Lãnh Tương tự cảm thấy mình ăn mặt tùy tiện, không thích hợp vào Hồng Trì khiêu vũ, nên đi về phía quầy bar.
Người pha chế bị Tưởng Tư Tư bảo ra phía sau lấy rượu, Lãnh Tương ngồi xuống quầy bar, lập tức chú ý đến người phụ nữ đeo mặt nạ màu bạc đang pha rượu.
Kỹ thuật pha chế của bà chủ rất tốt, thoạt nhìn dường như còn chuyên nghiệp hơn người pha chế một chút, thon dài lại tinh tế, chất lỏng sắc sỡ ban đầu sau khi qua bàn tay pha chế của cô biến thành một màu trong suốt, mỗi một màu sắc đều rất nhạt, nhưng rất vừa phải, rất đẹp.
Đèn chùm treo trên quầy bar hắt sáng từ trên cao phản chiếu xuống ly rượu, khiến nó càng thêm trong suốt, chói lóa cả mắt.
Lần trước lúc nàng bị Vu San gày bẫy, bà chủ giải vây cho nàng, trấn an hai bên, còn tặng nàng thẻ vàng VIP của Hắc Trì.
Ấn tượng của nàng với bà chủ rất tốt, nếu không phải vì chuyện kia, quả thực nàng rất thích Hắc Trì.
Lãnh Tương nhìn bà chủ pha rượu, Tưởng Tư Tư mỉm cười nói: “Buổi tối tốt lành.”
Lãnh Tương thấy ở quầy bar ngoài bà chủ không còn ai khác, hỏi: “Người pha chế trước kia đâu?”
Tưởng Tư Tư cười nói: “Bị tôi đuổi việc rồi.”
Người pha chế ở phía sau lấy rượu xong, thình lình nghe được Tưởng Tư Tư nói mình bị đuổi việc, theo bản năng cúi đầu nhìn đồng phục của mình.
Anh ấy quyết định không đi ra, xem xem rốt cuộc ý tứ trong câu nói đó của bà chủ mình là gì.
Lãnh Tương kinh ngạc nhìn cô, hỏi: “Tại sao?”
Tưởng Tư Tư còn đang tiếp tục pha rượu, nói: “Bởi vì cậu ta phục vụ Vodka 70% cho người khách không thể uống được nó.”
Lãnh Tương nhận ra bà chủ đang nói đến mình, mím môi, nói: “Không phải lỗi của anh ấy, rượu là do tôi tự uống.”
Vốn dĩ người pha chế thấy nàng ngồi một mình, nên tặng một ly rượu mới cho nàng nếm thử, là bởi vì nàng và Vu San phát sinh mâu thuẫn, Vu San khiến cho nàng nhớ đến chuyện trước kia, tâm trạng nàng không tốt, mới hớp một hơi hết ly rượu.
Nàng không phải là người không hiểu lý lẽ, việc này không thể trách người pha chế được.
Tưởng Tư Tư nhìn Lãnh Tương, cười cười.
Cô nói: “Tôi đùa thôi, cậu ta tận tụy ở chỗ tôi nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, phải cho cậu ta một cơ hội lập công chuộc tội chứ.”
Người pha chế cầm rượu chưa khui trong phòng cất trữ đi đến.
Tưởng Tư Tư giao ly rượu chưa pha xong cho người pha chế, người pha chế mở chai rượu trên tay, rót vào đó một ít, màu phấn trong suốt như pha lê bị nhòa đi, biến thành màu lam quyến rũ, phía trên còn có thể loáng thoáng nhìn thấy mà vàng nhạt nổi lên.
Giống như màu váy của nàng khi khiêu vũ ở Hồng Trì.
Tưởng Tư Tư đẩy thành phẩm qua cho Lãnh Tương: “Sản phẩm mới nhất, lấy cảm hứng từ cô, tặng cho cô.”
Gần đây cô đang suy nghĩ về công thức pha chế mới, lúc pha chế thử phản ứng đầu tiên cô đã nghĩ về Lãnh Tương.
Lãnh Tương thấy người pha chế từ phía sau cầm rượu đi đến, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nếu bởi vì chuyện của nàng mà người pha chế bị đuổi, điều đó cũng không nên.
Người pha chế nói: “Cái này nồng độ cồn rất thấp, đảm bảo sẽ không say.”
Bởi vì sự kiện kia, đến nay người pha chế đều cảm thấy áy náy với nàng.
Người pha chế nói: “Mặc kệ thế nào, chuyện hôm đó, tôi cũng có phần trách nhiệm, tôi muốn xin lỗi cô.”
“Như vậy đi, về sau chỉ cần cô đến Hắc Trì, tất cả rượu đều ghi sổ cho tôi.”
Lãnh Tương nhìn bà chủ, bà chủ khoanh tay đứng bên cạnh, đôi môi dưới mặt nạ cong lên.
Lãnh Tương nói: “Không cần, tôi không trách anh.”
Tưởng Tư Tư cười nhạo anh ấy: “Được rồi, chút tiền lương đó cậu để dành lại cho mình đi.”
Tưởng Tư Tư lại nói với Lãnh Tương: “Về sau Hắc Trì chúng tôi miễn phí tất cả những hóa đơn của cô, chỉ cần cô sẵn lòng đến.”
Người phụ nữ đeo mặt nạ bạc này thật sự rất biết làm yên lòng người.
Theo lý mà nói, tuy rằng chuyện này không thể đổ lỗi cho Hắc Trì, nhưng Hắc Trì vẫn phải có trách nhiệm nhất định.
Mà cô đã nhẹ nhàng hóa giải sự cố của quán bar.
Thảo nào trên phố Nam Lộ có rất nhiều quán bar lớn nhỏ, Hắc Trì có thể đắc như vậy, trong môi trường cạnh tranh quyết liệt có được phần đông khách hàng máu mặt như vậy.
Điều này không thể không kể đến phương pháp quản lý và mạng lưới quan hệ của bà chủ.
Người phụ nữ này nhất định là phi trì trung chi vật*.
*Trì trung chi vật (Vật trong ao): ý nói người bình thường, không có sự nghiệp, tài năng gì đặc biệt. Cái này là dựa trên câu chuyện cá chép hóa rồng. Con cá chép sống ở trong ao, nếu nhảy qua được Long Môn thì hóa thành rồng, nếu không qua được thì vẫn chỉ là con cá chép bình thường mà thôi. Cho nên nói “phi trì trung chi vật” ám chỉ là một ngày nào đó kẻ đang nói đến sẽ trở thành rồng/kẻ hơn người.
Hơn nữa, nàng luôn cảm thấy người phụ nữ trước mặt khiến nàng mơ hồ có một cảm giác quen thuộc lạ thường.
Rốt cuộc cô là ai?
Lãnh Tương nhìn lý rượu màu lam thẩm trước mặt mình, nói: “Cảm ơn, nhưng hôm nay tôi không muốn uống loại này, có thể cho tôi một ly như lần trước tôi đã uống không?”
Tưởng Tư Tư nhìn nàng, cười cười, nói: “Làm sao vậy, tâm trạng không tốt?”
Lãnh Tương: “Ừm.”
Bởi vì chuyện lần trước Hắc Trì đã nâng cấp hệ thống bảo an lên một tầm cao mới, chắc là sẽ không tái diễn chuyện ngoài ý muốn.
Nếu Lãnh Tương yêu cầu, như vậy người pha chế đương nhiên sẽ không từ chối, anh ấy nhanh chóng pha một lý như lần trước Lãnh Tương đã uống, rồi đẩy đến trước mặt Lãnh Tương.
Lãnh Tương vừa định bưng ly rượu lên, Tương Tư Tư dùng ngón trỏ ấn lên viền ly rượu, nói: “Nếu tâm trạng không tốt, uống cái này rất dễ say, tổn hại sức khỏe.”
Lãnh Tương lắc đầu, nói: “Không sao.”
Đúng là nàng muốn uống say, vậy sẽ không nghĩ đến những chuyện lộn xộn nữa.
Nàng không thích Tưởng Tư Tư, thậm chí chỉ nhìn thấy cô đã muốn quay đầu bỏ đi.
Chuyện không thích này có nhiều phương diện, có nguyên nhân trước kia, nhưng quan trọng hơn vẫn là chuyện buổi tối hôm đó.
Ngay cả trong lòng hiểu được chuyện này không thể trách Tưởng Tư Tư, nhưng không thích chính là không thích, chán ghét chính là chán ghét.
Có điều là Tưởng Tư Tư thật sự giúp nàng rất nhiều, cô ấy giúp nàng giải vây, đặc biệt gần đây trong sự kiện kẻ thứ ba, nếu không có Tưởng Tư Tư, kết quả cuối cùng khẳng định là Vu San thắng lợi toàn diện.
Có thể nàng đã hoàn toàn bị những fan cực đoan đuổi ra khỏi giới giải trí.
Thậm chí Tưởng Tư Tư nói, muốn cho nàng là nữ chính.
Mà những giúp đỡ và vai nữ chính, rõ ràng là có giá của nó.
Giá phải trả chính là nằm trên giường Tưởng Tư Tư.
Giao dịch rất công bằng.
Nhưng nói trắng ra là, đây không phải là quy tắc ngầm nàng ghét nhất sao?
Tương lai và tự tôn, nên chọn thế nào?
Lãnh Tương nhìn hoa văn trên ly rượu, nhìn màu rượu phản chiếu rực rỡ dưới ánh sáng của đèn chùm.
Nàng bưng ly rượu lên, một hơi uống cạn.
Người pha chế suýt chút nữa bị nàng dọa chết khiếp.
Lãnh Tương uống hết một ly, để ly rượu xuống, nói: “Có thể cho tôi.... Một ly nữa không?”
Người pha chế đã nhìn thấy nàng uống say thảm như thế nào, chậc một tiếng, thấp giọng hỏi Tưởng Tư Tư, rằng: “Cô ấy uống như vậy thật sự không sao chứ? Tôi có cần phải đi chuẩn bị nước giải rượu cho cô ấy không?”
Tưởng Tư Tư nhìn trạng thái của Lãnh Tương, nói: “Không cần, tâm trạng không tốt cứ để cô ấy uống đi, đợi lát nữa cô ấy say thì đưa cô ấy lên phòng ngủ.”
Lần trước Lãnh Tương uống cùng lúc mấy loại rượu, sau khi uống hết ly mạnh nhất thì trực tiếp gục ngã.
Lần này từ đầu Lãnh Tương đã uống loại mạnh nhất, bây giờ men rượu chưa lên, còn chịu đựng được.
Người pha chế nhẫn nhịn khó chịu pha rượu cho Lãnh Tương, rất nhanh ly rượu đã được đẩy đến trước mặt Lãnh Tương.
Người pha chế có ý muốn trò chuyện với nàng, ngăn nàng tiếp túc uống, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lãnh Tương uống tiếp một ly rượu, đầu óc đã bắt đầu nóng lên, vốn dĩ nàng không muốn nói chuyện này với bất kỳ ai, ngay cả Thẩm Tranh cũng không tiết lộ lời nào.
Hiện giờ nàng lại muốn nói với người khác.
Lãnh Tương thấp giọng nói: “Anh có biết.... Tưởng Tư Tư không?”
Người pha chế liếc nhìn bà chủ nhà mình một cái.
Tưởng Tư Tư không phải đang ở trước mặt nàng sao?
Tưởng Tư Tư lập tức hiểu được vì sao tối nay Lãnh Tương xuất hiện ở đây.
Bởi vì ngay mai là đến hẹn, tâm trạng nàng không tốt, muốn đến đây mua say.
Tưởng Tư Tư ra hiệu bằng ánh mắt cho người pha chế, người pha chế nhanh chóng hiểu ra, xem ra tám phần là Lãnh Tương còn chưa biết thân phận thật của bà chủ nhà mình là Tưởng Tư Tư.
Người pha chế nhìn Lãnh Tương, trong lòng thở dài.
Bà chủ nhà mình đã gây nghiệt gì đây, làm hại tiểu mỹ nhân Lãnh Tương chạy đến đây mua say, còn không quên nhắc đến tên cô.
Như thế một lúc, Lãnh Tương cảm giác ngà ngà, nàng đã có chút say.
Nàng nhẹ giọng nói: “Tôi không muốn........”
Người pha chế không nghe rõ nàng nói gì, hỏi: “Cô không muốn gì?”
Lãnh Tương nằm nhoài cả người lên quầy bar, thấp giọng nói: “Không muốn......... gặp cô ấy.”
Không muốn gặp cô ấy, như vậy sẽ không có nhiều chuyện phiền não như vậy, sẽ không cần lo lắng tương lai.
Tưởng Tư Tư có chút đăm chiêu nhìn Lãnh Tương.
Tưởng Tư Tư hỏi nàng: “Vậy cô có có đi gặp cô ấy không?”
Lãnh Tương nằm vùi xuống quầy bar, thật lâu cũng chưa nói chuyện, một lúc sau nàng mới nói nhỏ: “Tôi... Tôi không biết.”
Nàng nói xong câu này rồi hoàn toàn im bặc, cũng không có động tĩnh.
Ly rượu kia có độ tinh khiết cao, quả thật rất dễ say.
Tưởng Tư Tư sờ sờ trán nàng, nhiệt độ cơ thể bình thường, chắc là không có việc gì, ngủ một giấc thì ổn rồi.
Người pha chế nhìn bộ dáng của Tưởng Tư Tư, lại nhìn Lãnh Tương đã say mèm, trên mặt lộ ra vẻ ác lạnh, nói: “Bà chủ, cô lại gây ra chuyện tốt gì đây?”
Tưởng Tư Tư có chút áy náy, tự kiểm điểm, nói: “Tôi nói đùa với cô ấy, cô ấy xem là thật. Ăn nói thiếu suy nghĩ, là lỗi của tôi.”
Người pha chế nói: “Chỉ đơn giản như vậy?”
Tưởng Tư Tư nói: “Bằng không, tôi còn có thể cưỡng bức con gái nhà lành sao?”
Người pha chế lành lạnh nói: “..... Nói không chừng cô thật sự đã làm như vậy.”
Tưởng Tư Tư: “.............”
Tưởng Tư Tư tự nhận bản tính của mình xấu xa, tuy rằng đã ngụy trang rất tốt nhiều năm như vậy, nhưng nhân tố xấu xa thỉnh thoảng sẽ thoát ra ngoài gây chuyện.
Cô nhìn Lãnh Tương như vậy, phản ứng đầu tiên vẫn là muốn trêu chọc nàng.
Tưởng Tư Tư nghĩ, vốn dĩ cô muốn ngày mai sẽ giải thích rõ ràng với Lãnh Tương, nói ràng ngày đó ở văn phòng cô chỉ nói đùa với nàng, giải thích với nàng, nói bản thân mình đã quá đáng.
Nếu như không gặp nàng đến đây mua say.
Nhưng giờ phút này, đột nhiên cô không muốn giải thích.
Cô rất tò mò rốt cuộc Lãnh Tương sẽ làm như thế nào.
Nếu cô thật sự nói muốn nàng, nàng có thể đồng ý hay không?
Người pha chế nhìn Lãnh Tương, nói: “Cô ấy say rồi?”
Tưởng Tư Tư nói: “Chắc là say rồi.”
Người pha chế nói: “Vậy nếu là bà chủ gây họa, thì lần này phiền bà chủ thu xếp ổn thỏa cho người ta.”
“Lá gan cậu lớn quá nhỉ.” Tưởng Tư Tư liếc anh ấy, nói, “Cậu là chủ hay tôi là chủ?”
Người pha chế nói: “Không dám không dám, tiểu nhân là muốn cho ngài cơ hội lấy công chuộc tội thôi.”
Đây là bôi nhọ cô à.
Tưởng Tư Tư nghĩ, mình là bà chủ, có phải không còn quyền hạn gì nữa rồi không?
Nghĩ là nghĩ như vậy, Lãnh Tương vẫn cần được dàn xếp tốt.
Tưởng Tư Tư bế ngang Lãnh Tưởng từ ghế quầy bar lên, Lãnh Tương không động đậy, ngoan ngoãn để mặc cô bế.
Người say rượu an ổn như vậy thật là thuận tiện, khó trách lúc ấy dễ dàng bị gã đàn ông có dã tâm bất chính mang đi.
Lãnh Tương nói nỉ non: “Tưởng Tư Tư..............”
Tưởng Tư Tư cách nàng rất gần, nghe được rõ ràng từng tiếng, cô muốn nghe Lãnh Tương lại nói tiếp gì nữa, lại nghe Lãnh Tương lầu bầu: “Vương Bát Đản*......”
*Vương Bát Đản: Đây không phải là tên riêng của một người họ Vương nào cả mà là từ chơi chữ từ “Vương Bát” có nghĩa là đồ con rùa, con rùa rụt cổ. Nói chung là chửi, khốn nạn, xấu xa, đáng ghét, vô lại các kiểu.
Tưởng Tư Tư nghe thấy dở khóc dở cười.
Tuy rằng Lãnh Tương là một người cao, nhưng bế lên lại nhẹ đến khó tin, Tưởng Tư Tư cao hơn nàng một chút, lại rèn luyện quanh năm, có thể bế người một cách vững vàng.
Lãnh Tương bị người ta bế lên, dường như nàng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp, cơ thể người đang ôm nàng thật mềm mại, nàng vùi vào trong ngực người ta, còn có cái gì đó mềm mềm.....
Lãnh Tương dựa lên khối mềm mềm đó, cảm thấy rất thoải mái, cuối cùng trực tiếp vùi mặt vào.
Xúc cảm thật tốt mà, thật mềm.......
Tưởng Tư Tư nhìn Lãnh Tương vùi mặt vào ngực mình không nói nên lời.
Cô lớn như vậy, lần đầu tiên có người gọi cô là Vương Bát Đản.
Mà Lãnh Tương vừa gọi cô là Vương Bát Đản.
Cô suy nghĩ, có lẽ quên đi, tối hôm đó cô sờ soạng khắp người Lãnh Tương, xem như là trả lại cho nàng.
Tưởng Tư Tư nghĩ như vậy, để Lãng Tương tùy ý vùi vào ngực mình, bế người ta lên lầu hai, lên thang máy của khách sạn.
Tưởng Tư Tư mở một phòng cho Lãnh Tương, mấy cô gái ở quầy lễ tân nhìn thấy bà chủ nhà mình bế một người phụ nữ lên đây, đều lộ ra vẻ kinh hãi, Tưởng Tư Tư vừa bế người vừa chào hỏi các cô, cũng không giải thích gì thêm.
Cô đặt Lãnh Tương trên giường, giúp người ta cởi áo khoác, rồi nhét vào chăn bông, nghĩ nghĩ, hỏi nhân viên phục vụ ở dưới lầu yêu cầu thuốc đau đầu và nước, đặt ở trên tủ đầu giường.
Còn để lại một tờ giấy ghi chú.
Tâm trạng Tưởng Tư Tư rất tốt, trước khi rời đi nhìn Tưởng Tư Tư nằm trên giường, Lãnh Tương đang ngủ, không hề hay biết.
Tưởng Tư Tư nói: “Ngày mai gặp.”
- ---------------------
Tui: Chị Tư ác quá nha chị Tư, nghiệp chị oiiiiiiiiiiiiiiiiii