Nữ Thần Cô Ấy Thà Gãy Chứ Không Chịu Cong

Chương 60: Chương 60: Là cô ấy bao dung tôi




Hai giờ rưỡi chiều, sảnh phòng hội nghị khu A, phóng viên tập trung rất đông.

Đồng thời các trang web phát sóng trực tiếp đã mở bình luận chạy trên màn hình, phút chốc màn hình trực tiếp trở nên đen kịt, vô số bình luận chữ chạy khắp màn hình.

“Họp báo trực tiếp! Tôi thích!”

“Thật đúng là phong cách của Tưởng Tư Tư trước sau như một... Có chuyện nói trực tiếp, giáp mặt nói với toàn bộ cộng đồng mạng.”

“Có điều là tôi thật sự không ngờ, Tưởng Tư Tư phô trương thanh thế như vậy? Chẳng lẽ là muốn tuyên bố với cộng đồng mạng, cô ấy muốn tuyển nữ chính mới trong toàn quốc?”

“Ha ha ha ah!! Lầu trên trí tưởng tượng phong phú thật!”

“Đây là hủy hợp đồng trực tiếp sao! Thật mong chờ! Muốn xem vẻ mặt Lãnh Tương! Cho cô ta dám chơi đại bài! Cho cô dám nhăn mặt!!”

“Ha ha ha ha ngẫm lại cảm thấy thật phấn khích!!”

“Chư vị, tối qua Tưởng Tư Tư đăng bức ảnh kia, nếu tôi không nhìn lầm, trên đó viết chắc là [Lời đồn có lẽ có]...”

“Các vị bình tĩnh một chút, cẩn thận ngẫm nghĩ những lời này, tôi cảm giác chắc là muốn giải thích điều gì đó?”

Qua một lúc, phòng hội nghị to như vậy đã không còn chỗ trống, hàng ghế sau xếp đầy máy ảnh, thỉnh thoảng vang lên tiếng chớp đèn.

Tưởng Tư Tư vừa trang điểm vừa nói chuyện với Đàm Nhã, hầu hết người trong đoàn phim đều đã tập trung ở hậu trường, phía sau phòng nghỉ đầy tiếng cười đùa tán dóc.

Chị biên kịch: “Tôi cảm thấy tôi quay quá hay, quá giật gân rồi!”

Thầy đạo cụ: “Cô cút đi, là ai nói đi nói lại rồi tự khóc luôn hả?”

Thầy ánh sáng: “Vì ghi hình mà sáng nay tôi còn cố ý trang điểm.”

Chị biên kịch: “Nói thật, tôi viết kịch bản cũng không ngờ đến bản thân mình có ngày phải đối diện với máy quay như thế này.”

Thầy đạo cụ: “Tôi nhớ hình như hôm nay phát trực tiếp.”

Chị biên kịch: “Phát trực tiếp?? Anh nói thật sao?”

Thầy đạo cụ: “Đúng vậy, sáng nay tôi nghe đạo diễn Tưởng nói.”

Chị biên kịch che mặt lại, xong rồi: “A a a a a sáng nay tôi không trang điểm làm sao bây giờ!! Tôi có thể ghi hình lại được không?”

Thợ tranh điểm đang đánh nền cho Tưởng Tư Tư, hỏi: “Đạo diễn Tưởng, vừa rồi tôi có nhìn thoáng ra bên ngoài, có rất nhiều phóng viên đến.”

Tưởng Tư Tư nhắm mắt lại, cô nói: “Nhiều người mới thú vị, không có nhiều người thì có gì mà chơi chứ.”

Thợ trang điểm đổi cọ, nhìn nhìn bốn phía, lại nói: “Chuyện họp báo, đạo diễn Tưởng có nói với Lãnh Tương không?”

Tưởng Tư Tư: “Tôi không nói với cô ấy.”

Thợ tranh điểm có chút tiếc nuối: “Tại sao không nói với cô ấy? Rõ ràng cô ấy tốt thế mà lại bị người người trên mạng hắc đến thảm như vậy, chúng tôi thấy còn tức giận. Bây giờ có cơ hội giải thích tốt như vậy, nếu cô ấy không xem, vậy thật đáng tiếc.”

Thợ trang điểm lại nói: “Hơn nữa, đây cũng là tâm ý của đoàn phim chúng ta mà.”

Tưởng Tư Tư: “Tôi cảm thấy, lòng tự trọng của cô ấy cao như vậy, chắc sẽ không muốn xem đâu.”

“Cũng đúng.” Thợ trang điểm hít một hơi: “Nhưng hi vọng cô ấy sẽ đến xem.”

Đàm Nhã nhắc nhở: “Đạo diễn Tưởng, đã sắp hai giờ ba mươi lăm rồi.”

Tưởng Tư Tư: “Clip còn chưa chỉnh xong, cho bọn họ chờ đi, đừng vội.”

Người biên tập clip thở hồng hộc chạy từ bên ngoài vào, đưa cho Tưởng Tư Tư một cái USB, thậm chí thở không nổi nữa: “Đạo diễn Tưởng, clip làm xong rồi, chị xem đi.”

Tưởng Tư Tư không hề có chút lo lắng náo, trang điểm xong, tiện tay lấy máy tính bên cạnh lại, cắm USB vào.

Cô mở một đoạn clip trong USB lên, bắt đầu chỉnh sửa.

Đàm Nhã lại thúc giục một lần nữa: “Đạo diễn Tưởng, hai giờ bốn mươi rồi.”

Tưởng Tư Tư: “Bảo vài người ra ngoài tâm sự với phóng viên đi, tôi phải chỉnh lại một chút.”

Hai giờ bốn mươi, vẫn không có ai từ hậu đài bước ra.

Ngoài hội trường ồn ào, mọi người châu đầu ghé tai, không biết Tưởng Tư Tư định làm gì.

Ngay cả bình luận trên màn hình cũng bắt đầu chậm lại đáng kể, ít nhất có thể nhìn thấy được khuôn mặt của phóng viên trong màn hình.

Hai giờ năm mươi, cuối cùng cũng có động tĩnh từ trong hậu đài.

Các phóng viên và cư dân mạng đồng loạt hoan hô, ống kính máy quay cũng chuẩn bị sẵn sàng, chờ Tưởng Tư Tư đi ra.

Một bàn tay ló ra trước.

Rõ ràng là một bàn tay hơi béo, đầu ngón tay u ú giống như một cái củ cải.

Các phóng viên không quan tâm, nhanh chóng ấn máy điên cuồng, chủ nhân bàn tay kia cũng từ từ rụt lại, rồi lại từ từ đi ra.

Mọi người nín thở chờ đợi.

Phó đạo diễn béo ú từ trong hậu đài đi ra, liếc nhìn người bên dưới.

Mọi người thấy đó không phải là Tưởng Tư Tư, không hẹn mà cùng thất vọng cất camera đi.

Phó đạo diễn vui vẻ: “Tưởng Tư Tư bảo tôi ra trước tâm sự với mọi người, cho mọi người đỡ buồn chán, nhưng có vẻ tôi không được hoan nghênh lắm nhỉ?”

Các phóng viên vội lắc đầu, làm sao dám không chào đón chứ.

Chính là người của Tưởng Tư Tư mà?

Bình điên cuồng chạy trên màn hình.

“Ha ha ha các người thấy sắc mặt của mấy phóng viên đó không!! Rất buồn cười ha ha ha ha!!”

“Tốt xấu gì cũng là phó đạo diễn Mập Mập của chúng ta, sao có thể khinh thường Mập Mập của chúng ta như vậy chứ?”

“Tôi nhớ nắm trước đoàn phim bay khắp cả nước tuyên truyền, đạo diễn Tưởng ở trên sân khấu gọi bé Mập, còn vừa gọi vừa cười!!”

“Mập Mập cũng rất thích gọi đạo diễn Tưởng là Tưởng Lóc Da ahahaha!! Cả đoàn phim đều điên như nhau!! Được lắm!!”

Đoàn đội của Tưởng Tư Tư đều cố định, tình huống bình thường sẽ không có sự thay đổi lớn về mặt nhân sự, phần lớn cư dân mạng cũng vô cùng quen thuộc với họ, mà tất cả phim của cô đều do nhóm này thực hiện. Thử đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.