Nash đang nằm trên sàn nhà, nhìn tôi. Tôi cũng chẳng hiểu vì sao anh ấy lại không nằm trên giường, vì trông anh ấy không được khỏe. Mặt anh nhợt nhạt, những giọt mồ hôi túa ra trên trán, trên ngực anh. Đáng nhẽ anh ấy phải đang nghỉ ngơi mới đúng.
Nhưng anh ấy lại chỉ nằm đấy nhìn tôi trân trối, đầy vẻ trách cứ, đau đớn và cả sự hổ thẹn. Các vòng xoáy trong mắt anh quay nhanh tới nỗi tôi không thể phân biệt đâu là cảm xúc nào. Chúng hòa quyện vào nhau và xoay chuyển dữ dội, đến một trạng thái mà ý nghĩa của chúng không còn quan trọng nữa rồi, bởi vì tất cả đều hướng về tôi. Những chuyện đã xảy ra với anh, đó là lỗi của tôi.
Bụng tôi quặn thắt lại và đột nhiên tôi cảm thấy toàn thân lạnh buốt. Tôi chạy vào trong phòng, tới chỗ anh đang nằm và quỳ xuống trước mặt anh. Mắt anh nhìn xa xăm vào hư vô. Nửa khép nửa mở. Tôi vội cầm lấy tay anh, và thấy nó đang lạnh cóng.
Không đâu! Không thể nào! Anh ấy đã cai rồi mà!
Và rồi tôi nhìn thấy nó. Ở góc phòng, kẹp ngay giữa các ngón tay của anh là một quả bóng bay màu đỏ đã xẹp mất một nửa. Tôi căm thù quả bóng đó. Trong cái khoảnh khắc khủng khiếp ấy tôi bỗng dưng thấy căm ghét tất cả các loại bóng bay trên đời.
“Kaylee à...?” Anh thì thầm, vươn tay ôm lấy khuôn mặt tôi. Tay còn lại vẫn giữ khư khư quả bóng, nhưng như thế thật không an toàn chút nào. Nhất là trong tình trạng hiện tại của anh. Nếu giờ anh thả tay ra, anh sẽ đầu độc cả căn phòng này và giết chết cả hai chúng tôi mất.
Tôi cẩn thận gỡ quả bóng ra khỏi tay anh, cố gắng không để cho hơi độc rò rì ra ngoài. Sau đó tôi thắt nút quả bóng lại, và nghiến chặt răng khi một cơn ớn lạnh bất thường chạy dọc cánh tay mình. Các khớp ngón tay của tôi tê buốt vì lạnh, gần như không thể cử động nổi. Nhưng quả bóng đã được thắt nút chặt.
“Anh xin lỗi...”
Tôi đã mất Nash thực sự. Mặc dù cơ thể anh vẫn còn ở đây miệng vẫn đang mấp máy và không ngừng nói lời xin lỗi, nhưng không ai có thể cứu anh được nữa. Giờ đây chỉ còn lại tôi với cái thân xác tràn ngập thứ khí độc mà tôi vô cùng căm ghét. Thứ hơi lạnh đã tàn phá tâm hồn anh ấy, hủy hoại con người anh, và giết chết mối quan hệ của chúng tôi.
“Anh đã cố.” - Anh thều thào nói, và tôi cần phải ghé sát hơn nữa về phía anh nếu muốn nghe rõ. Nhưng tôi không thể. Và tôi sẽ không làm như vậy. Tôi không muốn hít phải cái thứ không khí mà anh đang thở ra, vì ngồi xa thế này mà tôi đã ngửi thấy rồi. “Anh đã cố” - Anh lại lặp lại - “Nhưng quá khó khăn. Một mình anh không thể tự làm được. Em thì lại không đến...”
Nước mắt tôi rơi lã chã. Anh ấy nói không sai. Tôi đã không hề đến thăm anh suốt thời gian cai nghiện. Tôi đã không giúp được gì anh. Tôi gần như không thể nhìn thẳng vào mắt anh, mà không gợi nhớ về những chuyện đã xảy ra. Và giờ thì anh ấy không chỉ đơn giản là ngã ngựa, mà đã bị cả cái xe ngựa cán lên người.
Và tất cả đều là lỗi của tôi.
Tôi muốn nổi đóa lên với anh, muốn hét vào mặt anh, muốn hỏi anh vì sao lại không cố gắng từ bỏ. Anh vốn rất mạnh mẽ trong tất cả mọi chuyện cơ mà. Tại sao chỉ một điều này thôi anh lại không làm được?
Nhưng tôi không thể hét lên được. Tôi không thể nổi giận lúc này được, khi mà mọi chuyện giữa Nash và tôi vẫn đang rối tung như thế này. Giận dữ là tốt. Nó mang lại cho ta sức mạnh khi ta cần một cái gì đó để bấu víu. Để tăng thêm lòng can đảm. Nhưng trong bóng đêm, khi chỉ còn mình ta với sự thật, thì nỗi tức giận khó có thể tồn tại. Thứ duy nhất có thể tồn tại cùng với ta trong bóng đêm chính là nỗi sợ hãi.
Mà tôi thì đang sợ hãi tột cùng. Tôi sợ nhìn thấy Nash khi anh ấy như thế này. Sợ những gì anh có thể làm hoặc nói ra. Sợ rằng anh sẽ không chịu nghe tôi. Rằng anh sẽ không chịu từ bỏ. Và tôi khiếp sợ Hơi Thở của Quỷ. Sợ cái thứ hơi thở mà anh yêu hơn cả tôi.
Bởi đấy chính là mấu chốt của mọi chuyên. Một sự thật đen tối. Rằng với anh, chỉ mình tôi thôi chưa đủ. Tôi không thể bảo vệ anh khỏi lão Avari. Khỏi sự ham muốn của bản thân anh. Sự quan tâm mà anh dành cho tôi không đủ lớn để tôi phải cố gắng.
“Không sao đâu.” - Tôi thì thầm nói với anh - “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi anh ạ.” Nhưng đó là một lời nói dối.
“Trống rỗng hết rồi.” Nash nói, khi tôi ngồi sụp xuống sàn cạnh bên anh, cố gắng dùng tay mình để sưởi ấm cho tay anh. Nhưng mọi cố gắng của tôi đều vô ích. Sự lạnh lẽo của anh xuất phát từ bên trong và tôi không có cách nào chiến thắng được nó.
“Cái gì trống rỗng cơ?” Tôi hỏi lại và toàn thân anh bắt đầu rung lên bần bật. Không phải là cơn rùng mình, mà giống như một cơn co giật hơn. Hai chân anh đập liên hồi vào nhau, hai tay buông thõng xuống sàn nhà.
Nash đang bị co giật. Anh ấy đã hít quá nhiều. Tôi muốn giải quyết quả bóng đó ngay lập tức, nhưng lại không có cách nào làm nổ bóng mà không gây ô nhiễm cho cả căn phòng.
“Các ký ức...” - Anh ngửa đầu nhìn tôi - “Chúng trống rỗng hết rồi...”
Tim tôi đập nhanh tới nỗi nó có thể vỡ tung bất cứ lúc nào. Nash đã bán đi các cảm xúc trong những ký ức của mình để đổi lấy cơn phê thuốc này, và ngay cả nếu anh ấy có sống sót thì cũng không bao giờ lấy lại được những cảm xúc đó nữa.
“Ký ức nào cơ?” Tôi không muốn biết. Nhưng vẫn phải hỏi.
“Em...” - Tay anh nắm lấy tay tôi. Một cách yếu ớt. Giờ đây anh đã không còn mấy sức lực nữa - “Hắn ta chỉ đòi mỗi kí ức về em.”
Cổ họng tôi bít chặt lại và tôi không thể thở được nữa. Vậy là mất hết thật rồi! Nash sẽ không bao giờ còn nhớ lại được những ngày tháng hạnh phúc chúng tôi từng có với nhau và tình yêu anh đã dành cho tôi. Nếu đến một chút kí ức về tình yêu cũng chẳng còn thì liệu tình yêu có còn tồn tại nữa hay không?
Cuối cùng, tôi ngửa cổ hít một hơi thật sâu, và thấy cổ họng mình đắng nghét. Không lẽ tôi chỉ đáng giá có từng đó thôi sao. Một quả bóng bay chứa đầy chất độc? Nếu một người nói yêu tôi mà còn bán được tôi với cái giá rẻ mạt như vậy, thử hỏi trong mắt người khác tôi còn có giá trị gì đây?
Hơi thở của tôi càng lúc càng dồn dập. Tôi đang thở gấp. Tôi biết rõ điều đó nhưng không thể dừng lại được.
Tôi buông tay Nash ra, và mắt anh nhìn xa xăm, vô hồn. Rồi anh chớp mắt và quay mặt đi, với tay lấy quả bóng trong sự ngỡ ngàng của tôi, cả căn phòng bắt đầu chuyển sang một màu xám xịt.
“Giờ thì anh thấy thanh thản rồi, thật đấy.” - Tôi đã có thể nghe thấy rõ tiếng anh hơn. Không hiểu bằng cách nào nhưng trông anh có vẻ đã khỏe lên, mà không cần tôi - “Em đòi hỏi quá nhiều, và quá phụ thuộc vào người khác. Nhưng lại bảo thủ như một bà sơ. Yêu em vừa mệt mỏi vừa tốn sức, mà nhận lại chẳng được bao nhiêu.”
Nước mắt tôi rơi lã chã, làm mờ cả khuôn mặt anh và mọi thứ trong phòng, cùng cuộc đời đáng thương của tôi. Từng lời nói của anh như những giọt axit nhỏ xuống trái tim trần trụi của tôi. Đáng ra sự thật là để giải thoát cho bản thân và những người xung quanh, nhưng nó lại đang giết dần giết mòn tôi. Và đó là sự thật. Tôi có thể đọc được điều ấy trong mắt anh, mà đôi mắt của anh thì không bao giờ nói dối. Chúng không thể nói dối.
Tôi thật sự không đáng giá một xu. Và tôi không nghĩ mình có thể sống với sự thật đó.
“Cứ khóc đi” - Nash tìm cách nới lỏng nút thắt trên quả bóng - “Nước mắt của em có giá trị hơn những ký ức của anh nhiều. Em có muốn biết anh có thể kiếm được bao nhiêu từ những gì còn sót lại của em không? Thân xác và linh hồn của Kaylee Cavanaugh. Có lẽ đủ để anh hít tới cuối đời mất. Rốt cuộc thì em cũng có chút giá trị đấy chứ nhỉ...”