“EM XIN LỖI. Em không để ý thời gian.”
Nash đứng dậy, lúc tôi mở khóa cửa. Nhưng thay vì đi theo tôi vào trong, anh dừng lại ở bậu cửa, chặn một tay lên thành cửa, công khai tỏ rõ thái độ không muốn cho anh Tod vào - mặc dù thừa hiểu rằng chẳng gì có thể ngăn chặn một thần chết đến nơi mà anh ta muốn. “Em cần nói chuyện với Kaylee.”
“thì cứ nói.” anh Tod vụt biến mất rồi hiện ra bên cạnh tôi trong phòng khách, làm anh Nash tức điên mà không làm gì được. “Đây là chuyện riêng.”
anh Tod mở miệng định nói gì đó, nhưng rồi đổi ý không nói nữa, chỉ quay sang nhướn mày hỏi ý kiến tôi.
Tôi gật đầu. “Em sẽ gặp anh ngày mai. Cám ơn anh... về tất cả.” Nhưng tôi lại đang nợ anh Nash một lời xin lỗi và một lời giải thích.
anh Tod biến mất khỏi phòng khách nhà tôi cũng nhanh như lúc anh hiện ra, và anh Nash đóng cửa trước lại, khoanh tay nhìn tôi. “Chuyện gì đã xảy ra thế hả Kay?”
Tôi ngồi phịch xuống ghế sô-pha, giơ tay xoa đầu Styx - “Sabine phát hiện ra thầy Beck chính là một con quỷ incubus, và Alec nói nếu đúng hắn ta đang trong thời kỳ sinh sản, rất có thể Danica không phải là học sinh đầu tiên mà hắn ta làm cho mang thai, vì thế bọn em đã cùng điều tra và tìm ra…”
Nash lắc đầu. “anh biết hết những chuyện đó rồi. anh đã nói chuyện với Sabine trong lúc ngồi chờ em ngoài cửa. Gần một tiếng đồng hồ.” - anh ngồi xuống cái ghế bành của bố tôi - “anh hỏi chuyện gì đang xảy ra với anh Tod kìa?”
“Với anh Tod á?” Tôi hỏi lại, và rồi tôi chợt hiểu ý anh ấy đang ám chỉ điều gì. Ngay lập tức ánh mắt tôi cụp xuống. Tôi chẳng làm việc gì sai trái - ngoài việc đột nhập vào Lakeside và giải cứu một bệnh nhân - nhưng tôi không thể phủ nhận việc mình biết anh ấy đang muốn nói gì. Tôi không thể chạy trốn được nữa.
“Đừng để anh ấy làm như vậy, Kaylee.”
“Em không để anh ấy làm gì hết.” - Tôi nói. Sau một ngày xảy ra quá nhiều biến cố như thế này, giờ tôi vừa kiệt sức, vừa bối rối vừa sợ hãi - “Mà tự dưng chúng ta nói chuyện này để làm gì nhỉ? Em xin lỗi vì đã lỡ hẹn với anh nhưng giữa em và anh Tod chẳng có chuyện gì hết.”
Nash chớp chớp mắt. “Nhưng em biết tình cảm của anh ấy đúng không?”
“Em nghĩ là có.” Nhưng đáng ra tôi phải nhận ra điều đó sớm hơn. Nếu cuộc đời tôi không gắn liền với những cơn ác mộng, tà ma và incubus, có lẽ tôi đã có thời gian để dừng lại và để ý hơn tới những người thân bên cạnh mình.
“Vậy thì tại sao em vẫn còn ở bên cạnh anh ấy? Em nghĩ anh nên cảm thấy thế nào đây?”
“anh ấy là bạn của em mà anh Nash.” - Styx ngọ nguậy trở mình bên dưới tay tôi, và tôi ước sao cuộc đời tôi cũng có thể đơn giản như thế. Ăn. Ngủ. Gầm gừ với những người mình không ưa. Đôi khi cứ đơn giản có khi lại hay.
“không phải.” - anh Nash lắc đầu, hơi nhoài người ra phía trước, và chống hai khuỷu tay lên đầu gối, nhìn thẳng vào mắt tôi - “anh ấy yêu em, Kaylee ạ.”
“Làm gì...” Khoan đã. Cái gì? Tôi chưa bao giờ nghĩ tới cái từ đó. Tôi đã không hề nhận ra...
Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực và tôi không biết nên phải hiểu cảm xúc dâng lên bất chợt vừa rồi như thế nào.
“không phải đâu.” - Tôi lắc đầu phản đối, cố gắng không nghĩ tới cái cách anh Tod nắm tay tôi trong bệnh viện tâm thần, hay khi anh kéo tôi ra khỏi Cõi âm trước khi lão Avari có thể tóm được tôi, hoặc hôm anh ở lại cả đêm với tôi và Emma để chắc chắn không có tà ma nào nhập lại vào người cậu ấy nữa. Hay khi anh nói với tôi rằng tôi không phải dành cho anh Nash… “Nhưng ngay cả nếu chuyện là đó là thật đi nữa thì cũng đâu còn quan trọng hả anh Nash? Đằng nào thì mấy ngày nữa em cũng chết mà, và sau đó chuyện này sẽ chẳng có ý nghĩa gì nữa.”
Vì thế, sao chúng tôi không tiếp tục giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra thêm vài ngày nữa thôi…?
“Nhưng nó quan trọng với anh.” anh nhìn tôi như thể vừa bị tôi đấm cho một quả vào mặt. Tự dưng sao mọi chuyện lại trở nên phức tạp thế không biết?
“Em xin lỗi. Em không có ý đó.” - Đầu tôi như muốn nổ tung - “Em chỉ muốn nói là…”
“anh không thích em ở cạnh anh ấy khi chỉ có một mình.”
Lời xin lỗi của tôi chưa kịp nói ra ngay lập tức đã tắt ngúm nơi đầu lưỡi. “Ý anh là như cái cách anh ở một mình bên cạnh Sabine, mặc dù chị ấy công khai nói yêu anh?”
Nash đảo tròn hai mắt và ngả người ra sau ghế. “Hai chuyện đó khác hẳn nhau.”
“anh nói đúng.” - Tôi bế Styx đứng dậy, hậm hực đi vào trong bếp - “Sabine đột nhập vào giấc mơ của em, tìm cách bán em cho Cõi âm để độc chiếm một mình anh. Mọi thứ chị ta nói ra đều nhằm mục đích chia rẽ chúng ta hoặc lôi kéo anh lên giường. Trong khi anh Tod chưa một lần làm hại đến anh hay tìm cách quyến rũ em. Đấy có phải là sự khác biệt anh mà đang nói đấy không?”
Tôi nghe thấy tiếng anh Nash đi vào trong bếp. “sự khác biệt giữa anh Tod và Sabine là ít nhất cô ấy luôn thẳng thắn về chuyện đó. Em biết cô ấy muốn gì và tại sao, nhưng em sẽ không bao giờ nhìn thấy sợi dây anh Tod đang kéo phía sau lưng mình cho tới khi quá muộn.”
“anh ấy chẳng kéo sợi dây nào hết, anh Nash ạ. anh ấy chỉ đang giúp em một việc rất quan trọng. Và nếu có chuyện gì xảy ra thật thì đấy không phải lỗi tại anh ấy. Mà vì em như vậy.” Tôi đặt Styx xuống sàn và quay lại thấy anh Nash đang đứng khoanh tay nghiêm mặt nhìn tôi.
“Em nói vậy là ý gì?”
Tôi nói vậy có ý gì nhỉ? Bản thân tôi cũng chưa từng nghĩ qua, chỉ là tự dưng buột miệng nói ra thế thôi.
Tôi thở ra thật chậm, cố gắng sắp xếp lại mớ bong bóng trong đầu mình, mặc dù hiểu rằng tôi cũng chẳng còn đủ thời gian để giải quyết tất cả mọi chuyện. “Em chẳng có ý gì hết, ngoài chuyện em đang cần giúp đỡ thì anh ấy xuất hiện. Bạn bè giúp nhau là chuyện bình thường mà.”
“Nếu em cần giúp đỡ, tại sao em không hỏi anh? Tại sao giờ em không cần sự giúp đỡ của anh nữa hả Kaylee?”
“Em...” Tôi cũng không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào nữa. Tôi đã nhờ anh Tod và Alec giúp chuyện của thầy Beck.
Tôi thậm chí còn nhờ tới sự trợ giúp của Sabine. Nhưng tôi lại bảo anh Nash cứ đi tập bóng rổ trong khi nhóm bọn tôi nghiên cứu và lên kế hoạch. Liệu điều anh ấy vừa nói có đúng không?
Có phải tôi đã tự loại anh ấy ra không?
Tôi không cố tình làm như vậy. trên thực tế, tôi thậm chí còn không hề để ý tới chuyện anh ấy không có mặt ở nhà tôi chiều nay, bởi vì đang mải tập trung vào việc điều tra tay Beck, hơn nữa, anh Nash cũng chẳng giúp được gì cho chúng tôi. anh ấy không thể đọc được nỗi sợ hãi của Beck, cũng như không thể cung cấp thông tin về loài quỷ incubus, hay đưa tôi lẻn vào bệnh viện tâm thần mà không bị ai phát hiện ra. “anh không thể giúp được em chuyện này.” Cuối cùng tôi nói - “Em cần anh Tod.” Lập luận của tôi nghe rất lô-gic, vậy mà chẳng hiểu tôi lại cảm thấy tội lỗi khi nói ra sự thật như thế này?
Các vòng xoáy trong mắt anh Nash xoay tròn giận dữ. “Em cần anh Tod. Em có nghe thấy chính mình đang nói gì không thế? Đáng ra người em cần phải là anh mới đúng.”
Tim tôi như đang bị ai đó dùng tay bóp nghẹt lại, không sao thở nổi. “Ý em không phải như vậy.” Mọi chuyện càng lúc càng rối tung lên. Tôi cũng không biết phải làm sao để vừa lòng tất cả mọi người, trong khi người sắp chết là tôi đáng ra phải nhận sự thông cảm mới đúng.
Nash vẫn im lặng nhìn tôi, chờ đợi một lời giải thích. Ở bên cạnh, Styx bắt đầu kêu ăng ẳng nhìn cái tủ lạnh đòi ăn. cô nhóc đang đói. Như mọi ngày. Và giờ với tôi, giải quyết cục bông khó tính này còn dễ hơn là anh Nash.
Tôi mở tủ lạnh lấy ra một gói thăn bò sống ở ngăn cuối cùng. Styx thích thịt nai hơn nhưng không có thì ăn tạm thịt bò cùng được, Styx không chỉ thích ăn đơn thuần - thú vui của cô nàng là được dùng hàm răng bé tin hin nhưng sắc nhọn của mình xẻ từng thớ thịt ra ăn dần.
Có lẽ đó là lý do con Cujo nhà Sabine lúc nào cũng cáu bẳn.
“Em có thích anh ấy không?” anh Nash hỏi, lưng dựa vào gờ tường ngăn cách giữa bếp và phòng khách, và tôi nhắm mắt lại, ước sao có thể xóa bỏ khoảnh khắc này mãi mãi, như chưa bao giờ xảy ra. Nhưng khi tôi mở mắt ra, khoảnh khắc ấy vẫn còn nguyên ở đó, thách thức sự chịu đựng của tôi.
Styx nhảy choi choi dưới chân tôi, lúc tôi bóc lớp ni-lông bọc bên ngoài miếng thịt. Tôi thả cục thịt vào trong bát và cô nàng lập tức vục mặt vào ăn như một con lợn con phàm ăn.
“Ố ồ, ai đó đang gặp rắc rối thì phải?” - một giọng nói vang lên và tôi sững người, ngẩng đầu lên nhìn. Thane đang ngồi vắt vẻo trên cái bàn ăn của nhà tôi, còn Styx một phần do quá đói bụng, một phần do quá mải ăn nên không nhận ra sự hiện diện của gã thần chết - “không ngờ thịt sống còn xếp trên cả thần chết cơ đấy.” hắn nói, khi thấy tôi cúi xuống lườm Styx.
“Kaylee.” - anh Nash vẫn không hề hay biết chuyện gì đang làm sao nhãng sự tập trung của tôi - “Em có thích anh ấy không?
“Thích ai cơ?” Thane trượt xuống khỏi bàn, đi xuyên qua người anh Nash, làm tôi rùng mình kinh hãi khi chứng kiến cảnh hai người họ… quyện vào nhau.
“Chuyện đó có quan trọng không?” Tôi bọc miếng thịt còn lại vào trong túi, cố gắng giả vờ như không nhìn thấy kẻ được chỉ định sẽ lấy đi mạng sống của tôi trong vài ngày tới, đang mò cuộc sống riêng tư của tôi một cách phi pháp.
“Tất nhiên là quan trọng rồi.” - anh Nash gắt lên - “Tại sao lại không?”
Tôi cất miếng thịt vào trong tủ rồi quay mặt đối diện với anh. “Bởi vì chỉ còn ba ngày nữa thôi là em sẽ phải chết, và tất cả những chuyện này chẳng còn có ý nghĩa gì hết.”
“nói hay lắm!” Giọng nói của Thane, như tiếng sấm rền, vang vọng khắp phòng bếp mặc dù chỉ có mình tôi nghe thấy
“Nhưng nó quan trọng với anh.” - anh Nash vẫn khăng khăng - “Và sau ba ngày nữa cũng sẽ vẫn như vậy. Bởi vì anh Tod sẽ vẫn ở đây, và mỗi khi nhìn thấy anh ấy, anh sẽ lại nghĩ về tình cảm của anh ấy dành cho em và tự hỏi không biết nó có xuất phát từ cả hai phía hay không. Rằng có khi nào anh trai anh từng tìm cách cướp bạn gái của mình không. Vì thế hãy trả lời anh! Em có thích anh ấy không?”
“Ồ, còn có một ông anh trai nữa cơ à?” - Thane thích thú reo lên, giờ hắn ta đang chỉ còn cách tôi chưa đầy nửa mét - “Bi kịch, bi kịch, bi kịch.”
Tôi cố gắng tập trung vào anh Nash, và lơ gã thần chết đi. “Thứ nhất, em không phải là một món đồ để mà ai muốn cướp thì cướp.”
“Ý anh không phải như vậy.” Nash vừa mở lời đã bị tôi cắt ngang.
“Thứ hai, anh Tod chẳng định cướp cái gì của anh hết. anh và mẹ anh là tất cả những gì anh ấy có trên thế giới này. Và em nghĩ anh ấy sẽ không bao giờ muốn làm tổn thương em trai mình.”
“cô có biết Cain và Abel cũng là anh em ruột…” Thane chưa kịp nói hết câu thì đã bị tôi quay ngoắt lại trừng mắt cảnh cáo. anh Nash thấy vậy cũng nhìn theo ánh mắt tôi nhưng chẳng phát hiện ra được gì cả.
“Là anh ấy đúng không? anh ấy đang ở đây à?” - Nash sẵng giọng hỏi - “anh ấy đang nói chuyện với em đấy hả?”
“Tại sao anh chàng Tod đó lại biết tàng hình?” - Thane thắc mắc - “cô không có người bạn nào là con người à?”
Tôi quay lại, trả lời anh Nash. “không, không phải là anh Tod. Là...”
“Này, này...” - Thane lướt đến trước mặt tôi, mũi hắn sượt qua má tôi, làm tôi rùng mình khiếp sợ - “Nếu cô nói cho cậu ta biết, tôi sẽ buộc lòng phải giết cậu ta. Và một khi tôi đã phá luật được một lần, đằng nào cũng sẽ phải sống chui sống lủi rồi, không có gì đảm bảo tôi sẽ không phá luật lần hai, và mang cô đi ngay... lập tức...” hắn lượn một vòng ra phía sau, các ngón tay trượt nhẹ theo cánh tay tôi. Tôi nhắm mắt lại, cố gắng chống lại cảm giác buồn nôn đang dâng lên tới tận cổ họng.
“Kaylee!” - anh Nash quát ầm lên - “Trả lời anh đi!”
Nhưng tôi không thể. Giờ tôi thậm chí còn chẳng nghĩ được gì, chứ đừng nói là mở miệng nói chuyện.
“Đây sẽ là bí mật nho nhỏ của chúng ta nhé Kaylee?” Gã thần chết thì thầm vào tai tôi.
“Tod!” - anh Nash gầm lên, nhìn quanh bếp - “Cút khỏi đây ngay!”
“không phải anh Tod đâu!” - Tôi nói, và Thane khựng người lại bên cạnh tôi -”Chẳng có ai hết.”
“Ngoan lắm…” - hắn mỉm cười hài lòng - “Hẹn gặp lại lần sau nhé...” Và rồi hắn biến mất, còn tôi dựa hẳn người ra đằng sau, thở phào nhẹ nhõm.
“Thế thì là gì?” anh Nash hỏi, trong khi tôi vẫn chưa hết bàng hoàng trước lời đe dọa vừa rồi của gã thần chết.
“Em không biết, anh Nash ạ. Em không biết mình có thích anh Tod hay không.”
sự thật là tôi thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ tới khả năng đó cho tới vài tiếng trước, bởi chuyện ấy quá khó tin. Tôi đâu phải là Emma hay Sophie. Tôi không xinh, thân hình cũng chẳng đẹp. Đám con trai chưa bao giờ tranh giành nhau vì tôi. anh Nash là ngoại lệ. Tôi sẽ chẳng thể lọt vào tầm ngắm của anh nếu chúng tôi không phải cùng chung một giống loài. Vì thế tôi chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ được người nào khác để ý.
Điều ngược lại nghe có vẻ sẽ hợp lý hơn - rằng ai đó sẽ cướp anh ấy khỏi tôi.
“Thế anh có thích Sabine không?” Nếu anh ấy đã muốn chơi bài ngửa như thế thì tôi sẽ chơi với anh ấy đến cùng.
Ngay lập tức, Nash quay lưng bỏ thẳng ra ngoài phòng khách. “Chuyện này chẳng liên quan gì tới Sabine hết.”
Tôi đi theo anh, lần này thì tức giận thực sự. “Em nghĩ có đấy. anh có muốn biết em nghĩ gì không?” - Tôi hỏi, không để cho anh kịp trả lời - “Em nghĩ anh có thích Sabine, dù chỉ là một chút xíu. Em nghĩ anh thích việc chị ta vẫn muốn có anh và anh thích tán tỉnh với chị ta khi em không có ở đây, và gieo hy vọng vào đầu chị ta. Tham gia vào trò mèo vờn chuột của chị ta.” Tôi hít một hơi thật sâu, ngạc nhiên với chính cơn thịnh nộ của mình, trước thái độ tiền hậu bất nhất của Nash.
“Nhưng em nghĩ chuyện không chỉ có vậy. Em biết hai người từng yêu nhau tha thiết, và em nghĩ anh sẽ không bao giờ có thể quên được những gì đã có giữa hai người. một cách hoàn toàn. Và anh cũng biết điều đó. Nhưng anh vẫn tiếp tục ở bên cạnh chị ta, một mình, trong phòng của anh. Như thế có khác nào thách thức nhau xem ai sẽ là ngươi vượt giới hạn tình bạn trước. Vậy mà giờ anh dám đứng đây hỏi em có thích anh Tod không, khi mà chỉ còn 3 ngày nữa là em sẽ chết.”
Tại sao mối quan hệ của bốn người chúng tôi bỗng dưng lại trở nên rắc rối như thế này? Tại sao tôi không nhìn thấy trước được điều ấy?
Nash sững người lại nhìn tôi. “anh xin lỗi vì đã lôi chuyện này ra để nói vào lúc này. anh thề là anh không hề có ý định vượt quá tình bạn với Sabine, nhưng đây là lần thứ hai trong tuần em cho anh leo cây, sau đó lại xuất hiện bên cạnh anh Tod. anh biết anh ấy muốn có em, và chuyện này càng nhìn càng thấy giống như được xuất phát từ cả hai phía…?”
Giọng anh vút lên ở phía cuối câu, tạo thành một câu hỏi. anh ấy vẫn đang đặt câu hỏi với tôi. Và tôi không muốn phải nói dối. Nhưng chuyện đó có thực sự quan trọng không? Có gì sai nếu tôi thấy anh Tod vui tính, khó đoán định và có mặt mỗi khi tôi cần? Có gì sai nếu anh ấy thích mỗi khi tôi “nổi cơn” và không hề nghĩ tôi bị điên khi muốn đột nhập vào bệnh viện tâm thần Lakeside? Có gì sai nếu anh ấy dành nhiều tháng trời làm quen và trò chuyện với tôi, thay vì tìm cách lên giường với tôi ngay trong tuần đầu gặp mặt?
Cho dù tình yêu đó có thật đi chăng nữa, tôi cũng đâu còn cơ hội để khám phá và trải nghiệm nó? Vậy thì quan tâm để làm gì?
Tôi có nên thừa nhận là mình có thể - chỉ là có thể thôi - cũng thích anh Tod không, khi mà biết chắc rằng nó sẽ phá hỏng mọi chuyện giữa tôi và anh Nash chẳng vì lý do gì? Mọi chuyện sẽ khác, nếu tôi không phải sắp chết. Nếu tôi có cơ hội suy nghĩ về cảm giác của mình và cân nhắc hậu quả lâu dài của nó. Nhưng vì chuyện đó sẽ không xảy ra nên…
“anh Nash, tại sao em lại ở bên cạnh anh, nếu em thích anh ấy?”
Thay vì trả lời, anh kéo tôi lại gần và nhìn sâu vào mắt tôi. Trong một thoáng, tôi như bị nhấn chìm trong một nỗi hoảng sợ không tên. Nhưng rồi tôi gồng mình cố nuốt nó vào bên trong điều hòa lại nhịp thở và tập trung nghĩ tới việc mình không muốn làm tổn thương anh Nash đến nhường nào.
“Vậy là chúng ta vẫn ổn đúng không?” anh hỏi, và tôi hiểu rằng mình đã kiểm soát được các vòng xoáy cảm xúc của mình lần đầu tiên trong đời.
“Vâng, chúng ta vẫn ổn.”
“Vậy thì tốt…” - anh nhướn mày lên đầy thách thức, như thể anh vẫn chưa thực sự tin tôi hoàn toàn - “Chúng ta đang ở nhà một mình đấy…” - anh khẽ siết nhẹ lấy tôi và thì thầm vào tai tôi - “Hay là bọn mình vào phòng em và…”
Nếu là vài tiếng trước chắc tôi sẽ vui vẻ làm theo lời anh ấy thật. Nhưng giờ thì không. anh Tod nói đúng - tôi muốn ngủ với anh Nash chỉ để nói rằng mình đã làm chuyện đó. Để biết cái cảm giác đó nó như thế nào. Nhưng anh Nash lại nghĩ nó có ý nghĩa hơn thế.
Tôi nói dối để tránh làm tổn thương tới anh ấy bởi vì tôi cũng chỉ còn sống được vài ngày, nhưng anh Tod thì không. Và 300 năm là một khoảng thời gian quá dài dể căm ghét anh trai của mình.
Nhưng lấy lý do mình sắp chết để biện minh cho việc lên giường với anh Nash lại là chuyện khác hẳn. Tôi không thể lợi dụng anh ấy như vậy. Vì thế, tôi lại nói dối anh một lần nữa.
“Hôm nay quả là một ngày dài, và em đang sắp chết đói đến nơi rồi. Hay là bọn mình gọi đồ ăn Trung Quốc về nhà và nằm xem phim đi. Tùy anh chọn.”
Nash nhíu mày. “anh tưởng em cũng muốn.”
“Em có mà. Chỉ là... không phải tối nay.” Cũng như các tối còn lại. Nhưng tới đâu hay tới đó, tôi sẽ xử lý mấy tối kia sau - “Em vẫn giận vì anh hỏi về anh Tod đấy à?”
“không phải. Chuyện này không liên quan gì tới anh Tod, và em cũng không hề giận anh. Mọi chuyện vẫn ổn, anh yên tâm.” Và hiển nhiên đó là một lời nói dối rồi.
Mặt anh ấy trông có vẻ không được thuyết phục lắm, nhưng vẫn cúi xuống hôn lên trán tôi, để giấu đi nỗi thất vọng của mình. “Em gọi đồ ăn đi. anh sẽ chọn phim. không quan trọng chúng ta làm gì. Chỉ cần được ở bên cạnh em, với anh đã là đủ rồi.”
Cảm giác tội lỗi giống như đại dương nuốt chửng lấy tôi.
“LÚC CON CÒN BÉ, con vẫn thường gọi chúng là “bánh trái tim”.” Tôi đang cắn dở miếng bánh quy vội ngẩng đầu lên và thấy bố đang đứng ở cửa phòng bếp.
“Con chào bố. Cả đêm qua bố đã đi đâu thế?” Trông bố thật mệt mỏi với đôi mắt đỏ ngầu, thâm quầng, da dẻ thì tái nhợt.
“Tìm kiếm phép màu.” Bố tôi thở dài, uể oải bước tới cái máy pha cà phê.
“Chính xác thì bố đã ở đâu?” - Tôi hỏi, trong khi bố rót cà phê ra cốc - “Ông Ryan đã để lại lời nhắn qua điện thoại ở nhà. Ông ấy nói nếu hôm nay bố không đi làm, bố sẽ bị đuổi việc. Mà cả tuần nay bố đã đi làm buổi nào chưa thế?”
Bố tôi hớp luôn một ngụm cà phê đặc mà không buồn cho đường. “Giờ bố có nhiều chuyện quan trọng hơn phải lo Kaylee ạ. Nhưng dường như cả vũ trụ này không hiểu được rằng con là phép màu duy nhất mà bố có.”
Tôi lặng lẽ gật đầu, cố gắng để không khóc. “Vũ trụ lúc nào cũng đúng, bố ạ. Bố không thể làm gì để thay đổi điều đó.”
Nhưng bố tôi lơ đi như không nghe thấy lời tôi vừa nói. “Con có muốn nghỉ học hôm nay và ở nhà chơi với bố không? Chỉ hai bố con mình thôi? Thấy bảo TV hôm nay chiếu nguyên một ngày toàn các phim về người ngoài hành tinh đấy. Chúng ta có thể gọi pizza và ngồi thưởng thức phim.”
Tôi chỉ muốn òa khóc. Bố không chịu thừa nhận là ông không thể cứu tôi, nhưng lời đề nghị dành một ngày cho bố-và-con-gái nói lên tất cả. Tôi đã rất muốn nói có. Muốn được ngồi ở nhà xem phim cả ngày cùng với bố, một lần cuối. Nhưng... “không được.” - Tôi cắn nốt miếng bánh việt quất, lắc đầu từ chối – “Bố cần phải đi làm.” Và tôi cần phải tới trường để lên kế hoạch tiêu diệt con quỷ Cõi âm đang đóng giả làm thầy giáo Toán của chúng tôi.
“Thế tối nay thì sao?” - Bố cố che giấu sự thất vọng của mình nhưng tôi vẫn nhìn ra được sự thật qua sự chuyển động hiếm hoi của các vòng xoáy trong mắt bố - “Bố sẽ làm rất nhanh rồi về.”
“Tất nhiên là được rồi.” - TV nhà tôi có cái đầu đĩa đến cả tháng nay rồi mà bố tôi vẫn đã biết chuyển kênh thế nào đâu - “trên đường về bố nhớ mua bánh pizza nhé, con sẽ đợi bố ở nhà.” Đằng nào thì tôi cũng sẽ không làm bài tập về nhà. Từ nay cho tới cuối đời.
“Thỏa thuận vậy đi.” Bố mỉm cười và trông có vẻ tươi tỉnh hơn một chút. Những ngày qua hẳn là rất khó khăn với bố. Chỉ mới mấy ngày thôi mà trông bố tiều tụy hẳn đi. Và tôi chợt nhận ra rằng: Người đi trước có khi lại sướng hơn người ở lại. Chỉ mấy ngày nữa thôi, mọi rắc rối của tôi sẽ chấm dứt. Nhưng bố sẽ phải tiếp tục sống với cái chết của tôi – với nỗi ân hận vì đã không cứu được tôi - trong suốt phần đời còn lại của mình.
Tôi đang định mở miệng nói câu gì đó - để bố hiểu rằng tôi yêu bố nhường nào - bỗng có tiếng chuông cửa vang lên.
Bố cau mày chưa kịp hỏi xem là ai thì tôi đã vội chạy ra mở cửa. Nash và Sabine đang đứng ở trước cửa, xe ô tô của chị ta đỗ ngoài đường. Tôi lùi lại cho họ vào nhà, trong khi bố tôi đổ nốt chỗ cà phê còn lại vào cái bình giữ nhiệt.
“Cháu chào chú Cavanaugh.” Sabine chào bố tôi rồi ngồi xuống bên cạnh anh Nash.
“Sao hôm nay cả mấy đứa đều dậy sớm thế? Có chuyện gì à? một tay bố tôi cầm găng tay và chìa khóa, một tay cầm bình cà phê. Bố tôi chấp nhận chịu đựng cái cảm giác rờn rợn toát ra từ người Sabine mỗi khi chị ta tức giận hay buồn bực chuyện gì bởi vì bố không biết chị ta đã từng làm gì với tôi và những giấc mơ của tôi. Và bởi vì bố thấy tội nghiệp cho chị ta, khi phải sống chung với bà mẹ nuôi chỉ vì vài đồng trợ cấp của chính phủ nên mới nhận nuôi chị ta. Có điều, Sabine lại thích được tự do, không người kiểm soát như thế.
không ai biết - ngoại trừ anh Nash, nhưng anh ấy không chịu nói - chị ta kiếm đâu ra cái xe ô tô đó, khi mà việc làm thì không có, tiền tiêu vặt còn chẳng đủ ăn, nói gì đến nuôi xe.
“Hôm nay bọn con có vài việc phải làm ở trường.” - Tôi nói. Và về lý thuyết thì đó không hẳn là một lời nói dối. Nhưng nếu tôi kể cho bố nghe sự thật, bố sẽ không đời nào chịu đi làm, và bố sẽ bị mất việc. Như thế, sau khi tôi chết, bố sẽ chẳng còn lý do gì để sống tiếp nữa.
“OK” - Bố đặt tay lên nắm cửa và quay lại nhìn tôi - “Giờ thì nói cho bố biết mấy đứa đang tính làm chuyện gì.”
Đáng ra tôi phải đoán được là sau ngần ấy thời gian sống với nhau, giờ bố đã quá hiểu tôi để nhận ra kiểu nói-thật-lấp-lửng này của tôi. “Bố không muốn biết đâu.”
“thì con cứ thử nói xem nào.”
“Bố quên thế nào gọi là trẻ vị thành niên tự do à?” - Tôi nhe răng cười thách thức - “Làm sao con còn gặp rắc rối gì được nữa khi chỉ còn có 2 ngày thôi?” Nhưng trông bố có vẻ không hài lòng với lời nhắc nhở của tôi.
“Nếu bố nhớ không nhầm thì điều khoản tự do này sẽ hết hạn trong vòng 48 tiếng tới. Và bố yêu cầu được nghe tất cả mọi chuyện vào bữa sáng ngày thứ Sáu.”
“Thỏa thuận thế đi.”
không ai nói ra điều chúng tôi đang thực sự suy nghĩ - rằng lần này tôi sẽ không còn có mặt để mà thú tội và chịu phạt cấm túc.
Sau khi bố tôi vừa đi được vài phút thì Alec gõ cửa, đúng như dự đoán của tôi. “OK, tôi đến rồi đây.” - anh ta đi thẳng vào trong phòng khách - “Tự dưng sao lại tụ tập đông đủ thế này?”
Tôi đóng cửa lại sau lưng. “Tối hôm qua tôi đã nói chuyện với một trong mấy nạn nhân của tay Beck. Hy vọng anh có thể có thêm vài câu trả lời cho chúng tôi.”
Alec thở dài nhìn tôi, sau đó nhìn qua Sabine và anh Nash. - Cuối cùng quay trở lại nhìn tôi. “cô sẽ không chịu từ bỏ chuyện này, đúng không?” - anh ta hỏi, và tôi lắc đầu - “Thôi được. Nhưng phải cho tôi ăn cái gì đấy. Tôi thậm chí còn chưa hề chợp mắt hôm qua tới giờ.” Alec làm ca 3 cùng chỗ làm với bố tôi.
“Bánh quy sô-cô-la nhé?” Tôi đề nghị.
“Và thật nhiều cà phê.”
Trong lúc anh Nash pha bình cà phê mới, tôi để nguyên cả hộp bánh quy ra đĩa. “cô gái tôi gặp tối qua tên là Parrah Combs, và cô ấy đang mang thai đứa con của Beck. Theo như lời Lydia kể thì các y tá nói đứa bé là con trai. Đồng nghĩa với việc đứa bé là một incubus đúng không?”
Alec gật đầu, nhét cả miếng bánh vào miệng nhai ngon lành.
“Lydia là ai?” anh Nash hỏi, ngồi xuống cái ghế giữa tôi và Sabine, vói một đĩa bánh của riêng mình.
“Bạn cùng phòng với Farrah. Em đã gặp chị ấy hồi ở Lakeside.”
“OK, vậy là Beck sắp sửa có được đứa con trai mà hắn hằng mong ước rồi.” - Alec nhún vai, cầm cốc cà phê lên - “Có vẻ như vụ này sắp tự giải quyết xong rồi. một khi hắn đã có được thứ hắn cần, chúng ta coi như đã thoát được khỏi hắn, ít nhất là trong vòng một thế kỷ tới.”
“không đời nào.” - Sabine kiên quyết lắc đầu - “Loại người như hắn không xứng đáng có một cái kết hanh phúc. hắn phải trả giá cho việc làm của mình.
Tôi phải kiềm chế lắm mới không nói thẳng vào mặt Sabine rằng đáng ra chị ta cũng nên phải trả giá cực đắt cho những gì đã làm với tôi và mọi người. Nhưng tôi không muốn đổ thêm dầu vào lửa cho tung toé ra làm gì.
“hắn ta sẽ không có được cái kết hạnh phúc hay một đứa con trai.” - Cuối cùng tôi lên tiếng - “Theo như lời anh Tod thì các cái thai incubus rất khó để giữ được đến đủ tháng. Những người không bị sẩy thai nếu không bị cái thai làm cho hóa điên thì rồi cũng sẽ phải chết. Và Farrah đang phải chịu đựng cả hai điều trên. Lý do duy nhất chị ta và đứa bé vẫn sống được đến bây giờ là vì Lydia là một syphon và chị ấy đã gánh hộ nỗi đau đớn của Farrah. Nhưng giờ không còn chị ấy ở bên cạnh để chia sẻ nữa, Farrah và đứa bé chắc chắn sẽ chết, và Beck sẽ lại quay trở lại con số 0. Vì thế hắn ta vẫn bị xếp vào loại nguy hiểm và cần phải bị loại bỏ.”
“Khoan đã, Lydia đã đi đâu?” anh Nash thắc mắc, nhưng tay vẫn liên tục bẻ bánh dút vào miệng.
“Ừm… anh Tod và em đã… giải thoát cho chị ta.”
“cô đã thả một bệnh nhân tâm thần ra khỏi bệnh viện ý hả?” Alec đang cắn dở miếng bánh vội dừng lại.
Sabine ngả người ra sau ghế, mặt đầy thán phục. “Gần đây cô cũng bạo ghê nhỉ?”
“Chị ấy không thuộc về nơi đó, cũng giống như tôi thôi.” Tôi nói, và lông mày của cô nàng mara xếch ngược lên.
“cô có chắc không đó, Kay...”
Tôi trừng mắt nhìn chị ta, nhưng không vì thế mà bị phân tâm. “Vấn đề là Farrah không thể giữ lại đứa bé nếu không có sự giúp đỡ của Lydia, vì thế nếu Beck phát hiện ra chuyện sắp mất đứa con trai, chắc chắn hắn sẽ hành động. Tôi đoán nếu Farrah là một trong những nạn nhân đầu tiên của hắn, và chị ta đang mang thai đến tháng thứ 7, chứng tỏ chu kỳ sinh sản của hắn sắp kết thúc mà vẫn chưa được mụn con trai nào. Chuyện đó sẽ chỉ càng khiến cho hắn ta liều mạng và bất cẩn hơn thôi. Và điều cuối cùng trường chúng ta cần bây giờ là một loạt các ca sẩy thai liên quan tới quỷ incubus.”
“Nhưng thà sẩy thai còn hơn là giữ lại cái thai, nhất là khi cái thai có thể gây nguy hiểm tới bà mẹ như thế.” Sabine nói.
“Tôi không nghĩ thế.” - Tôi nhớ lại lời Danica đã nói với tôi trong bệnh viện - “Tử cung của Danica đã bị tổn thương nghiêm trọng tới mức vĩnh viễn không thể có con được nữa. Tôi đang tự hỏi không hiểu đó chỉ là một trường hợp hy hữu hay lại là một hậu quả khủng khiếp khác của việc mang thai với quỷ incubus.” Cả tôi, Sabine và anh Nash đồng loạt quay sang nhìn Alec chờ đợi.
“Đây là triệu chứng điển hình của một ca sẩy thai incubus và nếu là vài thế kỷ trước thì cô ấy đã không thể giữ được mạng sống rồi. cô ấy sẽ bị chảy máu đến chết.” - Alec nhún vai, đút tiếp một miếng bánh nữa vào miệng - “Nhưng ít ra bạn của cô vẫn còn sống là may rồi.”
“anh nghĩ Danica nên cảm thấy mừng khi biết chuyện đó?” Tôi đẩy đĩa bánh sang một bên, tự dưng hết cả muốn ăn.
Mặc dù phải ăn để sống thật đấy, nhưng tôi chưa bao giờ hại ai tới mức đó. Tôi thề đấy.” Sabine thốt lên đầy phẫn nộ.
“Có phải cô cũng đã nghĩ về tôi như thế không?” - Đột nhiên Sabine quay sang hỏi tôi - “Giống như một con quái vật hại người?”
“không.” Tôi nói, và chị ta giả vờ tin cái điều tôi đang giả vờ là thật. Nhưng quả thực đây là lần đầu tiên tôi thấy chị ta trông tổn thương như thế.
“sự phá hủy nội tạng chính là một tác dụng phụ đáng tiếc của việc không thể mang thai đến đủ tháng.” - Alec kéo chúng tôi trở lại với vấn đề chính - “Đó là lý do chúng thường nhắm vào các cô gái trẻ, khỏe mạnh, người có khả năng sống sót qua thời kỳ mang thai.”
“Vì thế mà hắn mới chọn các trường trung học.” anh Nash kết luận. Nhưng điều đó chẳng hề giúp vơi đi nỗi sợ hãi của tôi.
Alec nhún vai. “Tuổi tác có lẽ cũng không quan trọng với hắn. Vài trăm năm trước, các cô gái trong tầm ngắm của hắn đều phải đang trong độ tuổi kết hôn.”
Tôi khoanh hai tay lại trước ngực. “Nhưng thời nay con gái phát triển sớm lắm.”
“Và không cẩn thận đi tù như chơi.” - Sabine nói - “Nếu hắn ta là một thằng ngốc, chắc chắn chúng ta đã phải biết chuyện hắn quan hệ bất chính với học sinh từ lâu rồi, chứ không phải đợi tới vụ sảy thai của Danica. cô để ý mà xem, hắn ta toàn chọn học sinh năm ba hoặc năm cuối - những người đã đủ tuổi được phép kết hôn. Đó là 17 tuổi, theo luật của bang Texas, nếu cô đang băn khoăn muốn biết.”
Tôi quắc mắt nhìn Sabine. “Tôi chẳng băn khoăn gì hết.”
“Điều tôi muốn nói là hắn làm vậy không phải vì sợ hệ thống pháp luật của con người. Bản thân tôi cũng đâu có sợ. Hơn nữa về lý thuyết mà nói, hắn đâu có làm gì trái pháp luật đâu. hắn có thể sẽ bị đuổi việc, nhưng tôi không nghĩ là hắn quan tâm tới điều đó. hắn cần một đứa con trai, chứ không phải lương hưu.”
“Ok, vậy là chúng ta đều nhất trí là hắn sẽ còn tiếp tục đi tìm người mang thai hộ cho mình, và Emma chỉ là một ứng cử viên.” Tôi kết luận.
“Và cô gái tiếp theo có thể là học sinh năm ba hoặc năm cuối.” anh Nash bổ sung.
“Và là học sinh trong lớp của hắn.” - cô nàng mara nói thêm - “một người có vấn đề với môn Toán, cần phải học phụ đạo riêng với thầy. Đó là cách hắn che mắt thiên hạ.”
“Ngoài ra còn phải kể tới cơ hội nữa. “ - anh Nash đẩy cái đĩa đã sạch bách của mình sang một bên - “hắn sẽ phải tìm một người có hoàn cảnh gia đình đặc biệt, để không bị phụ huynh gây cản trở cho kế hoạch của mình. Em nói bố của Farrah là người lái xe tải đúng không? Chứng tỏ ông ấy thường xuyên không ở nhà. Và mẹ cô ấy cũng đã chết? Mẹ của Danica thì đang phải nằm viện, đâu có thể canh chừng cô con gái.”
“Vâng, nhưng bác Sussman mới chỉ bị hôn mê 4 tuần nay thôi. Và Danica nói cậu ấy đã qua đêm với bố của đứa bé hồi một tháng trước. Vì thế có thể Danica đã có thai trước khi mẹ cậu ấy bị ốm. Hoặc ít nhất là vào đúng thời điểm đó...” Giọng của tôi nhỏ dần khi trong đầu đột nhiên nảy ra một khả năng khác.
“Chuyện gì thế?” Sabine gọi với theo, lúc tôi đúng bật dậy chạy ra phòng khách tìm cái máy tính xách tay.
Tôi đặt cái laptop lên bàn và bật nó lên. “Theo lời cô y tá thì mẹ của Danica đã bị chết não, còn mẹ của Farrah đột nhiên chết không rõ nguyên nhân.”
“Em nghĩ đó không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên?” anh Nash dịch sát ghế lại gần tôi, ghé mắt nhìn vào màn hình máy tính.
“Trong suốt thời gian qua, chúng ta đã học được gì từ cái gọi là sự trùng hợp hả mọi người?” Tôi gõ từ khóa: Farrah Combs, Cáo phó và Crestwood, Texas vào thanh công cụ rồi ấn nút tìm kiếm.
“Chẳng có gì gọi là trùng hợp hết.” - anh Nash lẩm bẩm trả lời - Các kết quả tìm kiếm hiện ra và đập ngay vào mắt chúng tôi là trang báo điện tử Bản tin sáng Dallas với bản cáo phó của Lynne Combs - “Đây rồi.” anh Nash chỉ và tôi bấm vào đó. Sabine và Alec thấy vậy cũng nhoài hẳn người qua vai tôi đọc.
Lynne Erica Combs, 38 tuổi, đã từ trần tại nhà riêng vào 29 tháng 8. Bà sống ở Crestwood, Texas cùng với chồng là Michael Combs và cô con gái Farrah Combs. Bà có một cô em gái Meyers hiện đang sống ở Dallas, Texas.”
“Tháng 8.” - Sabine giơ tay lên tính, trong lúc tôi bấm nút in - “Gần 7 tháng trước.”
“Lydia nói Farrah đang mang thai được 28 tuần.” - Tôi gập nắp máy tính xuống, chẳng buồn ấn nút tắt nguồn - “Đúng 7 tháng!”
anh Nash gật đầu. “Chúng ta đều đang nghĩ về cùng một điều đúng không?”
“hắn ta đã ăn các bà mẹ và thụ thai với các cô con gái.” - Tôi thấy lợm hết cả giọng khi phải nói ra những lời này. Cũng may là nãy giờ tôi không ăn gì. Tôi quay sang nhìn khuôn mặt đằng đằng sát khí của Alec, một điều rất hiếm gặp ở một người đã sống gần 1/4 thế kỷ bên Cõi âm như anh ta - “Như thế đã đủ bằng chứng cho anh chưa? hắn xứng đáng phải nhận một cái kết đau đớn rồi chứ?”
Alec gật đầu nhất trí với cả ba chúng tôi. “Xử hắn đi!”
”Cậu nhìn thấy cô ấy hả ?” - Scott hỏi