“ĐI RA!” – Tôi liếc mắt nhìn quanh phòng của Emma để xem có vật gì có thể dùng làm vũ khí hay không. Nhưng rồi sựa nhớ ra là tôi không thể động tới tà ma ấy nếu không muốn làm Emma bị thương – “Hãy ra khỏi người cậu ấy ngay! Cậu ấy không lien quan gì đến mấy chuyện này! Emma là con người và cậu ấy cũng không biết gì về tà ma, hay Cõi Âm, hay Hơi thở của Quỷ, hay bất cứ thứ gì liên quan tới cái thế giới quái quỷ của các người.”
Mục đích của việc không cho Emma biết về những chuyện này là để giữ cho cậu ấy được an toàn. Vậy mà tại sao giờ cậu ấy lại đang nói chuyện với tôi qua giọng nói của một tà ma? “Mối lien hệ” giữa Emma và kẻ đang nhập vào cậu ấy là thế nào? Và tôi thì có quan hệ gì với lão Avari?
Cặp lông mày được chăm sóc cẩn thận của Emma nhướn lên kinh ngạc. “Thế giới quái quỷ của tôi…?” – Và rồi cậu ấy mỉm cười, như chợt hiểu ra vấn đề. Mặc dù tôi đã rất nhiều lần được nhìn thấy Emma cười nhưng chẳng hiểu sao nụ cười của cậu ấy lúc này thật chẳng giống bình thường chút nào – “Cô nghĩ tôi là một tà ma.” Đó không phải là một câu hỏi, và nghe giọng của gã Alec có vẻ bất ngờ không kém gì sự ngạc nhiên trên nét mặt của Emma.
Anh ta chậm rãi lắc đầu Emma, nụ cười chung của họ chuyển thành vẻ u sầu cay đắng. “Tôi là con người. Nhưng tôi không may bị kẹt lại trong Cõi Âm.”
Quá bất ngờ trước thông tin vừa nghe được, tôi loạng choạng bám vào mép bàn học của Emma để giữ thăng bằng.
Anh ta định đứng dậy trên đôi chân của Emma nhưng tôi vội giơ tay ngăn lại. “Hãy ở yên đó!”
“Nếu điều đó khiến cô thấy thoải mái…” Anh ta nhún vai và ngồi lại xuống giường.
Làm sao tôi có thể thoải mái trong tình cảnh như thế này.
“Anh nói dối.” - Tôi nắm chặt lấy điện thoại trong tay, cố gắng không để anh ta nhìn thấy nó – “Anh không phải là con người.” Không thể nào, bởi vì con người không thể tồn tại trong Cõi Âm với linh hồn và thể xác vẫn là một được.
Điều đó đồng nghĩa với việc một là tay Alec đang nói dối; hai là không có linh hồn. Và ba là còn nhiều điều kỳ lạ nữa ở Cõi Âm mà tôi không biết.
Nhưng tôi đoán là khả năng thứ ba.
“Không phải hoàn toàn là con người.” – Alec thừa nhận, nghiêng đầu Emma sang một bên – “Nhưng tôi thề với cô là tôi không hề có ý làm hại bất kỳ ai trong hai người.” – Tôi khịt mũi tỏ vẻ không tin và anh ta nói tiếp, nhăn tít cái trán của Emma lại – “Nếu tôi muốn hại cô ấy, tôi bắt cô ấy uống cả vốc thuốc hoặc tự lấy dao cứa cổ rồi.” – Lúc Alec dơ tay lên làm hành động cứa cổ, đột nhiên tôi lạnh hết cả sống lưng – “Nhưng đó không phải là lý do tôi có mặt ở đây.”
Anh ta nói vậy nhưng sao tôi vẫn chẳng cảm thấy an tâm hơn chút nào.
“Thế anh là gì? Ngoài một nửa con người ra?” Tôi rất muốn thả cái điện thoại xuống để rảnh tay chống đỡ nếu bị tấn công. Và bảo vệ Emma. Nhưng đấy là thứ duy nhất để tôi lien hệ với thế giới bên ngoài. Với thế giới loài người.
Alec khoanh hai tay Emma lại trước ngực, có vẻ như đã dần thích ứng hơn với cơ thể mượn tạm này. Nhưng nét mặt của cậu ấy đang hiện rõ vẻ giận dữ và oán giận. Một nỗi hận thù đã được nung nấu trong lòng từ rất lâu. “Tôi là người đại diện của một tà ma trong thế giới Cõi Âm.”
“Người đại diện?”
Alec nhăn mặt lại, không hề che dấu sự căm ghét với chính bản thân.
“Nói tóm lại là tôi vừa là nô lệ, vừa là cái thùng dự trữ năng lượng. Kiểu như một viên trợ lý mà cô có thể ăn ý.”
“Ăn á?” Tôi hốt hoảng thốt lên, và Alec gật đầu, đưa tay vén mấy lọn tóc đang xòa vào mắt Emma.
“Tất nhiên không phải ăn tươi nuốt sống rồi. Hơn nữa chúng tôi không ăn kiểu đó.” – Emma nhún vai – “Đúng là cũng có không ít tà ma muốn ăn thịt người thật. nhưng may mà chủ nhân của tôi không có thói quen đó. Ông ta sử dụng tôi như một chai nước tăng lực.” – Alec nói tiếp – “Một thứ đồ uống khẩn cấp khi không có đủ năng lượng con người chảy từ thế giới của cô.”
Khiếpppp! Hèn gì mà nỗi oán hận của Alec nghe sầu thảm như vậy.
“Tôi rất lấy làm tiếc vì anh phải chịu đựng một cuộc đời như vậy.” – Tôi liếc mắt nhìn qua cái đồng hồ trên bàn – 1h08 sáng. Hy vọng bác Marshall đừng về nhà vội, trước khi tôi tống cổ được vị khách không mời này đi – “Nhưng chuyện đó thì liên quan gì tới Emma?”
“Cô ấy thì không, nhưng cô thì có.” – Alec mỉm cười như thể đáng ra tôi nên thấy hân hạnh vì điều đó – “Và Emma là người trung gian đang rảnh rỗi nhất.”
“Cậu ấy đâu có rảnh rỗi!” – Tôi vặc lại – “Cậu ấy đang ngủ đấy chứ.” – Và rồi tôi nhớ lại chuyện mình đã ngủ thiếp đi lúc anh Nash lái xe chở tôi đi làm hôm Chủ Nhật tuần trước – “Có phải anh đã làm cho cậu ấy buồn ngủ không?”
Alec lắc đầu buồn bã. “Cái đó vượt quá khả năng của tôi. Người đó phải đã đang mệt sẵn rồi, và chúng tôi lắm cũng chỉ là đẩy nhẹ cho họ chìm vào giấc ngủ nhanh hơn thôi. Lúc ngủ, trí óc của con người thường nhạy cảm hơn với việc chia se không gian cơ thể mình.”
“Vậy là anh đẩy Emma ra khỏi cơ thể của cậu ấy?”
“Không hề.” – Alec bật cười – “Cô ấy vẫn còn nguyên trong đây. Tôi chỉ đẩy cô ấy gọn vào một chút xíu thôi.” – Anh ta nhún vai, dường như không có chút áy náy gì về việc xâm phạm quyền tự do ý chí của người khác, giống y như anh Tod thường xuyên đi rình mò người khác qua những cánh cửa đóng kín – “Đằng nào thì cô ấy cũng đang thiu thiu ngủ rồi.”
Tôi chịu không thể nào hiểu nỗi những người – và không phải con người – cứ thản nhiên xâm phạm vào quyền tự do của người khác như đúng rồi. Mọt riêng tư cá nhân – cho du là thân thể, tinh thần, hay tư gia – đều không phải là thứ có thể mang ra để đàm phán!
“Hãy ra khỏi Emma, và đừng bao giờ “đẩy cậu ấy” thêm một lần nào nữa!” – Tôi chống hai tay lên hông, cố tỏ ra cứng rắn cho anh ta sợ. Nhưng Alec thừa hiểu tôi sẽ chẳng dám động đến cô bạn thân của mình. – “Hãy tìm một người trung gian khác. Nhưng tốt nhất hãy tránh xa khỏi các bạn của tôi và tôi!”
Alec thở dài cái thượt. “Tôi cũng muốn tìm một cơ thể nào đó khác lắm chứ - nhất là không có ngực vướng víu như thế này…” – Emma cúi xuống dòm ngực của chính mình như thể hôm nay mới nhìn thấy nó lần đầu tiên – “Nhưng rất tiếc là xung quanh cô không có nhiều người có thể sử dụng làm trung gian. Nhưng tôi thề với cô, bằng cả mạng sống và linh hồn của tôi, rằng nếu cô chịu giúp tôi – nếu cô chịu để hai chúng ta giúp nhau – tôi sẽ không bao giờ dùng tới người trung gian nữa.”
Tôi chớp mắt nhìn Emma/Alec đầy kinh ngạc. “Anh muốn tôi giúp anh?”
Emma gật đầu. “Và cả giúp chính cô nữa.”
Càng lúc tôi càng thấy tò mò với người tên Alec này, mặc dù cũng rất muốn sớm giành lại cơ thể cho Emma. “Anh thì có thể giúp gì được tôi?”
Nụ cười của anh ta lập tức nở trên đôi môi xinh xắn của Emma. “Hoàn trả lại nguyên vẹn anh bạn trai của cô.”
Cái gì của tôi cơ?
Mặt tôi thộn ra mất một lúc, không hiểu Emma/Alec đang nói về ai. “bạn trai của cô, Nash. Cô vẫn còn nhớ anh ta chứ? Không lẽ quên nhanh thế?”
Tôi run rẩy ngồi phịch xuống ghế, mặt cắt không còn giọt máu. “Ý anh là sao?”
Nụ cười trên môi Emma vụt tắt, cái trán của cậu ấy nhăn tít lại, lúc Alec đứng dậy tiến về phía tôi. “Ông chủ của tôi đang giữ bạn trai cô bên Cõi Âm. Tôi có thể giúp cô đưa anh ta về - để đổi lại một đường dẫn vào thế giới của cô.”
Tôi choáng váng, ngồi lảo đảo trên ghế khi yêu sách của Alec bắt đầu ngấm dần. “Không!” – Tôi lắc đầu mạnh đến nỗi mắt như muốn long ra khỏi con ngươi. Không thể có chuyện anh Nash đang ở bên Cõi Âm được. Tôi chỉ vừa mới gặp anh ấy ở bữa tiệc chưa đầy hai tiếng trước.
“Không, cô sẽ đưa tôi sang đấy hay là không, cô tin tôi không?”
“Không, không thể có chuyện anh Nash đang ở bên Cõi Âm được.” – Tôi đứng bật dậy – “Một mình anh ấy không thể đi qua bên đó.”
Làm sao Alec biết tôi có thể đi qua bên Cõi Âm?
“À, anh ta có người giúp đỡ.” Alec nghiêng đầu Emma tìm kiếm ánh mắt của tôi.
Giúp à? Không thể là Tod. Anh ấy sẽ không bao giờ làm hại tới anh Nash.
Trừ việc đưa anh Nash sang Cõi Âm để trả một cái ơn nào đó, mà không được hỏi han gì…
Tod, nếu anh có lien quan đến chuyện nà,y em sẽ giết chết anh! Có điều tôi không thể giết một người đã chết. Nhưng tôi có thể khiến anh ấy bị sa thải…
Alec có thể đang nói dối về mọi chuyện.
Nhưng nếu vậy thì anh Nash đang ở đâu? Tại sao anh ấy vẫn chưa gọi điện hay trả lời hai cái tin nhắn của tôi?
“Anh đã nhìn thấy anh Nash ở bên đó à? Lúc tối nay?”
Đầu của Emma gật gật và Alec nói. “10 phút trước, theo giờ của tôi.” Bởi vì trong thế giới của Cõi Âm, thời gian không phải lúc nào cũng bất biến. Nó sẽ chạy nhanh hơn ở những khúc gần với thế giới chúng tôi và chậm lại ở những khoảng xa hơn.
“Anh ấy đã mặc gì?”
Mắt Emma đảo tròn ngao ngán. “Quần bò, áo phông, và áo khoác màu xanh-trắng. Mà công nhận quần bò bây giờ trông khác hẳn với quần tôi mua.”
Tôi trợn tròn mắt nhìn Alec trong thân xác của Emma. Anh ta đã từng mua quần bò ư? Trừ phi Cõi Âm gần đây có mở thêm chi nhánh bán lẻ. Tôi tự hỏi không hiểu anh ta đã ở dưới đó bao lâu rồi, bởi vì cách nói chuyện của Alec vừa lịch sự kiểu tà ma vừa pha trộn chút đời thường của con người.
Alec đúng là đã nhìn thấy anh Nash tối nay thật. Không nhất thiết là ở bên Cõi Âm – bởi anh ta có thể dễ dàng nhìn thầy anh Nash ở bên thế giới của chúng tôi, qua một cơ thể đi mượn khác – nhưng kể cả như thế thì tôi cũng không thể mạo hiểm được.
Nếu anh Nash đang ở bên Cõi Âm thật thì tôi phải đưa anh ấy về bằng mọi giá.
“Ý anh là tôi chỉ cần đi qua bên đó và đưa cả hai người về? Chỉ đơn giản thế thôi?” Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy được.
“À…” – Emma hắng giọng – “Cũng không đơn giản như thế.”
Tôi biết ngay mà… “Tại sao?”
“Bởi vì giờ Nash đang ở cùng với ông chủ của tôi. Nhưng tôi sẽ tiếp cận với anh tan gay khi chỉ có một mình.”
Tôi nhắm mắt lại, cố nuốt nỗi thất vọng vào bên trong. “Ông chủ của anh? Gã tà ma ý hả? Và anh Nash đang ở cùng với lão ta?”
“Chính xác.”
“Tại sao?” – Tôi đứng phắt dậy khỏi cái bàn học của Emma – “Tại sao anh ấy lại ở bên Cõi Âm? Ông chủ của anh cần gì ở anh ấy?”
Alec nhún vai. “Tôi không biết. Thêm một người đại diện nữa chăng?”
Anh Nash, làm người đại diện ột con quỷ ư? “Tại sao ông chủ của anh lại cần tới hai người?”
Đôi mắt nâu to tròn của Emma đảo tròn, và Alec ngả người xuống giường, chống một tay lên nhìn tôi. “Cô hỏi nhầm người rồi. Tôi không nghĩ là ông ấy cần thêm người đại diện nữa đâu. Giờ trong tay ông ta đang có tới tám người rồi.” – Emma nhún vai – “Tôi còn có thể nói gì? Ông ta là tà ma của long tham mà.”
Long tham ư? Ôi không…
Too hít một hơi thật sâu rồi chầm chậm thở ra, khiếp sợ với chính câu hỏi tiếp theo của mình. “Ông chủ của anh có phải tên là Avari không?”
Hai mắt Emma mở to đầy ngạc nhiên. “Cô biết ông ấy à?”
Tôi lại ngồi phịch xuống ghế, thở dài nói. “Chúng tôi đã từng gặp nhau, nhưng tôi e là ông ấy không coi tôi là bạn.”
Emma khịt mũi cười khẩy và tôi không thể không mỉm cười. Đây là âm thanh đầu tiên phát ra từ miệng của Alec nghe giống với cô bạn thân tôi. “Tình bạn không phải là một khái niệm phổ biến ở bên này.”
Tôi cũng chẳng hề ngạc nhiên. Trong Cõi Âm, bất kể thứ gì cũng có thể bị coi là thức ăn ột cái gì đó, và sẽ không ai được an toàn, trừ những kẻ ở trên đàu chuỗi thực phẩm: Các tà ma. Và chỉ trong ba tháng ngắn ngủi được biết về giống loài của mình và sự tồn tại của Cõi Âm, tôi đã chọc giận hai trong số đó.
Nhưng bọn họ cũng đã chọc giận tôi. “Bao lâu nữa thì anh có thể gặp riêng anh Nash?”
Alec nhìn chằm chằm xuống cái chăn anh ta đang nằm lên. “Cái đó mới khó. Anh ta hiện đang là món đồ chơi mwois của lão Avari, và ông ta sẽ không chịu buông ra đâu.” – Nếu nãy giờ tôi còn có bất cứ nghi ngờ nào về việc Emma đang không kiểm soát được cơ thể mình, thì giờ nghi ngờ ấy đã tắt ngúm, khi Alec nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi biết rất rõ ánh mắt của cô bạn thân và ánh mắt đang nhìn tôi lúc này không phải là của cậu ấy – “Nhưng tối mai ở bên đó sẽ có tiệc. Tôi nghĩ sẽ dễ dàng tiếp cận được với anh ta thôi.”
“Tối mai cơ á?” – Tôi nhảy dựng lên – “Anh bảo tôi bỏ mặc anh ấy ở bên đó nguyên một ngày giời á?”
Emma nhổm dạy, quay hẳn người sang đối diện với tôi. “Không còn cách nào khác đâu. Cô sẽ không thể tiếp cận được với anh ta nếu không có tôi, mà tôi chỉ có thể gặp riêng anh ta lúc ấy thôi. Và điều quan trọng nhất là nếu bỏ lỡ cơ hội ngày mai, có lẽ chúng ta sẽ không còn cơ hội nào khác.”
Cả căn phòng chao đảo trước mắt tôi, và tôi đã phải nhắm chặt mắt lại, tay vịn vào hai bên thành ghế để giữ thăng bằng.
“Cô hiểu chứ, Kaylee? Là ngày mai hoặc không bao giờ.”
“Tôi hiểu rồi.” – Tôi nuốt nước bọt một cách khó khăn – “Vậy là chúng ta phải đợi tới tối mai và khi anh phát tín hiệu, tôi sẽ đi qua bến đó và kéo hai người về bên này. Đúng không? Chỉ thế thôi đúng không?”
“Nếu may mắn.”
May mắn ư? Chúng tôi còn phải phụ thuộc vào may mắn ư?
Số anh Nash đúng là xui rồi…
“Còn điều gì tôi cần phải biết nữa không?” – Tôi chống hai tay lên đùi hỏi – “Còn điều gì anh chưa nói hết với tôi không? Chúng ta có cần đề phòng bị phục kích không? Hay là bị một cái ủng khổng lồ từ trên trời ụp xuống vồ gọn lấy chúng ta?”
Hoặc một cái bẫy đã được giăng sẵn?
Mặc dù rất lo lắng cho anh Nash nhưng tôi không thể không thận trọng. Làm gì có sự trùng hợp ngẫu nhiên đến như vậy. Hai ngày trước, cái bóng giấu mặt của anh Scott – hóa ra là lão Avari – đã cố dụ tôi đi qua Cõi Âm và giờ Alec, người đại diện, cũng đang cố làm điều tương tự, nhưng tôi vẫn chưa sẵn sang để tin lời anh ta.
Và thẳng thắn mà nói, tôi thấy vô cùng tự hào với bản thân vì vẫn nhớ nhắc nhớ nhắn nhở bản thân phải thận trọng, mọi thứ đều có thể xảy ra – một nguyên tắc không thể bỏ qua khi du hành tới Cõi Âm.
Chuyện đó, và chuyện “có thể bị ăn thịt bởi bất cứ cái gì…”
Alec chỉ nhún vai. “Tôi chỉ có thể nhắc nhở cô rằng…” – Anh ta hơi nhoài người về phía tôi, và mím chặt đôi môi xinh xắn của Emma lại – “Cô sẽ sang đúng vào ngày hội lớn của Cõi Âm. Có thể nói đó là sự kiện lướn nhất mà tôi từng biết. Nơi đay sẽ tràn ngập người Cõi Âm.”
“Ý của anh là…” Tôi vẫn hỏi lại cho chắc, mặc dù đã biết thừa câu trả lời.
“Tôi biết cô sẽ nghĩ đến chuyện mang theo chi viện. Ai đó nhiều tuổi hơn và nhiều kinh nghiệm hơn?”
Bố tôi, tất nhiên rồi. Tôi vẫn chưa quyết định là có mang bố theo hay không nhưng đúng là tôi đang cân nhắc tớ khả năng đó thật. Bố tôi hiểu về Cõi Âm nhiều hơn tôi rất nhiều, hơn nữa tính mạng của anh Nash đang gặp nguy hiểm.
Khi thấy tôi không nói gì, Alec liền nói tiếp. “Kaylee, cô có thể sẽ dễ dàng quay trở lại thế giới của mình cô chỉ bằng một ý nghĩ…”
Anh ta làm như chuyện đó dễ lắm không bằng!
“… nhưng nếu cô mang theo một người không thể tự mình di chuyển giữa hai thế giới, sớm muộn gì người đó cũng chết. Cô hiểu điều đó đúng không?”
Chỉ riêng ý nghĩ tôi có thể bị chia cắt với bố trong Cõi Âm đã đủ khiến toàn thân tôi sởn hết gai ốc rồi. Nếu chuyện đó xảy ra, bố tôi sẽ không bao giờ thoát khỏi được nơi đáng sợ ấy.
“Và việc cô cùng một lúc đưa hai người ra khỏi đó sẽ chỉ kéo cô lại phía sau, đủ lâu để khiến cho tất cả chúng ta mất mạng. Cô hiểu chứ? Chúng ta đang không chỉ nói đến tính mạng của một mình cô. Hay của một mình tôi hay Nash. Nếu cô mang theo người giúp đỡ, sẽ chẳng khác nào giết thêm cả người đó. Và tôi đảm bảo với cô rằng cái chết của anh ta sẽ không hề nhanh chóng hay nhẹ nhàng đâu.”
Tôi lặng lẽ gật đầu, mồ hôi bắt đầu túa ra trên trán. Alec nói đúng. Và tôi không hề thích cái viễn cảnh mà anh ta vừa vẽ ra một tẹo nào.
Đột nhiên tôi nghe thấy có tiếng ô tô đỗ xịch lại trước cửa. Bác Marshall đã về.
Nhưng Emma thì chưa.
Mặt tôi biến sắc, cuống cuồng quay sang giục Alec. “Anh phải đi thôi, ngay bây giờ.”
Alec lắc đầu quầy quậy, nỗi hoảng sợ thoáng hiện lên trong mắt Emma. “Chúng ta cần phải lên kế hoạch cụ thể. Chúng ta chỉ có một cơ hội duy nhất, và không thể thất bại được.”
“Tôi hiểu. Nhưng không phải bây giờ.” – Tôi liếc ra ngoài cửa và nghe thấy tiếng chìa khoa tra vào ổ - “Tôi cần thêm thời gian để đánh lạc hướng mẹ cậu ấy đã.” Và nói chuyện với anh Tod.
Mặc dù rất nóng long muốn cứu anh Nash nhưng tôi chưa điên tới nỗi nhảy vội sang Cõi Âm với một người chưa gặp bao giờ - một người mà tôi còn chưa xác định được có phải là con người thật hay không – mà không có bằng chứng là anh Nash đã bị mất tích thực sự.
Và sẽ càng không có chuyện tôi đi sang đó một mình. Aanh Tod có thể tự thoát ra khỏi đó và anh ấy có thể mang theo một người, nếu cần. Nếu tất cả mọi chuyện là một cái bẫy – một nỗ lực của lão Avari để đoạt lấy linh hồn bị vuột mất lần trước – tôi muốn được sát cánh bên người tôi có thể tin tưởng nhất.
“Baao lâu?” Alec hỏi, đúng lúc canh cửa dưới nhà bật mở.
“Suỵtttt…” – Tôi rít lên, tim như muốn bắn ra khỏi lồng ngực – “Hai tiếng.. Theo giờ bên này. Anh làm được không?”
Emma gật đầu. “Chắc là được.”
Mặc dù không hề mong muốn phải gặp lại anh ta trong cơ thể của Emma nhưng xme ra tôi chẳng còn sự lựa chọn nào khác. “Tốt. Giờ thì đi đi!”
Alec cau mày. Kế đó hai mắt Emma nhắm lại và toàn thân cậu ấy đổ ụp xuống giường.
“Emma ơi, con về chưa?” Bác Marshall gọi ầm lên, có tiếng giày lộp cộp đi lên cầu thang.
“Dạ?” Mí mắt Emma khẽ động đậy và cậu ấy lăn người qua một bên.
“Bọn cháu ở trên này ạ!” – Tôi nhảy vội lên giường nằm cạnh Emma – “Bọn cháu nằm phim và ngủ thiếp đi mất.”
Bác Marshall xuất hiện trước bậu cửa, liếc mắt nhìn chồng đĩa DVD trên bàn trang điểm của Emma rồi giơ hộp kem trống trơn lên hỏi. “Khó ngủ quá hả?”
Bác không thể hình dung được đâu…