Lúc Lãnh Tương về đến nhà mới phát hiện mình mang dép lê đi trong nhà của Tưởng Tư Tư về.
Lãnh Tương: “..................”
Rốt cuộc mình đã làm gì đây chứ?
Hôm nay nàng thật sự bị chọc điên rồi, chuyện ngu ngốc gì cũng có thể làm được.
May mắn đêm hôm khuya khoắc không có ai nhìn thấy.
Nàng không hề nghĩ ngợi, quay đầu trực tiếp ném bỏ đôi dép.
Nhắm mắt làm ngơ.
Mấy ngày sau Thẩm Tranh đột nhiên liên hệ với nàng.
Trong điện thoại Thẩm Tranh nói: “Tưởng Tư Tư gởi chuyển phát nhanh cho em. Có thể là không biết em ở đâu nên gởi đến chỗ chị. Em có muốn qua bên đây lấy không?”
Tưởng Tư Tư có thể gởi cho mình cái gì chứ?
Dù sao cũng sắp vào đoàn phim, Lãnh Tương sợ Tưởng Tư Tư gởi cho mình tài liệu gì quan trọng. Vì thế nàng đi tìm Thẩm Tranh lấy kiện hàng. Mới vừa mở ra, kết quả phát hiện là một đôi giày.
Chính là đôi giày hôm đó nàng không mang về.
Lãnh Tương: “.............”
Chắc chắn là Tưởng Tư Tư cố ý!
Thẩm Tranh nhìn đôi giày kia, hiếu kỳ nói: “Sao Tưởng Tư Tư lại gởi cho em một đôi giày? Còn là giày mang rồi?”
Lãnh Tương còn cần mặt mũi, đánh chết nàng cũng không nói rằng mấy hôm trước nàng ở nhà Tưởng Tư Tư, cuối cùng lại chạy trối chết, còn quên đổi giày mang dép trong nhà người ta về. (Chạy mất dép là có thiệt!!!!!)
Thẩm Tranh nhìn kỹ đôi giày, ngạc nhiên nói: “Từ từ, đây là đôi giày của em mà?”
Thẩm Tranh ngẩng đầu nhìn nàng, nghi hoặc nói: “Giày của em sao lại ở chỗ của Tưởng Tư Tư?”
Lãnh Tương: “.............”
Làm ơn đừng nói nữa, tha cho tôi được không?
Lãnh Tương im lặng không nói, ngược lại Thẩm Tranh càng tò mò.
Cô lờ mờ cảm thấy có điều gì đó xảy ra mà cô không biết. Chắc là Tưởng Tư Tư và Lãnh Tương có gì đó, nhưng lại cần phải cởi giày.
Giày đã cởi, vậy quần áo thì sao?
Thẩm Tranh nghĩ, Lãnh Tương cũng không phải là người sẽ để mình chịu ấm ức.
Hơn nữa không lâu sau Lãnh Tương sẽ vào đoàn phim của Tưởng Tư Tư. Đến lúc đó ngày gặp đêm cũng gặp, cùng ăn cùng ở.........
Thẩm Tranh nhìn nàng một hồi, do dự nói: “Em và Tưởng Tư Tư...............”
Lãnh Tương bị cô nhìn đến nổi da gà, nói như đinh đóng cột: “Tôi và cô ta không hề có gì hết!”
Thẩm Tranh há miệng, sững sờ một lúc mới nói: “Chị còn chưa nói gì mà...............”
Lãnh Tương: “................”
Chuyện này thật đúng là hết đường chối cãi.
Mấy ngày sau, [Xa Xỉ Phẩm] khai máy như dự kiến. Lãnh Tương nhận được thông báo vào đoàn phim.
[Xa Xỉ Phẩm] là một bộ phim hài đô thị, không thể so với thể loại cổ trang võ hiệp [Thiếu Niên Du] cần Tưởng Tư Tư phải mang cả đoàn phim đi đến nơi rừng sâu núi thẫm ba tháng. Tất cả cảnh quay trong kịch bản [Xa Xỉ Phẩm] cơ bản đều ở trong phòng. Nhiều lắm là có mấy cảnh ngoài phố.
Dù sao hầu hết các cảnh đều trong phòng, quay ở đâu cũng giống nhau. Tưởng Tư Tư cũng lười đi quá xa. Tìm một phòng quay phim ở ngoài ô thành phố B, thậm chí còn không ra khỏi thành phố.
Đa phần các thành viên trong đoàn của cô đều là người quen cũ. Phó đạo diễn, thợ quay phim, thợ trang điểm, phục trang, biên kịch và vân vân đều quen biết nhau. Sau khi ký hợp đồng thì chán ngán chờ đạo diễn Tưởng gọi hồn. Khó khăn lắm mới đến ngày khai máy, trước đó một ngày còn ở trên nhóm chat phát lì xì khắp chốn ăn mừng.
Tưởng Tư nhìn bọn họ ầm ĩ, chấm ngón tay hai cái, gói một phong bì đỏ với số tiền lì xì lớn nhất.
Số lượng có một, đến trước được trước.
Cả nhóm lập tức kêu rên gào khóc rằng mình còn chưa giành được cái gì, người giành được rồi thì vui mừng hớn hở, quay đầu đã bị bao vây, quả nhiên là cơ tay của người ế từ trong trứng, mau đưa tiền ra đây.
Tưởng Tư Tư nhìn thấy bọn họ nhốn nháo, vừa chớp mắt đã nhắn mấy chục tin, một người nối tiếp một người.
Trong nhóm chat reo hò hoan hô một loạt 'cảm tạ kim chủ'.
Tiền lì xì mở màn thôi, mỗi người đều có phần, mong cho thuần buồm xuôi gió.
Tương Tư Tư chưa bao giờ quan tâm nhiều đến cái gọi là lễ khai máy hay tuyên bố khai máy khi làm phim. Phát lì xì xong, lại đăng trên weibo của Studio Thời Duyệt, đính kém một vài hình ảnh đoàn phim bắt đầu làm việc, tuyên bố hiện tại cô đang bế quan quay phim mới, thì xem như xong.
Mà giờ phút này, thậm chí [Thiếu Niên Du] còn chưa được kiểm duyệt xong, càng chưa bàn đến công chiếu.
Weibo Studio Thời Duyệt đăng xong, lập tức bị bao vây.
“[Thiếu Niên Du] còn chưa ra chiếu nha nha! Chị cũng quá kính nghiệp rồi?? Chị còn nhớ chị là một người chủ trì không?!!
“[Wellcome To START] sắp không còn họ Tương rồi! Tư Tư cô tỉnh táo lại đi!!”
“Vừa mới mấy tháng rồi không thấy được Tư Tư, tui hong chịu hong chịu huhuhu........”
“Tưởng Tư Tư: Làm bà chủ mà không trở thành đạo diễn thì không phải là người chủ trì tốt.!!”
“Ha ha ha ha ha ha ha!! Lầu trên tổng kết sâu sắc quá!!”
“Ể sao lại là bà chủ?”
“Tôi nhớ hình như là Tương gia có đầu tư kinh doanh nhỉ?”
“Ha ha ha ha mấy người không biết à, có mấy công ty dưới tên cô ấy, còn có Studio Thời Duyệt nữa. Hồi đó giá trị của Tư Tư bị moi ra, đm thật sự, hết hồn luôn đó!!”
“Rõ ràng có thể ăn chơi sa đọa ngông cuồng trụy lạc, thế mà lại làm người chủ trì còn kiêm đạo diễn....”
“Bạn có tiền có tài còn có cố gắng, mà tui có lẽ mãi mãi chỉ có thể là một con cá muối........._(:з” ∠)_”
“Nói mới nhớ, nữ chính trong phim mới của Tư Tư thật sự là Lãnh Tương đó...”
“Hồi xưa lúc Lãnh Tương xử tra nam thật quá ngầu! Ngầu xỉu! Siêu ngầu luôn!”
“Tiểu tỷ tỷ thật sự đỉnh! Đứt khoát gọn gàng!!”
“Kỳ thật tôi là fan kín của cô ấy từ lâu lắm rồi, nhưng mà tài nguyên của tiểu tỷ tỷ đặc biệt không tốt, nhiều năm rồi không có cơ hội gì cả.......”
“Ồ, thật sao? Chẳng trách không thể hot đuọc, đáng tiếc ghê!”
Lãnh Tương không chơi weibo nhiều, nhưng trải qua sự việc của Tần Văn và những giật tít về vai nữ chính trong phim mới của Tưởng Tư Tư, thì lượng fan trên weibo của nàng tăng không ít.
Lúc nàng hot cũng không có lượng khán giả và sức ảnh hưởng như bây giờ. Fan cũng chỉ có mấy chục vạn, không lên đến trăm.
Ngày vào đoàn phim, số lượng fan của nàng vừa vặn cán mốc ba trăm vạn.
Fan mới thích đào những bài đăng cũ trên weibo của nàng. Để lại bình luận thích và chia sẻ. Khoảng thời gian trước, mỗi lần Lãnh Tương mở weibo lên đều bị lượng tin tức và tin nhắn riêng làm hoảng sợ.
Cho dù trong mấy năm nàng cực kỳ hot trước đây thì weibo cùng nàng cũng không náo nhiệt như vậy.
Có điều sau đó cũng yên bình trở lại.
Nàng lên lên xuống xuống trong giới giải trí nhiều năm như vậy, từng bạo hỏa, từng đoạt giải, cũng từng rơi vào hố sâu. Đến bây giờ nàng đối với nhiều chuyện đều xem nhẹ, cũng hiểu rõ nhiều điều.
Bởi vì scandal mà nổi tiếng cũng không phải là chuyện tốt gì.
Mặc kệ bây giờ nàng hot hay không hot thì nên quay phim cũng phải quay phim.
Truyền thông Trác Tuyệt cử hai trợ lý đến với danh xưng mỹ miều là vào đoàn phim chăm sóc nàng. Lãnh Tương xem xét thật kỹ, sau đó từ chối, nhẹ nhàng lịch sự trả người về.
Thẩm Tranh biết hôm nay nàng bắt đầu làm việc nên trước đó một ngày đã nói chuyện với Lãnh Tương. Cô nói sẽ cử một trợ lý đi theo nàng. Tám giờ ngày mai sẽ có mặt ở trước cửa nhà nàng.
Trợ lý này tên Vương Lâm Lâm, là một cô bé vừa tốt nghiệp đại học, mới hai mươi mấy tuổi đầu, chưa có kinh nghiệm.
Mới sáng sớm cô đã đến gõ cửa phòng nàng, trong tay còn cầm sổ ghi chú.
Vương Lâm Lâm vừa nhìn thấy Lãnh Tương thì cúi gập người xuống, nắm chặt sổ ghi chú trong tay, lắp bắp nói: “Chào cô Lãnh, em là Vương Lâm Lâm, vừa vào làm hôm nay, Cô Thẩm để em làm trợ lý cho chị, sau này mong chị chiếu cố nhiều hơn!”
Vương Lâm Lâm bối rối, cúi đầu càng sâu, chiếc bút nước trong túi cô rơi ra. Vừa vặn rơi lên dép lê lông nhung đi trong nhà của Lãnh Tương, phát ra một tiếng 'bịch'.
Nghe có vẻ bút khá nặng.
Lãnh Tương: “...........”
May mắn bây giờ là mùa đông, nếu là mùa hè chắc là sẽ rơi lên đầu ngón chân nàng rồi.
Quả nhiên là cô bé mới vào nghề.
Lãnh Tương cúi xuống nhặt bút lên rồi đưa lại cho cô.
Vương Lâm Lâm phát hiện hình như mình đã phạm phải sai lầm ngu ngốc trước mặt sếp tương lai của mình, thoáng chốc đỏ mặt.
Vương Lâm Lâm nói: “Thật xin lỗi, cô Lãnh! Đây là ngày đầu tiên em đi làm, căng thẳng quá........”
Lãnh Tương không kìm lại được, bị cô chọc cười.
Thẩm Tranh tìm ở đâu một một người mới thú vị như vậy?
Lãnh Tương cười cười, nói: “Đừng căng thẳng, vào đi.”
Lãnh Tương nghiêng người để cho Vương Lâm Lâm đi vào, nói: “Đừng gọi tôi là cô, cứ gọi là Lãnh Tương đi.”
Vương Lâm Lâm ngồi trên ghế salon, ngơ ngác nhìn nàng, không ngờ Lãnh Tương gần gũi bình dị như vậy.
Cô tưởng rằng các minh tinh đều thích chơi bài lớn*. Hơn nữa bình thường nàng lướt weibo cũng biết chuyện trước đây của Lãnh Tương.
*Ý chỉ mấy minh tinh hay chảnh chọe.
Nói thế nào nhỉ, Lãnh Tương xử tra nam ngầu lòi như vậy, nhưng cô luôn cảm thấy Lãnh Tương có chút.............. lạnh lùng?
Tốt xấu gì cũng là bạn trai cũ, dù đối phương có đê tiện bao nhiêu, cảm xúc lúc chia tay cũng phải có chút gợn sóng chút chứ.
Lúc đó cô ăn dưa xem kịch, xem hết toàn bộ quá trình phát trực tiếp.
Cô biết rõ chân tướng mọi chuyện. Tần Văn cặn bã, Vu San dâm tiện. Cô nhìn mà ngứa mắt, mà suốt quá trình Lãnh Tương còn thờ ơ hơn quần chúng đứng xem.
Như thể đang xem một vở kịch mà mình không hề quan tâm.
Vương Lâm Lâm kinh sợ, dùng hai tay cầm lấy tách trà Lãnh Tương đưa. Nước trà ấm nhưng không nóng, nhiệt độ vừa phải.
Cô cầm tách trà, uống một ngụm, là trà hoa hồng, mùi thơm lan tỏa, uống vào thật tươi ngon sảng khoái.
Vương Lâm Lâm thụ sủng nhược kinh nhìn Lãnh Tương.
Trước kia tại sao cô lại cảm thấy Lãnh Tương lạnh lùng? Rốt cuộc là tại sao cô lại có nhận thức sai lầm như vậy?!
Vương Lâm Lâm vẫn còn cảm động, Lãnh Tương lại nói thêm: “Ăn sáng chưa? Tôi có làm đồ ăn sáng, nếu em chưa ăn thì ăn chung đi.”
Vương Lâm Lâm gật đầu như giã tỏi, nói: “Lúc đến đây em ăn rồi.”
Nhịn thật lâu cuối cùng Vương Lâm Lâm cũng nói: “Cô Lãnh................”
Lãnh Tương nhìn qua, lúc này Vương Lâm Lâm mới phải ứng lại, vội vàng sửa lời: “Chị Lãnh Tương.”
Vương Lâm Lâm cười 'hihi' hai tiếng, nói: “Chị Lãnh Tương, chị thật tốt, hoàn toàn không giống với tưởng tượng của em.”
Lãnh Tương giật mình.
Lâu rồi nàng chưa nghe người khác nói với mình như vậy. Hơn nữa trước nay nàng không thể kháng cự được phương thức biểu đạt thiện cảm thẳng thắn như vậy.
Lãnh Tương mím mím môi, chuyển chủ đề: “Thẩm Tranh có nói rõ lịch trình của tôi với em chưa?”
Vương Lâm Lâm mở sổ ghi chú trên tay ra, nói: “Cô Thẩm có nói với em, bảo em đi theo chị trong suốt quá trình ở đoàn phim.”
“Tám giờ rưỡi đoàn phim sẽ qua đây đón chị. Từ nhà chị đi đến trường quay mất một tiếng rưỡi đi xe. Mười giờ đến nơi, lấy thẻ phòng khách sạn trước, buổi chiều họp. Đạo diễn Tương nói buổi tối mọi người trong đoàn cùng nhau ăn tối. Xem như là tiệc khai máy.”
Tuy rằng Vương Lâm Lâm mới nhận việc không lâu, nhưng trông có vẻ làm việc rất bài bản.
Vương Lâm Lâm nói như gió, sổ một tràng, cuối cùng còn nói: “Chị Lãnh Tương, em thấy fan trên weibo của chị cũng đã hơn ba trăm vạn, chị có muốn phát phúc lợi gì đó không?”