Nữ Thần Cô Ấy Thà Gãy Chứ Không Chịu Cong

Chương 17: Chương 17: Trêu chọc




Khu vực Studio này nằm ở hầm hai của đài truyền hình, đi từ thang máy hầm hai là có thể đi thẳng lên đài truyền hình.

Trong đài truyền hình Tưởng Tư Tư có một văn phòng riêng, vì vậy cô đưa Lãnh Tương đến văn phòng của mình.

Đã ba tháng rồi Tưởng Tư Tư chưa đến đây, nhưng phòng làm việc của cô có dì quét dọn đến dọn dẹp nên cũng không bẩn lắm.

Văn phòng được bày trí khá ấm cúng, bên cạnh bàn làm việc là một tủ sách khổng lồ cao dưới sàn lên gần đến trần nhà, bên trên có đặt một chậu lan, cạnh cửa sổ cũng có một chút hoa cỏ, hoa đang nở, xem ra ba tháng nay vẫn có người chăm sóc.

Tưởng Tư Tư lấy một cái máy pha cà phê tự động từ trong tủ ra, chầm chậm mang vào bên trong phòng nghỉ của văn phòng rửa, rồi cho hạt và phê vào.

Lãnh Tương ngồi trên ghế salon, vài lần đắn đo muốn mở miệng.

Những gì Tưởng Tư Tư nói khiến nàng chấn động, lúc này nàng có chút không bình tĩnh.

Nữ chính trong phim mới?

Ngay cả một vai nữ phụ mà nàng còn phải làm mọi cách để được thử vai, bây giờ Tưởng Tư Tư treo ba chữ diễn viên chính lơ lửng trên đầu nàng.

Nàng hít sâu một hơi, chờ Tưởng Tư Tư pha cà phê xong, sau đó bưng một ly cà phê nóng hổi đến trước mặt nàng, ly và thìa bạc đều rất tinh xảo.

Tưởng Tư Tư nhắc nhở: “Coi chừng nóng.”

Lãnh Tương hoàn toàn không quan tâm đến ly cà phê đó, nàng nhìn ánh mắt cô, từng chữ từng chữ đều có vẻ hung hăng dọa người: “Vừa rồi cô nói vậy là có ý gì?”

Trong lòng nàng Tưởng Tư Tư căn bản là không phải người tốt gì, trước kia các cô không vui vẻ mấy, bây giờ Tưởng Tư Tư lại nói muốn cho nàng là nữ chính trong phim mới của cô?

Làm sao nàng có thể tin được?

Nhưng trái lại tâm tình Tưởng Tư Tư rất tốt, bưng ly cà phê lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nói: “Chính là ý trên mặt chữ.”

Lãnh Tương: “Tại sao?”

Tưởng Tư Tư cười cười: “Có lẽ là tôi bồi thường chuyện hôm qua cho cô?”

Lãnh Tương đứng lên, xoay người muốn đi ra cửa văn phòng.

Tưởng Tư Tư biết phản ứng của Lãnh Tương như vậy, nhanh tay nhanh chân bắt lấy cổ tay Lãnh Tương.

Lãnh Tương đứng yên, mím môi không nói lời nào, biểu cảm vô cùng nhục nhã.

Tưởng Tư Tư đặt ly cà phê trong tay kia xuống, nói: “Được rồi, tôi hay nói giỡn, tôi giống một người tùy tiện như vậy sao?”

Cô nén ý cười, nâng giọng, một câu nói khiến người ta miên man bất định.

Lãnh Tương nghĩ thầm, cô thật sự trông rất tùy tiện.

Lãnh Tương ngồi lại ghế, Tưởng Tư Tư nói: “Chuyện tối qua, tôi thật sự xin lỗi.”

Lãnh Tương không muốn tiếp tục bàn về chủ đề này, nói: “Không có gì, là vấn đề của bản thân tôi.”

Đêm qua là Lãnh Tương bị người ta đưa đi, bị người ta chơi thuốc, Tưởng Tư Tư đưa người đến cứu nàng, cứu xong còn giúp nàng tiết hỏa.

Rốt cuộc Tưởng Tư Tư có cần xin lỗi nàng không? Có thể nói có, cũng có thể nói không.

“Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa.” Tưởng Tư Tư nói, “Chuyện tôi vừa nói ở trường quay cũng không phải gạt cô, quả thật cô rất hợp với vai nữ chính trong phim mới của tôi.”

Lãnh Tương không nói gì.

Tưởng Tư Tư nhìn nàng một hồi, khóe môi cong lên, nói: “Nói là nói không có gì, nhưng cô vẫn rất để ý chuyện hôm qua.”

Vô nghĩa, có thể không để ý sao?

Về phương diện này Lãnh Tương tương đối bảo thủ, càng huống chi đây còn là lần đầu tiên.

Lãnh Tương nhấp nhấp môi, nói: “Tôi không thích cô.”

Tưởng Tư Tư tinh ranh thay đổi từ khác chuẩn hơn, nói: “Cô ghét tôi.”

Tưởng Tư Tư thẳng thắn thật thà dũng cảm nói, ngược lại Lãnh Tương đảo mắt nhìn chằm chằm hoa văn tinh xảo trên ly cà phê.

Lãnh Tương không nói lời nào, nhưng nàng đã ngầm thừa nhận.

Quả nhiên bị nàng ghét mà.

Tưởng Tư Tư nhìn khuôn mặt nàng, khuôn mặt kia quả thật rất vừa mắt vừa lòng, khuôn mặt của nàng vốn dĩ sinh ra cho ống kính, nàng đứng yên, một nụ cười một cái nhíu mày cũng đủ chạm đến trái tim khán giả.

Có điều cô có chút không hiểu được, tại sao một người có khuôn mặt như vậy lại bị vùi dập trong giới giải trí đến mức này.

Nếu bướng bỉnh và cao ngạo kia là một phần của sự mỹ lệ này, vậy nàng nhất định là có tội.

Lãnh Tương quá thẳng thắn, nàng thà gãy chứ không chịu cong, thậm chí cũng không biết giả tạo xã giao, khi biết Tưởng Tư Tư cố tình để nàng đóng vai nữ chính trong phim mới của cô, nàng thừa nhận mình thật sự ghét Tưởng Tư Tư.

Người như thế rất dễ khiến người ta liên tưởng đến hoa hồng gai, chạm một cái thì máu tươi chảy ròng.

Nếu không kiềm chế được phần mỹ lệ này thì nhất định sẽ bị người khác ghi hận.

Đột nhiên Tưởng Tư Tư vô cùng có hứng thú với nàng.

Lãnh Tương là một người như thế nào?

Tương lai nàng phải đối mặt với những gì?

Nàng sẽ thể hiện đặc sắc như thế nào trong bộ phim mới của mình?

Tưởng Tư Tư nở nụ cười, nói: “Tiếc ghê, cô ghét tôi, tôi lại rất thích cô.”

“Bộ phim gần nhất của tôi đang chỉnh sửa, phim mới vẫn đang được đoàn đội chuẩn bị, bước đầu xác định kịch bản, nhưng còn phải thay đổi hai lần, nhanh nhất là ba tháng nữa có thể nhập đoàn.”

“Chuyện cô đóng vai chính trong bộ phim mới của tôi, tôi thật sự nghiêm túc, cô có thể suy nghĩ một chút.”

“Tôi tự đầu tư đoàn đội, tình hình của cô tôi cũng biết sơ, bên truyền thông Trác Tuyệt tôi có thể đến đó nói chuyện với bọn họ, bọn họ sẽ không làm khó cô, thậm chí nếu cô muốn, tôi còn có thể giúp cô chấm dứt hợp đồng với Trác Tuyệt.”

Năm đó nàng và Trác Tuyệt ký một hợp đồng thời hạn mười lăm năm, bây giờ còn năm năm, năm nay nàng hai mươi lăm tuổi, qua năm năm nữa, đợi đến khi hết hạn hợp đồng với Trác Tuyệt, chắc là không còn khán giả nào nhớ đến nàng.

Lãnh Tương cười tự giễu: “Sau khi chấm dứt hợp đồng thì tôi phải làm sao? Còn công ty nào chịu ký hợp đồng với tôi?”

Tưởng Tư Tư nói: “Tôi ký với cô.”

Lãnh Tương sững người, ngồi bất động trên ghế salon.

Tách cà phê trước mặt nàng vẫn còn nóng, khói bốc lên nghi ngút, làn khói dày đặc làm mờ cả khuôn mặt nàng, nàng có chút không thể nhìn rõ người phụ nữ đối diện.

Rốt cuộc là Tưởng Tư Tư nghĩ gì?

Tại sao muốn giúp nàng? Cho nàng là nữ chính, thậm chí hứa hẹn chấm dứt hợp đồng giúp nàng, tại sao có thể làm đến mức này?

Phản ứng đầu tiên của Lãnh Tương cho rằng điều này chắc chắn là lừa gạt, nhưng mà Tưởng Tư Tư lừa nàng thì có lợi ích gì chứ?

Đang lúc Lãnh Tương còn đang suy nghĩ miên man về mọi chuyện, một tấm danh thiếp được Tưởng Tư Tư đẩy qua.

Ngón tay thon dài mà có lực ấn tấm danh thiếp, Lãnh Tương theo ngón tay cô nhìn dòng chữ trên danh thiếp, cô đã nhìn thấy tấm danh thiếp này sáng nay, nền đen, chữ tráng bạc rất sang trọng và đẹp đẽ, rất có kết cấu.

Tưởng Tư Tư.

Người dẫn chương trình truyền hình kiêm Đạo diễn.

Studio Thời Duyệt.

Lãnh Tương lặp lại một lần: “Studio Thời Duyệt?”

Tưởng Tư Tư gật gật đầu: “Ừm, một nghệ sĩ có thể ký hợp đồng với một công ty điện ảnh và truyền hình, cũng có thể ký với một studio, chắc là cô biết rõ?”

Công ty điện ảnh và truyền hình thì sẽ toàn diện hơn, mà studio thì chuyên nghiệp hơn, một cái đều có lợi thế riêng, chênh lệch không lớn, quan trọng nhất là phải xem thực lực của studio và công ty điện ảnh và truyền hình.

Tưởng Tư Tư cười cười: “Trên danh thiếp có phương thức liên hệ của tôi, nếu cô nghĩ thông suốt, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”

Lãnh Tương thuận tay bỏ danh thiếp vào ví, muốn hỏi gì đó, nhưng mà có chút do dự.

Thật sự là nhiều năm rồi cô không có cảm giác được đãi ngộ như thế này, suy nghĩ nửa ngày, định mở miệng mấy lần, cũng không biết nói thế nào.

Rốt cuộc Lãnh Tương cũng nói: “Cô muốn gì?”

Trên đời không có bữa cơm nào miễn phí, bánh ngon cũng sẽ không từ trên trời rơi xuống, chuyện này ngay cả học sinh tiểu học cũng biết nói.

Tưởng Tư Tư lại nghĩ gì? Cô có thể lấy gì từ nàng?

Tưởng Tư Tư đã quá biết tình hình hiện tại của Lãnh Tương, nếu không phải đến đường cùng, với tính cách của Lãnh Tương, nàng không thể ngồi đây nói chuyện với cô.

Sau đó, Tưởng Tư Tư nảy sinh một ý xấu.

Tưởng Tư Tư nghĩ, chuyện này thật sự không thể trách cô, Lãnh Tương thật sự rất thú vị, khiến cô kiềm không được muốn trêu chọc nàng.

Tưởng Tư Tư nén cười, nói: “Tôi đã nói rồi, tôi thật sự rất thích cô, cô ngủ với tôi một lần nữa đi, được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.