Nhưng không một câu đính chính nào được đưa ra.
“Anh sẽ vẫn tiếp tục gặp gỡ chị ta đúng không?” Tôi vừa tức vừa bất ngờ trước phản ứng vừa rồi của anh.
Anh ngồi lặng thinh quan sát thái độ của tôi. “Em đang yêu cầu anh đấy à?”
Ôi giời ơi, sao chuyện càng lúc càng phức tạp thế này? Tôi chẳng có quyền bắt anh chơi với ai, không chơi với ai! Đổi lại là tôi, chắc chắn tôi sẽ không để yên nếu anh dám yêu cầu tôi không được chơi với Emma hay Alec nữa.
Vậy là câu trả lời của anh đã rõ như ban ngày, và tôi không thích nó một tẹo nào.
“Anh Nash, em chỉ muốn nói là nếu cứ tiếp tục như thế này chẳng sớm thì muộn một trong ba chúng ta sẽ có người bị tổn thương.” Không kể có khi còn bị thương tật ý chứ.
Nash thở hắt ra và nhìn chăm chăm xuống bàn vài giây trước khi ngước lên nhìn vào mắt tôi. “Kaylee, anh vẫn rất yêu em và anh luôn mong được trở lại bên em. Em không thể tưởng tượng nổi anh nhớ em nhường nào đâu. Mấy tuần qua không được gặp mặt em, thậm chí ngay đến việc không được nghe thấy giọng nói của em thôi cũng đã đủ khiến anh đau đớn gấp trăm ngàn lần so với những cơn nôn nao và chóng mặt gộp lại. Em có biết anh đang phải rất kìm nén để không vươn người qua chiếc bàn này và hôn em không. Anh muốn được là người đầu tiên em gọi mỗi khi có chuyện xảy ra. Anh mong mỏi một ngày nào đó em sẽ có thể thực sự tha thứ cho anh. Và anh quyết sẽ không làm gì để ảnh hưởng tới điều đó.” - Anh ngừng lại, hít thêm một hơi thật sâu, mắt vẫn không rời tôi dù chỉ là một giây - “Nhưng Sabine cần anh...”
“Không...” Tôi lắc đầu nhưng anh vẫn khăng khăng nói tiếp.
“Cô ấy thực sự cần anh, Kaylee ạ. Em có thể không thích, thậm chí là không hiểu được, nhưng đó là sự thật. Và hiện giờ anh cũng cần cô ấy.”
“Anh cần chị ta á?”
Cơn ác mộng đêm hôm trước của tôi đột nhiên chợt ùa về như một chiếc tàu đang chực cán nát người tôi, khiến tôi không thể không tự hỏi liệu đó có phải là điềm báo trước? Tôi cố tỏ ra giận dữ để giấu đi nỗi đau đang quặn thắt trong lòng. “Chính xác là anh cần cái gì ở chị ta hả Nash? Và đừng có nói là chị ta gãi đúng chỗ ngứa của anh đấy nhé, nếu không em thề em sẽ bỏ đi ngay lập lức và không bao giờ nhìn mặt anh nữa đâu, Nash ạ.”
Anh lại thở dài cái thượt, mặt mày méo xẹo như đang muốn khóc. “Kaylee, anh không ngủ với cô ấy đâu, anh thề bằng cả linh hồn của mình đấy.”
Đáng ra tôi phải thấy nhẹ nhõm khi ánh mắt anh đã chứng minh là anh không nói dối, nhưng đầu óc tôi vẫn đang ngổn ngang quá nhiều chuyện nên chưa nghĩ được thông suốt mọi điều. “Thế thì anh cần gì ở chị ta?”
Anh Nash nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu trước khi mở mắt ra nhìn tôi một lần nữa. “Anh đã dứt nghiện được hai tuần nhưng mỗi ngày lại thấy như đang bắt đầu lại từ đầu. Không có một giây một phút nào là dễ dàng cả, nhưng ngày hôm qua thực sự quá khó khăn đối với anh. Nhìn thấy em nhưng lại không thể chạm vào em, đến cơ hội nói chuyện với em cũng gần như chẳng có... Mọi thứ bỗng trở nên vô nghĩa đối với anh. Sức mạnh ý chí cũng chẳng còn. Và đêm qua xém chút nữa anh đã định thuê người đưa mình đến Cõi âm.”
Tôi mở miệng định hỏi anh làm sao có thuê người đưa mình đến Cõi âm nhưng đã bị anh ngắt lời trước.
“Đừng hỏi. Có những nơi chúng ta vẫn có thể đi. Miễn là giá cả hợp lý.”
Tôi sởn hết cả da gà và rùng mình khi nhận ra rằng Nash còn biết cả những chuyện như thế.
“Nhưng cái anh muốn nói ở đây là...” - Nash nói tiếp – “… trong lúc anh đang đấu tranh tinh thần với bản thân thì cô ấy xuất hiện trước cửa nhà anh. Và bọn anh đã ngồi nói chuyên với nhau. Anh thề là chuyện chỉ có vậy thôi, nhưng với anh thế là đủ. Sabine mang đến cho anh cái gì đó khác để suy nghĩ, thay vì muốn hít một liều hay khao khát có được một giờ ở bên em.”
“Thế ra giờ chị ta là người thay thế em hả?” - Đột nhiên cổ họng tôi thấy bỏng rất như thể bị chính câu nói của mình làm ình đau. Làm sao tôi có thể tin tưởng để hai người họ ở một mình với nhau cơ chứ? - “Như thế thật không công bằng, Nash ạ, em không thể...”
“Anh biết. Em vẫn chưa sẵn sàng để ở một mình với anh, anh hiểu. Anh đáng bị như thế. Nhưng anh cần một ai đó, Kaylee ạ. Anh cần một người bạn. Và chắc em cũng thấy, giờ chả có ai tới đập cửa chơi với anh nữa rồi.” Anh giang rộng hai tay chỉ ra xung quanh, không có ai, ngoại trừ hai đứa bọn tôi.
“Chắc vì họ không biết phải nói gì thôi.” - Tôi an ủi anh - “Mọi người thường không biết phải nói gì khi ai đó bên cạnh mình chết đi, và chuyện lần này còn tệ hơn, vì những lời đồn đại liên quan tới anh Scott.” Hơn một nửa số học sinh trong trường nghĩ rằng anh ấy và tôi đã lừa dối Nash và chị họ tôi, Sophie. Và rằng bọn tôi đã bị họ bắt quả tang vào đúng cái ngày Scott nhập viện.
“Anh biết, nhưng điều đó cũng chẳng thay đổi được gì. Anh đã nhốt mình trong nhà và vật vã suốt hai tuần qua để cai nghiện và khi anh quay lại trường học mọi người chỉ nhìn anh chằm chằm và xì xào.”
“Em hiểu.” - Làm sao mà không hiểu cho được? Nhưng ít ra thì tôi cũng có Emma và Alec giúp làm cho phân tâm, vì sự vắng mặt của Nash. Chưa kể anh Tod dạo này cũng thường xuyên đến hơn - “Thế còn anh Tod?” - Tôi sực nhớ ra - “Sao anh không chơi với anh trai mình?”
“Bởi vì anh ấy không chịu nói chuyện với anh. Thậm chí anh còn chưa gặp lại anh ý. Sau buổi Lễ hội Carnival Mùa Đông.” - Khi anh ấy thụi cho anh Nash một quả vì đã để cho lão Avari nhập vào người tôi, hết lần này đến lần khác - “Hiểu rằng không thể giúp được gì cho Addy nữa, anh ấy quyết định từ nay sẽ làm hiệp sỹ áo trắng bảo vệ cho em. Thế nên chừng nào em còn chưa tha thứ cho anh thì chắc chắn anh ấy cũng thế.”
Ra là thế... “Em không hề biết.”
Nash nhoài người về phía trước, khoanh tay lại trên bàn, và nhìn thẳng vào mắt tôi. “Không phải anh kể lể để tìm kiếm sự thương hại của em đâu. Bị như thế này tất cả đều là lỗi của anh. Nhưng anh rất cần có người để nói chuyện, một người bầu bạn, và anh biết em vẫn chưa sẵn sàng để làm điều đó. Nhưng Sabine thì có thể. Và cô ấy cũng cùng cần anh vì lý do tương tự. Cô ấy mới chuyển đến, chẳng quen biết ai và đang cố gắng làm lại từ đầu. Giống như anh.”
Mắt tôi nãy giờ không hề rời khỏi mắt anh, nhưng câu hỏi tiếp theo vẫn đang nghẹn lại trong cổ họng, và tôi ước sao có thể chôn chặt, không phải nói ra, nhưng tôi cần phải biết. “Anh có yêu chị ta không hả Nash?”
Sự ngập ngừng thoáng hiện ra trên mặt anh nhưng đã không qua được mắt tôi - “Có. Mặc dù khi đó bọn anh chỉ mới 15 tuổi nhưng có, anh có yêu cô ấy.” - Nash chớp chớp mắt rồi lại nhìn vào mắt tôi để chứng minh cho tôi thấy là mình đang nói sự thật – “Nhưng đấy là chuyện của nhiều năm về trước. Giờ cô ấy chỉ là một người bạn thôi, Kaylee ạ.”
Hai chân tôi như muốn nhảy múa dưới gầm bàn, vì sung sướng. “Anh đã nói điều đó với chị ta chưa?”
“Rồi. Từ từ cô ấy sẽ hiểu ra thôi... Nghe này, anh biết cô ấy khiến em không thoải mái và anh rất tiếc vì điều đó. Và nếu điều đó đồng nghĩa với việc anh sẽ mất đi cơ hội làm lại từ đầu với em thì anh sẽ bảo cô ấy đi ngay. Nhưng anh hy vọng rằng em sẽ không bắt anh làm như vậy.”
Tôi nóng hết cả mặt. “Em chẳng thể bắt anh làm gì hay không làm gì, Nash ạ.” Mặc dù tôi không thể nói điều tương tự về anh và năng lực Ảnh hưởng của anh.
Nash nhăn mặt. “Em hiểu ý anh muốn nói gì mà.”
“Anh muốn em ủng hộ việc anh nối lại tình bạn với cô bạn gái cũ của mình. Người vẫn còn yêu anh tha thiết và công khai thừa nhận điều đó trước mặt em. Em tóm gọn lại như thế đủ chưa nhỉ?”
Anh lại thở dài cái thượt, “Ừ cũng tương đối đủ rồi.”
Nếu đồng ý, nghĩa là tôi cho phép anh ấy dành thời gian bên cô người yêu cũ lẳng lơ và quyến rũ. Nếu nói không, nghĩa là tôi đang từ chối anh điều anh cần để cai nghiện.
Sao tôi lại rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan thế này?
Rõ ràng là Nash không hề cho tôi một lựa chọn nào thực sự, ngoại trừ cách để anh ra đi. Hoặc vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra trong sáu tuần vừa qua. Nhưng tôi không thể làm thế. Tôi vẫn chưa sẵn sàng.
“Thôi được, anh cứ gặp gỡ với chị ta đi. Nhưng nếu mà vượt quá ngưỡng tình bạn hay là động viên nhau như anh nói thì...”
Thì tôi sẽ làm gì nhỉ? Bỏ mặc anh ấy thỏa sức tìm niềm an ủi trong vòng tay chị ta? Hay trên giường của chị ta? Đó chính là điều Sabine mong muốn và khi ấy cho dù mục đích ban đầu của anh Nash có trong sáng thật đi nữa thì anh cũng sẽ sớm quên tôi thôi, với cái kiểu quan tâm an ủi của chị ta. Tôi tin chắc là như thế.
“Sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu!” Nash khẳng định chắc nịch. Và tôi ghét cái kiểu anh ấy cứ nói đỡ cho chị ta. Sao Nash có thể mù quáng không nhận ra con người thật của chị ta thế nhỉ?
“Sao cũng được. Nhưng đừng hy vọng em sẽ đi chơi cùng hai người đấy.” Nhưng có lẽ anh Tod sẽ đồng ý, nếu tôi nhờ anh ý - Mặc dù không thể theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ nhưng ít nhất cũng đủ để báo cáo lại diễn biến tình hình cho tôi...
Tuyệt, giờ thì đến lượt tôi đi rình mò anh Nash... Đáng ra tôi phải cảm thấy xấu hổ nhưng thay vào đó tôi lại chỉ cảm thấy - sợ hãi. Sợ rằng sẽ đánh mất Nash - trong khi chính tôi là người đẩy anh ra xa - vào tay của Sabine.
“Nói chung là... anh hãy cẩn thận, OK? Có thể anh chỉ đang tìm kiếm người giúp mình cai nghiện nhưng chị ta lại là người tìm kiếm rắc rối. Em đã nhìn thấy điều đó trong ánh mắt chị ta.”
Lông mày của Nash ngay lập tức xếch ngược lên và anh khẽ nhếch miệng cười. “Đấy không phải là những gì em nhìn thấy trong mắt cô ấy đâu. Còn một chuyện khác anh cần phải nói với em nhưng anh không muốn nói điều đó ở đây.”
Tuy nhiên trước khi anh kịp nói cụ thể hơn thì bỗng có tiếng bước chân vang lên từ phía sau. Và một giây sau, Sabine xuất hiện và ngồi phịch xuống bên cạnh anh. Thìa dĩa va vào nhau lẻng xẻng khi chị ta đặt khay đồ ăn xuống bàn.
“Không thể hiểu nổi sao bọn anh ăn nổi cái thể loại này. Chúng ta có thể ra ngoài ăn đúng không? Chúng ta đi đâu đó ăn cái gì cho đúng nghĩa đi!”
“Ừ nhỉ, anh quên béng là chúng ta có thể ra ngoài ăn.” Hai mắt Nash sáng rực lên trước lời gợi ý vừa rồi của Sabine. Lệnh cấm ăn trưa bên ngoài khuôn viên trường đã hết hiệu lực kể từ học kỳ mùa Thu vừa rồi.
“Còn có hai mươi phút ăn trưa thôi.” Đấy là tất cả những gì tôi có thể thốt lên. Mỗi lần nhìn thấy Sabine là tôi lại tưởng tượng ra cái cảnh chị ta đứng ôm hôn anh Nash ngay trước tủ đựng đồ của mình, và một nỗi sợ hãi mơ hồ lại bùng lên trong tôi, khiến tôi đờ đẫn hết cả người.
“Ờ nhưng mà tiết sau của anh là tiết tự học ở giảng đường thôi đúng không?” - Sabine công khai lờ tịt tôi đi - “Đến muộn một chút cũng có sao đâu?”
Anh Nash nhìn tôi như muốn là xem ý kiến tôi thế nào nhưng tôi lắc đầu. Tôi không thể muộn giờ tiếng Anh thêm một lần nào nữa. “Hay là để mai đi.” Cuối cùng anh quay sang nói với Sabine và chị ta sầm mặt lại.
“Tùy anh. Nhưng đừng hòng em ăn cái của khỉ này.” Chị ta đẩy mạnh khay đồ ăn trên bàn và cái cạnh khay va vào lon soda của tôi, làm nước đổ ra bắn tung tóe lên người tôi. Tôi vội đứng phắt dậy và Sabine cũng bật dậy theo.
“Đây, lấy giấy ăn của tôi này.” Chị ta thả toẹt tờ giấy ăn mỏng dính của mình xuống mặt bàn và tờ giấy ngay lập tức ướt nhẹp.
Tôi trừng mắt nhìn anh Nash, và nếu không phải đang bận lấy giấy lau áo, trong khi chỗ ngồi lênh láng nước Coca, có lẽ tôi cũng sẽ thấy được an ủi phần nào khi thấy nét mặt đau khổ của anh.
“Để anh đi lấy thêm giấy ăn.” Anh Nash lí nhí nói rồi chạy một mạch về phía căng-tin, bỏ lại tôi một mình với Sabine
“Xin lỗi nhé.” - Sabine thản nhiên bước vòng qua chiếc bàn. Và thả tiếp mấy tờ giấy ăn trong khay của anh Nash vào vũng trên ghế của tôi - “Tại tôi cần nói chuyện riêng với cô.” - Nói rồi chị ta tiến sát lại gần tôi, đề phòng có người nghe thấy - “Tôi nghĩ tốt nhất cứ lật bài ngửa với nhau hết đi nhỉ.”
“Về chuyện gì?” Tôi chả thể nghĩ được cái gì khác nữa ngoài cái lạnh và mấy vết bẩn trên áo.
“Nash thật quá đáng yêu khi cho rằng bản thân vẫn đang yêu cô. Rất chi là hào hiệp. Rất chi là Nash. Nhưng tôi nói trước, nếu cô không sớm có động thái gì, thì cũng đừng trách nếu tôi làm gì trước.” - Chị ta nhún vai, và tôi lại nhìn thấy thứ ánh sáng u tối hôm trước thoáng hiện ra trong mắt chị ta - “Tình yêu và chiến tranh luôn song hành với nhau mà đúng không?”
Chị ta đang nói nghiêm túc đấy hả? Giờ lại còn có kiểu tuyên bố trắng trợn ý định cướp bạn trai của người khác như thế sao? Dù gì thì anh Nash cũng vẫn đang là bạn trai của tôi... Không lẽ chị ta định làm thế thật?
Tôi mở miệng ra định đáp lại nhưng lại thôi. Kaylee, hãy nói gì đấy đi! Không lẽ lại để chị ta cướp bạn trai trắng trợn như thế?
“Thế... theo chị là cái nào?” - Cuối cùng tôi cũng quyết định lên tiếng - “Tình yêu hay là chiến tranh?”
Sabine khẽ nhăn mặt lại, nhìn tôi đầy ngạc nhiên. “Cả hai!” - So với đôi mắt u tối kia, nụ cười trên môi chị ta thật chẳng khác nào tia nắng Mặt Trời rực rỡ giữa bầu trời đầy mây bão - “Nếu đối tượng tốt một chút thì lúc nào mà chẳng tồn tại cả hai. Mà anh Nash thì rõ là quá ổn rồi còn gì.” - Sabine mở to mắt, ra vẻ hối hận như vừa lỡ mồm làm lộ bí mật gì to tát lắm không bằng - “À nhưng cô cũng chưa biết chuyện đó nhỉ.”
Mặt tôi đỏ bừng lên. “Anh ấy nói cả chuyện ấy với cô à...?” Tôi còn chưa đủ mất mặt vì Nash hay sao hả giời?
Sabine chậm rãi lắc đầu, giả đò như thông cảm với tôi lắm - “Anh ấy chẳng cần phải nói. Trán cô lại chẳng viết chữ T to đùng ý chứ.”
Bỗng nhiên tôi thấy căm thù chị ta vô cùng. Thực sự căm thù chị ta, mặc dù đã cố gắng tỏ ra độ lượng và Nash không ngừng nhắc đi nhắc lại về cuộc đời bất hạnh của chị ta.
Thật không may là tôi chỉ có thể bày tỏ sự thù hận của mình bằng cách im lặng.
“Nói chung là tôi cũng không có nhiều bạn gái, vì thế sau khi mấy chuyện này đã kết thúc, nếu cô vẫn muốn làm bạn với tôi, tôi sẵn sàng bỏ qua quá khứ.” - Sabine nhìn tôi chờ đợi, mặt đầy nghiêm túc luôn. Nhưng tôi chỉ biết đứng ngây người nhìn lại chị ta. Cuối cùng Sabine chớp mắt và nhún vai. - “Hoặc nếu không thích thì thôi. Dù có thế nào thì cũng chúc cô may mắn!”
Chị ta chìa tay ra và nắm lấy tay tôi, trước khi tôi kịp hoàn hồn và rụt tay lại. Khi tay chúng tôi vừa chạm vào nhau, đột nhiên Sabine nhắm chặt mắt lại, lâu hơn bình thường. Và khi chị ta mở mắt ra, khóe miệng chị ta khẽ nhếch lên, hai tròng mắt tối sẫm lại, làm tôi rùng hết cả mình.
Tôi vội nhảy lùi ra đằng sau và suýt chút nữa thì đâm sầm vào Emma. “Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Cậu ấy chìa tay đưa cho tôi cả xấp giấy ăn.
“À, tôi chẳng may đánh đổ lon Coca của cô ấy.” Sabine nói, đúng lúc anh Nash cũng đang chạy băng qua bãi cỏ tiến về phía chúng tôi. Mọi người lấy giấy ăn thấm hết vũng nước trong khi tôi mang đổ nguyên cả khay đồ ăn của mình vào cái thùng rác gần đấy, cố gắng tìm cớ để tránh xa cái con người đáng ghét nhất trên thế giới này. Không, phải nói là ở cả hai thế giới mới đúng.
Ít ra thì lão Avari cũng chưa mò tới trường học của tôi.
“Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế không biết?” Tôi vừa trút cái vỏ chai và miếng bánh mỳ đang ăn dở vào thùng rác vừa lẩm bẩm một mình.
“Thì là Sabine chứ sao nữa.” Tod đột nhiên lù lù hiện ra trước mặt tôi, làm tôi giật bắn cả mình, xém chút nữa thì đánh rơi cả cái khay xuống đất.
“Chị ta chắc chắn là có vấn đề.” - Tôi thì thào nói với anh, sau khi đã hoàn hồn trở lại - “Nếu không phải chị ta là con người thì em thề là...”
“Con người á?” - Tod trố mắt nhìn tôi kinh ngạc - “Cô ta đâu có phải là con người, Kay. Không một tí tẹo nào luôn. Thế Nash chưa nói với em à?”
Ôi không! Đúng là anh ấy đã cố gắng nói với tôi điều gì đó về Sabine. Hai lần liền, nhưng cả hai lần chị ta đều đột ngột xuất hiện và ngăn anh ấy lại. “Thế thì chị ta là cái gì?” Tôi quay đầu nhìn về phía mấy người đang hì hục lau dọn bàn ở đằng xa, cố gắng kìm nén cơn hoảng loạn đang chỉ chực bùng lên trong tôi
“Cô ấy chính là Cơn ác mộng tồi tệ nhất của em đấy Kaylee ạ” - Tod nghiêm mặt nói – “Theo đúng nghĩa đen luôn”.