“CÁI GÌ?” – Hàng chục câu hỏi xoay mòng mòng quanh đầu tôi, va lách cách vào nhau như những đôi giày bị ném vào máy sấy. Anh Tod đã giúp lão Avari vận chuyển Hơi thở của Quỷ từ Cõi Âm qua thế giới loài người ư? “Cả anh và anh Nash mất trí rồi hay sao? Vấn đề rất đơn giản, chẳng phải chính hai anh đã dạy em còn gì! Tà ma đồng nghĩa với tai họa. Chấm hết!
Anh Tod chậm rãi thở ra và đầy khó nhọc. “Lão Avari có thứ anh cần, và lão ta không chịu nhận tiền mặt hay séc. Dĩ nhiên, cả hai thứ đó anh đều không có nhưng nếu cần anh vẫn xoay được.” – Anh nhún vai nói tiếp – “Nhưng lão Avari biết rõ mình cần gì ở anh. Kaylee, anh xin thề là anh không hề biết mình đang vận chuyển cái gì.”
Cơn giận dữ dần choán chỗ cho sự choáng váng đang xâm chiếm trong đầu và cơ thể tôi. “Anh nghĩ chỉ cần nói thế là xong mọi chuyện à? Rằng anh đã chán nản đến nỗi không thèm quan tâm xem mình đang vận chuyển cái gì sao? Lúc gật đầu nhận lời làm việc đó, anh nghĩ lão ta định nhờ anh chuyển cái gì? Mấy con mèo làm quà cho đám trẻ con ở khoa Nhi chắc?” – Giờ thì mọi người đang có mặt trong phòng đều quay lại nhìn tụi tôi, nhưng tôi mặc kệ - “Chẳng phải sẽ có xung đột về lợi ích nếu anh làm việc ột tà ma sao?” Tôi rít lên qua kẽ răng, giang rộng hai tay ám chỉ công việc ở bệnh viện của anh Tod, trong vvai trò một thần chết.
“Sẽ là xung đột nếu anh bán cho lão ấy những linh hồn bị đánh cắp hoặc cái gì tương tự như thế. Nhưng giữa anh và lão Avari không hề liên quan gì đến công việc hay các năng lực thần chết của anh.”
“Anh đùa em đấy à?” – Tôi điên tiết đẩy phắt cái ghế ra đằng sau và đứng bật dậy khỏi bàn – “Mấy kĩ năng thần chết của anh chính là thứ đã giúp anh đi qua đi lại giữa hai thế giới. Không có chúng anh nghĩ lão Avari sẽ để mắt tới anh chắc? Ngoại trừ dùng để làm mồi nhắm? Một linh hồn để hút cạn. Anh đang quá lạm dụng năng lực của mình là đằng khác. Và chính vì hành động của anh mà một thanh niên đã phải chết, một người khác hóa điên và bản thân cậu em trai của anh đang lang thang ở bên Cõi Âm như một thỏi protein có chân!”
Mọi người xung quanh trợn tròn mắt lên nhìn tôi, làm tôi vội cụp mắt xuống, nhẩm đếm đến 10 để kiềm chế cơn thịnh nộ của mình. Khi tôi ngẩng mặt lên nhìn, anh Tod đang gục đầu vào cả hai tay.
“Hy vọng thứ anh nhận lại từ lão ta xứng đáng với những hy sinh đó.” – Tôi hạ giọng nói nhỏ nhất có thể - “Hy vọng nó đáng để anh hủy hoại cuộc đời của ba người vô tội.” Bốn, nếu tính cả Emma, và năm nếu tính cả tôi, bởi vì không có gì đảm bảo là lần này tôi sẽ sống sót rời khỏi được Cõi Âm.
Anh Tod nhăn mặt lại nhưng mắt vẫn nhìn tôi. “Là Addison.” – Giọng anh nói nhỏ đến nỗi tôi không dám chắc là mình nghe có đúng không – “Anh nhận lời làm chân vận chuyển cho lão Avari để đổi lại mỗi ngày được ở bên cạnh Addy một tiếng.”
Hả?
“Anh Tod, chị Addison chết rồi mà.”
Anh lặng lẽ gật đầu. “Chỉ cơ thể cô ấy thôi. Còn linh hồn thì vẫn sống và đang phải chịu sự đày đọa bên Cõi Âm. Điều duy nhất anh có thể làm là giúp Addy thoát khỏi sự tra tấn và hành hạ ấy 60 phút mỗi ngày. Để cô ấy vẫn giữ được tỉnh táo.” – Quai hàm của anh Tod bạnh lại, và anh nhìn thẳng vào mắt tôi. Không một chút hổ thẹn. Tôi đọc thấy nỗi đau và sự quyết tâm hiện rõ trong mắt anh – “Đó là điều duy nhất anh có thể làm cho Addy, sau khi khong thẻ giành lại linh hồn cho cô ấy trước khi qua đời.”
Tôi cảm nhận được hàng trăm vết nứt đang hành hạ trái tim tội nghiệp của tôi. Giờ thì làm sao tôi có thể nổi giận với anh ấy? Anh Tod đã phá hoại cuộc đời của người khác bằng một phiên bản đa chiều của cái gọi là tinh thần trượng nghĩa.
Bọn con trai thật khó hiểu!
“Anh thề là anh không biết mình đang vận chuyển cái gì…”
Tôi rất muốn hỏi anh ấy liệu điều đó có thay đổi được gì không. Nếu anh biết mình đang vận chuyển thứ gì, liệu anh có còn thấy việc phá hoại cuộc đời của năm người vô tội – và có thể còn rất nhiều người khác nữa – là xứng đáng với mỗi giờ tự do mỗi ngày cho chị Addison không? Nhưng tôi đã không hỏi, bởi vì tôi quá hiểu anh Tod. Một hki đã là chuyện liên quan tới chị Addy thì anh Tod không bao giờ có giới hạn. Anh ấy thậm chí sẵn sàng để tôi chết bên Cõi Âm để cứu lấy linh hồn của chị ấy. Không có gì àm anh ấy không dám làm vì chị Addy. Để được ở cùng chị ấy.
Ngay đến cái chết cũng không chia lìa được hai người họ.
Tôi thở dài và đưa tay lên vuốt mặt. “OK, nói cho em biết chuyện đó được thực hiện như thế nào? Anh đi qua Cõi Âm và lão ta để cho anh gặp chị Addison trong một giờ, sau đó đưa cho anh một chùm bóng lúc về à?”
Lông mày anh Tod xếch ngược lên trông phát khiếp. “Em nghĩ sao mà hỏi anh câu đó? Trông anh giống một thằng hề lắm à? Đó là một chiếc túi bằng vải bạt có khóa. Anh hoàn toàn có thể phá khóa hoặc cắt đôi cái túi đó ra nhưng anh thừa hiểu không nên nhúng mũi vào công việc của Cõi Âm nếu không muốn đánh mất những gì đang có với Addy.”
“Em rất ghét phải nói với anh điều này, Tod ạ, nhưng chuyện lần này anh đã đi quá xa rồi. Chính tại anh và anh Nash mà anh Doug, anh Scott, Emma và em đều bị lôi vào cuộc.” Chưa kể những người đã được anh Doug cho hít thử “hơi lạnh”. Tôi không thể không ngạc nhiên trước sự trớ trêu của số phận khi mà cả hai anh em nhà Hudson không hẹn mà gặp, cùng đóng vai trò bí mật trong cái kế hoạch của lão Avari.
Anh Tod tựa người ra sau ghế và thở hắt ra. “Lão Avari chắc chắn sẽ không để yên nếu biết anh sẽ không tham gia vào đường dây buôn lậu chất cấm của lão ấy nữa. Và người lãnh chịu hậu quả có lẽ là Addison. Nhưng vấn đề quan trọng hơn hiện nay là làm sao cứu được Nash. Nếu chúng ta không đưa được Nash ra khỏi đó trước khi anh từ chối thực hiện lần vận chuyển tiếp theo, có lẽ sẽ không còn cơ hội nào khác.”
“Alex nói tối mai là cơ hội tốt nhất của chúng ta. Nghe nói bọn họ sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn…” Tôi cũng chẳng hiểu bên Cõi Âm thì có gì đáng để ăn mừng.
Anh chàng thần chết gật đầu. “Ừ, anh cũng thấy bên đó đang náo nức chuẩn bị. Kỳ quái lắm.”
“… và anh ta sẽ nhân lúc không ai để ý tiếp cận anh Nash. Alec bảo sẽ gọi lại cho em trong 30 phút nữa…” – Tôi liếc xuống cái đồng hồ trên tay – “… À không, 20 phút, để cùng lên kế hoạch.” Tôi đứng dậy và anh Tod cũng đứng dậy theo tôi, sau đó hai chúng tôi lẳng lặng đi thẳng ra ngoài hành lang.
“Bên Cõi Âm làm gì có sóng điện thoại” – anh Tod thì thào nói – “Làm sao tay Alec đấy gọi cho em được?”
Tôi nuốt nước bọt cái ực, rồi lí nhí trả lời. “Thông qua Emma.”
Anh Tod ngẩn người ra mất một lúc rồi à lên một tiếng như chợt hiểu ra vấn đề. “Hắn dùng Emma làm người trung gian ý hả?” – Anh phẫn nộ kêu lên, không buồn ngó nghiêng xem xung quanh có ai hay không – “Hóa ra ý em nói bị nhập vào nghĩa là thế à?”
Tôi gật đầu. “Sợ cực. Bề ngoài thì trông cậu ấy vẫn bình thường nhưng khi cậu ấy mở miệng nói chuyện thì là một người khác hẳn. Cái cách cậu ấy di chuyển, ngồi và cười đều không hề giống với Emma. Như thể một người khác đang mặc nhờ cơ thể của cậu ấy vậy. Quái dị lắm!”
“Ờ.” Anh Tod đi rất nhanh và tôi gần như đã phải chạy mới theo kịp bước chân của anh – “Anh từng chứng kiến cảnh tượng ấy một lần rồi, và phải công nhận đấy là một trong những điều dị hợm nhất mà anh từng thấy.” Để một thần chết phải thốt ra một câu như thế là không phải chuyện đùa rồi – “Nhưng chỉ khổ thân cái người bị nhập, bởi vì trong tiềm thức của họ, họ vẫn đang đấu tranh chống lại sự xâm nhập này. Và nó sẽ vắt kiệt sức lực của họ trong nhiều ngày sau đó.”
“Em còn lạ gì nữa.” Hèn gì suốt mấy ngày vừa qua tôi luôn cảm thấy mệt mỏi và kiệt sức đến như vậy. Chưa kể còn thức trắng đêm không dám ngủ vì sợ sẽ tỉnh giấc ở bên Cõi Âm. Tuần vừa rồi cơ thể tôi đã hai lần bị xâm chiếm bởi một vị khác không mời mà tôi không hề hay biết gì.
Anh Tod đứng khựng lại, nheo mắt nhìn tôi thăm dò. “Em nói thế là ý gì?”
Tôi thở dài và đỡ lấy cánh tay bị thương. “Lão Avari đã dùng em để liên lạc với anh Nash. Nhưng em không hề hay biết gì… Mãi cho tới tối nay, lúc chuyện xảy ra với Emma.” – Tôi rùng mình trước ý nghĩ mình đã bị lợi dụng cả về thể xác lẫn tinh thần suốt mấy ngày qua. Rằng lão Avari đã nhập vào cơ thể tôi mà không hề có sự đồng ý hay cho phép của tôi. Thử hỏi trên đời còn có sự xâm phạm nào đáng lên án và đáng sợ hơn thế không?
Tôi chưa bao giờ thấy anh Tod tỏ ra ghê tởm và giận dữ đến như vậy. Sự phẫn nộ giống như hai ngọn lửa xanh đang cháy hừng hực trong mắt anh. “Sao Nash lại có thể cho phép chuyện như thế xảy ra?”
Tôi vứt cái vỏ lon soda trống không vào trong thùng rác rồi nhún vai nói. “Em không nghĩ là anh ấy có sự lựa chọn nào khác. Bản thân em cũng có làm được gì đâu khi Alec nhập vào Emma.”
Anh Tod dùng cả hai tay đẩy mạnh cánh cửa dẫn ra bãi đỗ xe, mặc dù anh ấy hoàn toàn có thể đi xuyên qua chúng. “Đấy là vì em không biết chuyện gì đang xảy ra và phải chịu nhún để còn cứu bạn trai mình về. Nhưng Nash có quyền lựa chọn. Nếu nó muốn rũ bỏ lão Avari, nó sẽ tìm ra được cách. Nhưng nó lại chọn cách để cho điều đó xảy ra – để gã khốn đó lợi dụng em – mà không hề nói cho em biết.” Nói đến đây đột nhiên anh im bặt không nói nữa, nhưng tôi có thể đoán được câu tiếp theo anh ấy định nói gì.
Nếu tôi thực sự quan trọng với anh Nash giống như Hơi thở của Quỷ đối với anh bây giờ, có lẽ anh ấy đã chẳng để chuyện đó xảy ra.
“Thằng đấy nó bị điên rồi à? Chẳng hiểu nó đã nghĩ gì nữa?”
“Anh ấy đã không còn như xưa anh Tod ạ.” Tôi rảo bước thật nhanh chạy theo anh, mặc dù anh không hề biết xe tôi đậu ở đâu – “Anh ấy đã dùng sức Ảnh hưởng với em và nói dối em suốt thời gian vừa qua. Anh ấy nói đã đưa quả bóng đầu tiên của anh Scott cho anh để nhờ xử lý hộ, nhưng em đoán là anh chưa bao giờ nhìn thấy nó.”
Anh Tod sầm mặt lại. “Chuyện đó xảy ra khi nào?”
Tôi bấm nút mở khóa xe. “Hôm thứ Hai, khi anh phải tăng ca mà không được nghỉ ý.” – Trừ lúc buổi trưa anh Tod hiện ra ở căng-tin hỏi tôi vụ Emma có thực sự nghiêm túc với anh Doug hay không… - “Khoan đã… Anh chưa bao giờ gặp rắc rối với ông Levi, đúng không? Chẳng có vụ làm bù giờ nào ở đây đúng không?”
Anh Tod gật đầu, nghiến răng kèn kẹt vì tức giận. “Một ngày bọn anh giỏi lắm cũng chỉ có vài ca tử vong ở khu này thôi. Anh thường xuyên lỉnh đi chơi trong giờ làm việc mà ông Levi có nói gì đâu, miễn sao anh về đúng giờ để đón các linh hồn đi là được. Và Nash đã quá hiểu điều đó.”
“Em ngu thật!” – Tôi đá mạnh vào lốp xe trước nhưng hành động đó chỉ tổ làm xước đôi giày của tôi mà thôi – “Tại sao em không nhận ra ý đồ của anh ý nhỉ?”
“Thì anh cũng có nhận ra đâu.” Tiếng bước chân của anh Tod đột nhiên biến mất khi anh đi vòng sang phía bên kia xe, và tôi hiểu rằng hiện không ai ngoài tôi có thể nhìn thấy anh. Nhưng dù sao tôi vẫn thấy biết ơn anh vì đã không bỏ mặc tôi tự lái xe một mình còn bản thân hô biến thẳng tới nhà Emma.
“Vậy là giờ anh đi được đúng không?” Tôi hỏi, sau khi đã yên vị đằng sau tay lái.
Anh nhún vai tỏ vẻ bất cần. “Tối nay nhàn lắm. Một tiếng rưỡi nữa mới có người phải chết cơ, mà nếu khi đó chưa quay lại kịp anh sẽ nhờ người khác làm giúp.”
“Nhỡ anh lại nhận thêm một cái… phụ lục nữa thì sao?”
Anh Tod ngả lưng ra sau ghế, trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ. “Thế thì chúng ta có nhiều thứ cần phải lo lắng hơn là sự vắng mặt của anh.”
Tôi cài dây anh toàn và khởi động xe, sau đó nhìn vào gương chiếu hậu từ từ lùi xe ra khỏi bãi. “Chúng ta cần tìm thêm người giúp đỡ, nhưng không phải là bố em. Bởi vì nếu đưa một người không thể tự mình di chuyển giữa hai thế giới sẽ chỉ càng khiến chúng ta vướng bận thêm mà thôi.” – Tôi vội nói tiếp, không để anh kịp chen ngang – “Em nghĩ chúng ta nên mang theo mẹ anh.”
“Không được.” – Anh Tod phản đối – “Nhất quyết không được.”
“Nhưng mẹ anh có tuổi đời gấp năm lần chúng ta và cô ấy có thể tự mình đi qua Cõi Âm.” – Tôi cho xe chạy ra khỏi bãi xe, cố gắng không để lộ rõ nỗi thất vọng trong giọng nói của mình – “Cô ấy là lựa chọn duy nhất nghe có vẻ hợp lý ở đây.”
“Chúng ta sẽ không lôi mẹ anh sang Cõi Âm, cũng như không nói cho mẹ anh biết về chuyện của Nash. Bằng không mẹ sẽ tự mình đi qua bên đó và mất mạng mất.” – Anh Tod nắm lấy tay tôi đang đặt trên cần số, và lại một lần nữa tôi giật mình trước hơi ấm tỏa ra từ tay anh – “Anh nói nghiêm túc đấy, Kaylee ạ. Em muốn mang bố hay bác em thì tùy nhưng đừng kéo mẹ anh vào chuyện này. Anh đã mất bố và Addison, và giờ có thể thêm cả Nash nữa. Anh không muốn có bất cứ chuyện gì xảy ra với mẹ anh.”
Tôi chỉ có thể gật đầu và thầm ngưỡng mộ sự quyết đoán của anh Tod. Xem ra suy nghĩ của anh ấy cũng không quá khác biệt so với người đang sống cho lắm…
“Thôi được.” – Tôi lại gật đầu, đầy dứt khoát – “Không bố mẹ.”
EMMA VẪN ĐANG NGỦ lúc tôi rón rén mở cửa vào phòng lúc 3h10 phút sáng, May mà bác Marshall đã ngủ và hai chị của Emma đi chơi vẫn chưa về. Có vẻ như đểm hay nhất của việc vào đại học là không còn giờ giới nghiêm.
Trong phòng ngủ, tôi rón rén quỳ xuống bên cạnh để kiểm tra xem tình trạng của cô bạn thân như thế nào, xem có dấu hiệu gì của việc bị lạm dụng cơ thể hay không, nhưng trông cậu ấy có vẻ như đang ngủ rất ngon lành. Và rất say. Có lẽ bởi việc bị nhập vào đã khiến cậu ấy kiệt sức.
“Trông cô ấy vẫn ổn đấy chứ.” – Anh Tod như đọc được ý nghĩ của tôi – “Hy vọng là bị nhập thêm một lần nữa cũng không sao. Nhưng tốt hơn hết là chúng ta cứ nên đề phòng tay Alec kia.”
Tôi gật đầu và đứng dậy vươn vai ngáp dài. Vấn đề là tôi chưa hề gặp Alec ngoài đời nên cũng chẳng biết phải đề phòng làm sao.
“Chúng ta còn bao lâu nữa?” Anh Tod khẽ chạm tay vào môi Emma.
Tôi liếc mắt nhìn cái đồng hồ điện tử trên đầu DVD. “Khoảng năm phút nữa. Đừng có chạm vào cậu ấy. Anh làm cậu ấy dậy mất!”
Anh khịt mũi rụt tay lại. “Khó lắm. Cô ấy ngủ say như chết thế kia cơ mà.”
“Em cần một lon Coke.” – Tôi xua tay đuổi anh xuống và cố căng đôi mắt đang chỉ chực sụp xuống bất cứ lúc nào – “Em nghĩ anh nên tàng hình đi. Alec không muốn em mang theo người khác…” – Đó là một trong những lý do chính khiến tôi thấy không tin tưởng anh ta. Và chuyện anh ta thông qua cơ thể của bạn tôi để liên lạc với tôi – “Vì thế em nghĩ chúng ta nên giữ bí mật về sự hiện diện của anh.”
“Không thành vấn đề.” Anh Tod nhe răng cười. Mặc dù tôi vẫn đang nhìn thấy anh đứng lù lù trong căn phòng như thế này nhưng không có nghĩa những người khác có thể nhìn thấy anh.
Tôi rón rén đi vào trong bếp, mở tủ lạnh lấy thêm một lon Coke. Và tôi đã tu hết nửa lon, chỉ từ bếp vào đến trong phòng. “Anh có…” Tôi mở miệng định hỏi xem anh Tod có muốn uống gì không, mặc dù trước giờ chẳng thấy anh ấy ăn uống gì bao giờ.
“Suỵttt!” – Anh Tod rít lên như rắn ngay khi tôi vừa bước vào đến cửa – “Hắn ta đang ở đây.”
Tôi vội ngưng bặt, mắt liếc vội từ chỗ anh Tod sang thân hình đang nằm cuộn tròn trên giường. Emma vẫn không hề nhúc nhích kể từ khi tôi rời khỏi phòng, nhưng nếu anh Tod nghĩ rằng Alec đã tới – sớm hơn bốn phút – thì tôi cũng không nên mạo hiểm.
Tôi cầm lon nước đủng đỉnh đi vào trong phòng, cố tỏ ra tự nhiên nhất có thể. Và lần này, khi hai mắt cậu ấy bật mở, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý và không hề làm rớt dù chỉ là một giọt nước.
“Tôi có làm sao?” Alec giương đôi mắt to tròn của Emma nhìn tôi đầy nghi hoặc.
“Tôi định hỏi xem anh có muốn uống gì không?”
Emma khẽ nhíu mày rồi ngồi bật dậy. “Sao cô biết là tôi đang ở đây?”
“Thì tôi vừa bước vào phòng bỗng thấy toàn thân anh cứng đờ ra chứ sao.” – Tôi nhún vai tỏ vẻ bất cần – “Rút cuộc thì anh có muốn uống hay là không nào?” Tôi vội hỏi tiếp, không để cho anh ta kịp có thời gian suy nghĩ về câu trả lời lấp liếm vừa rồi của mình.
Hai lông mày của Emma xếch ngược lên. “Tôi có thể không? Tôi có thể uống khi đang ở trong này à?” Anh giang rộng hai tay, như muốn ám chỉ vào thân hình của Emma.
Tôi lại nhún vai. “Làm sao tôi biết được? Tôi đã bao giờ ở trong cơ thể người khác đâu.”
Nụ cười đang nở trên môi Emma lúc này đích xác là của Alec. “Tôi cũng thế - tối nay là lần đầu tiên.”
“Anh nói thật đấy à?” – Tôi công khai quắc mắt nhìn Alec – “Đây là lần đầu tiên anh nhập vào người khác ý hả? Ở bên này, người ta không cho phép các tài xế mới tập lái ngồi sau tay lái một mình, nhưng tôi cá là không có ai ở trong đó cùng anh để đạp phanh nếu có trục trặc gì xảy ra.”
Nụ cười của anh ta lập tức tắt ngúm. “Tin tôi đi, Kaylee, ở bên này chẳng có ai đủ tin cậy để cô giao phó cơ thể của bạn cô cho đâu.”
“Bên này cũng thế thôi…” Anh Tod đế thêm vào. Nhưng tôi lờ đi như không nghe thấy câu chọc ghẹo vừa rồi của anh.
“À, lại quay lại về vụ đồ uống…” – Alec bước đôi chân trần của Emma xuống sàn – “Cô có gì nặng hơn Coke không?”
Có. Thuốc tẩy Drano. Nhưng kể cả nếu biết mười mươi là Alec đang giăng bẫy mình thì tôi cũng không thể xuống tay hạ độc Emma được. “Tối nay cậu ấy uống quá đủ rồi. Cảm ơn anh.”
“Hèn gì cô ấy dễ bị đẩy vào giấc ngủ như thế.” – Khi thấy tôi không có dấu hiệu gì là sẽ nhượng bộ, anh ta đành thở dài và nhún hai vai Emma – “Một lon Coke cũng được, cảm ơn. Nhiều năm rồi tôi chưa được uống lại.”
Anh Tod đi theo tôi vào trong bếp, đúng như tôi dự đoán, và ngay khi chúng tôi vừa thoát khỏi tầm mắt của Alec, tôi quay phắt lại cảnh cáo anh. “Anh hãy ngậm miệng lại và đứng im ở trong đó, bằng không em sẽ đi mách với sếp anh vụ anh tiếp tay cho tà ma vận chuyển chất độc từ bên Cõi Âm sang bên này.” Sau đó tôi mở tủ lạnh lấy lon Coke rồi đùng đùng bỏ ra khỏi bếp, trước khi anh kịp trả lời.
Trong phòng riêng của Emma, Alec đang đứng với hai tay Emma khoanh tròn trước ngực, chăm chú nhìn những bức ảnh cài trên bàn trang điểm. “Đây, anh uống nhanh lên rồi nói au. Cái vụ hội họp này sẽ phải chấm dứt ngay nếu ai đó tỉnh dậy hoặc về nhà. Hiểu chưa?”
Alec gật đầu và làm gãy một cái móng tay của Emma khi cố mở nắp lon Coke. Chắc hẳn lúc tỉnh dậy cậu ấy sẽ rú rít lên à xem. “Ừm…” – Alec sung sướng nhấp một ngụm Coke lớn – “Tôi đã gần như quên mất cảm giác tê tê nơi đầu lưỡi này. Cô có biết bao lâu rồi tôi mới lại được uống thứ nước có ga này không? Không thể tin được là tôi có thể cảm nhận được nó qua cô ấy. Hay là tôi cứ ở lại luôn trong này…”
“Không, không được. Cảm nhận mọi thứ bằng chính cơ thể mình vẫn hơn chứ?”
Emma nhún vai. “Giá mà không có cái ngực này thì tốt. Chúng thật vướng víu và phiền phức mỗi khi tôi cử động tay.”
Tôi ngao ngán đảo tròn hai mắt và ngồi xuống cái ghế cạnh giường. “Cái đó thì tôi chịu. Nhưng vài ngày nữa là cậu ấy đến tháng đấy. Trừ phi anh muốn ở trong một cơ thể như thế…” – Tôi có thể suy từ nỗi kinh hoàng rất hài hước trên khuôn mặt của Alec và cái khịt mũi đày tế nhị của anh Tod rằng mũi tên của mình đã đâm trúng điểm đen – “… còn không thì tôi khuyên anh nên nên bắt đầu nói vào vấn đề chính đi. Kế hoạch là gì?”
“OK, kế hoạch thế này…” – Alec cầm theo lon nước đi ra ngồi mép giường, hai chân dạng ra, một tay chông lên đầu gối. Giống như cách bọn con trai vẫn hay ngồi – “Ngày mai là ngày Đông chí, ở cả hai thế giới, và lần đầu tiên trong 60 năm, ông Avari có đủ nguồn lực để tổ chức một Lễ Chuyển Giao thực sự. Tôi chưa bao giờ thấy họ dày công chuẩn bị ột sự kiện nào lớn đến như thế.”
“Lễ Chuyển Giao là cái gì?”Tôi sốt ruột hỏi, chỉ mong sao anh ta có thể mau chóng đi thẳng vào kế hoạch hành động ngày mai.
“Đó là một ngày hội để tôn vinh ngưỡng chuyển giao không gian và thời gian. Cô có hiểu các ngưỡng chuyển giao là gì không?” – Tôi lắc đầu và anh ta gật đầu Emma như thể cũng đã đoán trước được câu trả lời của tôi – “Chúng là những khoảnh khắc và không gian ở khoảng giữa.”
“Giữa cái gì?” Nỗi kiệt sức đã hút hết mọi kiên nhẫn của tôi.
“Giữa bất kể cái gì. Ví dụ, chạng vạng và hừng đông chính là ngưỡng chuyển giao thời gian giữa ánh sáng ban ngày và bóng tối. Các ô cửa cũng là ngưỡng chuyển giao không gian giữa bên trong và bên ngoài. Cô hiểu chưa?”
“Nếu hiểu như vậ thì buổi trưa chính là ngưỡng chuyển giao giữa thời gian buổi sáng và buổi chiều đúng không?” Tôi ngả người ra sau ghế và hỏi.
Đầu của Emma gật gật, mặt đầy hài lòng. “Các ngưỡng chuyển giao vô cùng quan trọng bởi vì chúng sẽ thu nhỏ ranh giới giữa hai thế giới và giúp cho người bên Cõi Âm đễ dàng tiếp cận với năng lượng của con người hơn. Trong đó, Hạ chí và Đông chí là hai thời ddireerm chuyển giao lớn nhất và quan trọng nhất. Chúng đại diện cho hai điểm cân bằng giữa những ngày ngắn nhất và dài nhất trong năm. Đông chí được ví như năm mới của họ vậy.”
Tôi ngửa cổ tu cạn lon Coke và đặt nó lên cái bàn phía sau. “Như vậy, nôm na là các anh sẽ tổ chức một bữa tiệc mừng năm mới linh đình và anh muốn tôi đến phá hỏng nó?”
“Đại loại là như thế.” – Emma trầm ngâm nói – “Tôi nghĩ mình có thể nhân cơ hội đó tiếp cận riên với bạn trai của cô. Sau đó cô có thể đi qua đó và đưa cả hai chúng tôi về cùng với mình.”
Nghe cũng hợp lý – nếu những gì anh ta đang nói là sự thật.
“Lễ hội đó sẽ được tổ chức ở đâu?”
Alec thở dài qua cái miện xinh xắn của Emma. “Lâu lắm rồi tôi không nhìn qua phía bên kia của làn sương mù xám xịt nhưng tôi áng chừng là nó nằm ở bên đường đối của công viên thành phố. Đó là nơi bọn họ đang sắp đặt, chuẩn bị mọi thứ. Tôi không biết chính xác cái gì đã được xây dựng trên khu đất của toàn thị chính cũ… Chỉ biết rằng nơi đó thường xuyên có đông người tụ tập, bởi nguồn năng lượng chảy ra từ từ đấy rất dồi dào và liên tục. Những dãy hành lang dài, phòng nọ nối tiếp phòng kia.”
Tim tôi như muốn rớt ra khỏi lồng ngực. Anh ta đang nói về một ngôi trường học. Ngôi trường của tôi.Nó được xây dựng từ năm năm trước, sau khi tòa thị chính được di dời sang một khu đất mới.
“Mấy giờ thì buổi tiệc bắt đầu?” Tôi thì thào thốt không nên lời.
“Lúc chạng vạng. Vào những phút cuối cùng giữa lúc Mặt Trời lặn và khi trời tối hẳn, lúc cô vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh mình nhưng đồng thời có thể nhìn thấy sao và các hành tinh khác trên trời. Đó chính là thời điểm chuyển giao hoàn hảo nhất.”
Thôi chết! Dĩ nhiên là nó phải bắt đầu lúc chạng vạng rồi. Lễ hội Carnival Mùa Đông của trường chúng tôi sẽ bắt đầu lúc 5h30 phút chiều – cũng là lúc Mặt Trời bắt đầu lặn vào mùa Đông – trùng khớp với thời gian và địa điểm của Lễ Chuyển giao.
Chắc chắn đó không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Có điều gì đó không lành sắp xảy ra. Nó còn tồi tệ hơn cả chuyện Hơi thở của Quỷ xuất hiện ở thế giới loài người và chuyện anh Nash đang bị kẹt bên Cõi Âm. Theo như đồng hồ điện tử của Emma, tôi chỉ còn khoảng mười bốn tiếng để đưa anh Nash quay trở lại với thế giới của chúng tôi.
“Tôi sẽ gặp anh lúc 5h30 ở trước cổng…” – trường trung học – “… tòa nhà mới và chúng ta sẽ đi từ…”
Nhưng Alec đã cắt ngang trước khi tôi kịp nói hết câu.
“Suỵtttt, ông ta đang tới.” – Anh ta rít lên và rồi… - “Được, 5h30, trước cổng. Không gặp không về. Tôi phải…” Và chỉ như vậy, Alec chợt biến mất.
Nhưng thay vì nằm vật ra ngủ tiếp, như lần Alec bỏ đi trước, Emma đột nhiên đứng bật dậy khỏi giường. Đầu cậu ấy xoay một vòng nhìn ngắm quanh phòng, trước khi quay ra bắt gặp ánh mắt của tôi. Và rồi một nụ cười cay độc từ từ nở trên môi Emma.
“Chuyện này hay đây…”
Mặc dù một tháng qua tôi chưa hề gặp lại lão ta thêm một lần nào nữa nhưng tôi có thể nhận ra giọng nói đấy ở bất cứ đâu.
Lão Avari.