hình ảnh một cậu con trai vốn rất hoàn hảo. Nếu bạn đã yêu quý Nash rất nhiều trong những tập trước, thì ở tập này, cậu ấy có thể sẽ làm trái tim bạn tan vỡ. Trong khi đó, nhân vật Tod lại được xây dựng như một biểu tượng của sự mạnh mẽ, hào hiệp, và cậu trở thành một nhân vật tuyệt vời, đa tầng lớp mà bạn không thể không yêu.
Còn Kaylee, cô vẫn là mẫu người không thể đứng yên mà KHÔNG giúp người khác. 99% thời gian là thế. Cô tự đặt mình vào rắc rối khi không đứng yên nhìn các cậu con trai trong trường nghiện “Hơi Thở Của Quỷ”. Cô muốn biết ai bán nó, và làm sao để ngăn chặn. Bởi việc này đang vượt ra ngoài tầm kiểm soát, và nhiều người phát điên do “Hơi Thở Của Quỷ”, hoặc tệ hơn nữa: Họ chết. Kaylee cảm thấy giúp đỡ họ là trách nhiệm của mình, là sứ mệnh của mình, và bạn vẫn sẽ luôn yêu Kaylee vì điều đó. Dù đôi khi, bạn sẽ muốn... mắng cho cô ấy một trận. Nhưng đó vẫn là một nhân vật tuyệt vời, thông minh, rất trung thành với bạn bè và gia đình.
Những nhân vật khác mà bạn có thể sẽ ưa thích là cô Harmony, là bố của Kaylee và bác Brendon của cô ấy. Họ đều là những người tuyệt vời và là mẫu người mà bạn sẽ muốn có trong gia đình mình.
Nếu bạn đã đọc tập hai, thì bạn đã biết một chút về Hơi Thở Của Quỷ. Trong tập 3 này, bạn sẽ được biết nhiều hơn về nó. Nó khiến cốt truyện trở nên rất thú vị, và cũng khá... đáng sợ nữa. Có thể khi đọc, bạn sẽ... nín thở rất nhiều lần vì lo lắng cho Kaylee, Nash và Tod.
Phải thừa nhận rằng, một khi bạn có cảm xúc mạnh mẽ đối với những nhân vật, thì đó là tài năng của tác giả. Khi đọc sách, không ai kỳ vọng bạn phải thích tất cả các nhân vật - như thế cuốn sách sẽ trở nên thiếu thực tế. Nhưng không gì tệ hơn là việc bạn đọc mà thờ ơ hoàn toàn với các nhân vật. Không có cảm xúc cho các nhân vật có nghĩa là những nhân vật đó được viết ra vô ích. Nhưng bộ sách “Soul Screamers” không phải là trường hợp đó. Dù bạn lo sợ cho Kaylee, bạn trở nên giận và ghét Nash, hay thích thú với Tod..., thì bạn có thể thấy rằng mỗi nhân vật đều có một vai trò đủ sâu sắc để có một ý nghĩa nào đó đối với người đọc. Cho dù đôi lúc, bạn có thể muốn hét vào mặt một nhân vật, ít nhất, cuốn sách vẫn khiến cho bạn CẢM THẤY gì đó - điều mà không phải tác giả nào cũng làm được.
Nói tóm lại, Rachel Vincent đã thành công một lần nữa. Câu chuyện của cô dường như ngày càng hay hơn, và bạn cảm thấy điều đó rất rõ ràng. Tập ba lại là tập có nhiều “khúc mắc” nhất từ đầu tới giờ, nên bạn sẽ càng mong chờ tập tiếp theo.
Ngoài ra, tác giả Vincent cũng nhận được nhiều lời khen ngợi vì cô dám đề cập đến nhiều vấn đề rất thật trong xã hội hiện đại của giới trẻ. Cô đưa vấn đề thuốc gây nghiện cùng những hậu quả của nó, cũng như sức ép đối với các bạn trẻ khi bắt đầu đối diện với quan hệ giới tính. Những vấn đề này được “gói” trong thế giới tưởng tượng, thế giới của nữ thần báo tử, nhưng chúng đều rất thật, và Vincent đã viết về chúng vừa đủ một cách hoàn hảo.
KHI KAYLEE CAVANAUGH CẤT TIẾNG THÉT,
AI ĐÓ SẼ PHẢI CHẾT
VÀ KAYLEE LẠI SẮP SỬA CẤT TIẾNG THÉT KINH HOÀNG
Kaylee có một niềm đam mê bất diệt: Cậu bạn trai nổi tiếng, Nash. Là một thần báo tử giống như Kaylee nên Nash hiểu cô hơn bất cứ ai.
Không gì có thể xen vào giữa hai người.
Ngoài một thứ.
Hơi thở của Quỷ. Một thứ chất cấm nguy hiểm thuộc Cõi Âm, có thể giết chết người. Không hiểu sao thứ chất siêu-gây-nghiện này đã lọt được vào thế giới loài người. Nhưng bằng cách nào? Kaylee và Nash cần phải tìm ra và cắt đứt nguồn cung cấp đó để bảo vệ những người bạn của mình - một trong số đó đã bị nghiện.
Và một người khác nữa…
NHỮNG TIẾNG THÉT LINH HỒN
Âm thanh cuối cùng bạn nghe thấy trước khi chết.
Thân tặng Amy, Michelle và Josh.
Những kỷ niệm thời trung học cùng với mọi người đã khiến các yếu tố không-kỳ-ảo trong cuộc sống của Kaylee trở nên rất thật đối với tôi...
Trích dẫn:
Cô Harmony từng nói đó là điều không tưởng. Rằng việc di chuyển giữa hai thế giới đòi hỏi lòng quyết tâm, bên cạnh tiếng khóc của một bean sidhe.
Nếu điều đó là sự thật, xem ra tôi đang nắm giữ một bí mật.
Không chỉ với mọi người mà với cả chính bản thân mình.
Mối quan tâm hàng đầu hiện nay của tôi là làm sao để thoát ra khỏi Cõi Âm trước khi bị nuốt chửng bởi một loài ăn thịt nào đó.
Trong thế giới của Cõi Âm, đó có thể là bất cứ thứ gì.
Nhưng khi tôi triệu tập tiếng khóc, không có âm thanh nào được thoát ra, ngoài một tiếng rên khàn đục.
Tôi đã mất giọng khi cất tiếng thét để đi vào thế giới của Cõi Âm, và giờ tôi không còn đường thoát ra.