Tác giả: Mục Nguyệt
***
Khu đầm lầy quanh năm tăm tối là điều kiện thích hợp nhất cho những loài sinh vật đáng sợ phát triển. Càng tiến sâu vào đầm chết Hall không khí quỷ dị càng bao trùm, bóng tối đã khiến cho nơi này thực sự là mồ chôn xác ngay giữa biên giới của zombie và vampire. Trong bóng tối, mọi tội ác diễn ra thật dễ dàng.
Là người thường xuyên ở trong bóng tối hầm mộ, Bạch Ngưng luôn tự tin về khả năng di chuyển trong tối của mình nhưng đối phó với những sinh vật lớn lên trong bóng tối thì đôi mắt của cô có lẽ cũng sẽ trở nên vô dụng.
Điều ngạc nhiên hơn cả là người bạn đồng hành của cô, Markle – một quý tử giàu có loài người lại di chuyển trong bóng đêm như thể anh vốn sinh trưởng trong bóng đêm vạn năm và giờ đi trong đêm tối chỉ là bài tập vỡ lòng đơn giản nhấtvới anh. Cô biết quá ít về anh, thân thế, địa vị, năng lực ngay cả tên của anh cũng có thể là giả dối. Nhưng cô chỉ biết một điều, anh sẽ không hại người, vì anh không có lý do phải làm như vậy.
Tiếng loạt xoạt từ trong bóng đêm bỗng vang lên rõ mồn một, ánh trăng hắt qua những vách đá tạo thành những hốc đen kinh sợ, bầy sói hoang có thân hình cao hàng trượng gầm rú trên đỉnh núi, chúng tru lên từng hồi réo rắt, cái cảm giác sống chết cận kề một lần nữa lại tiếp tục đánh vào thần kinh của Bạch Ngưng, cô chỉ dám di chuyển những bước nhẹ nhàng tiến về phía trước. Chỉ cần qua cánh rừng này đêm nay hai người họ sẽ tiến vào căn cứ của zombie. Nhưng trong đêm tối đáng sợ, Bạch Ngưng không hy vọng nhiều, ước nguyện duy nhất bây giờ của cô là có thể toàn mạng mà thoát khỏi đây.
“Xuỵt...Markle, anh có nghe thấy tiếng gì không? Hình như tiếng thở, lại giống như tiếng gầm gừ...”
Là một người dày dạn kinh nghiệm, trong đêm tối mọi giác quan của Markle nâng cao tột độ. Vài năm trước đây khi nghe các vị công tước đàm luận về khu đầm lầy chết chóc và bộ lạc biến dị, quý ngài Estinne đã rất hứng thú mà quyết định dành hai ngày trong lịch trình làm việc dày đặc của mình để khám phá nơi vốn được mệnh danh là địa ngục trần gian với cả ba chủng tộc này. Chuyến đi những tưởng sẽ vui vẻ nhưng ai ngờ lại tẻ ngặt, lũ sinh vật bẩn thỉu với năng lực chiến đấu hèn kém đã không thể khơi dậy hứng thú trẻ con tìm ẩn trong con người đức vua cao quý. Ngài trở về trong nỗi chán chường tới tột độ cùng thủ cấp của tộc trưởng bộ lạc biến dị để làm quà cho Rufus – cận vệ trung thành quản chuyện vặt trong tòa thành nơi ngài sinh sống.
Người ta vẫn nói hào quang không nên nhắc lại vì vậy giờ đây quý ngài nào đó vô cùng hăng hái chuẩn bị cho chuyến phiêu lưu với cô gái loài người bên cạnh.
“Là tiếng nói chuyện của bộ lạc biến dị, chúng là những cư dân bản địa sống sâu trong khu rừng này, thời điểm các nhà nghiên cứu đến xây dựng căn cứ chúng bị bắt làm nô lệ để phục vụ hay thậm chí là công cụ thí nghiệm cho các nghiên cứu phóng xạ của khu căn cứ, khi đức vua Estienne tiêu diệt khu căn cứ chúng đã được giải phóng và tập trung lại thành một bộ lạc. Thức ăn của chúng là máu tươi và thịt tanh, à chúng đặc biệt thích thịt người thì phải...”
“Thịt người...? tuyệt quá may là chúng không đặc biệt hứng thú với thịt của Huyết săn...”
“chiếc nơron nào trong đầu em bột phát ra ý nghĩ chúng sẽ đặc biệt thích ăn thịt Huyết săn chứ! Lũ ngu ngốc này có khi còn chẳng biết Huyết săn là gì đấy chứ...”
“Là cái nơron sắc đẹp...”
“...” sao mình có vẻ không hiểu lắm, chẳng lẽ lâu rồi chưa đi nhân loại du lịch nên ngôn ngữ mới của loài người mình chưa cập nhật kịp thời sao?
Anh không phải luôn tự tin với vẻ bề ngoài à! Cho dù là Bộ lạc biến dị thì cũng biết quan sát ai đẹp ai xấu, chẳng lẽ chúng sẽ ăn thịt kẻ xấu là tôi trước khi ăn thịt tên đẹp mắt là anh sao?
Quý ngài đẹp trai vẫn đang quay vòng trong suy nghĩ bản thân có lẽ đã bị luống cuống trước một cô gái nhân loại kém ngài hàng ngàn tuổi thì ngài đã bị đánh thức bởi tiếng gào thét đinh tai nhức óc của lũ biến dị, những kẻ cao lớn tới hàng ba bốn mét, trên gương mặt chúng là những nanh vuốt dài nửa tấc được mài sắc nhọn như những loài động vật có sừng, cặp mắt to trồi ra khỏi tròng hằn lên từng tia máu do tức giận khi có kẻ đột nhập vào lãnh địa, làn da chúng tái xám chìm nổi những vết rạch cắt sâu hoắm. Bạch Ngưng đã từng nghiên cứu sách cổ khi còn nhỏ, những bộ lạc ít người thường có lễ trừng phạt rất nghiêm khắc với những kẻ trong tộc nếu kẻ đó không kiếm được thức ăn mang về, có lẽ hai sinh vật đang tồn tại sự sống như cô và Markle đang là điều chúng mong mỏi hơn cả so với các sinh vật biến dị khác trong khu rừng.
Chúng lao đến rất nhanh, móng vuốt ở hai tay làm Bạch Ngưng hình dung tới bộ phim Người sói mà mình đã từng xem nhưng người sói đó là một anh chàng đẹp trai còn nhìn lũ biến dị đầy lông lá trước mặt Bạch Ngưng có nghĩ nát óc cũng chẳng tìm ra nét gì đẹp trên người chúng ngoài vẻ man rợ và khát máu.
Có kinh nghiệm trong mấy lần chiến đấu với lũ sinh vật trước nên lúc này những kẻ săn mồi trước mặt thực sự chưa làm cho Bạch Ngưng hoảng sợ, cô bình tĩnh hạ gục những kẻ đang tiến về phía mình và phòng vệ cho Markle, anh ta luôn có vốn hiểu biết hết sức phong phú nhưng khi đối mặt với cuộc chiến thì lại hay nấp sau lưng cô né tránh, cô coi đây là sĩ diện hão của tên thiếu gia mặt trắng này vậy.
Không hiểu vì lý do gì mà hôm nay đám người biến dị này chỉ nhằm vào Markle để tấn công, phải chăng lời nói của cô linh nghiệm rồi, bộ lạc biến dị này thực sự có thể phân biệt xấu đẹp sao?
Cuộc chiến đang nghiêng về phía Bạch Ngưng và Markle, so về cận chiến thì lũ biến dị to xác này sao có thể linh hoạt giống loài người vốn nhỏ nhắn như cô,nhưng lũ người này lại có chiêu thức khác, chúng bỗng hú hét, tiếng hét vang động cả rừng già đồng thời làm đầu óc Bạch Ngưng mụ mị, mọi thứ trở nên mơ hồ phiêu du, thậm chí tiếng những kẻ săn mồi mới tới tiếp ứng rầm rập chạy đến cô cũng không phân biệt rõ hướng đi của chúng.
“Bịt tai lại, tiếng hét này sẽ khiến chúng ta không phân biệt được hướng xuất hiện của chúng...”
Bạch Ngưng đã ngã xuống khi chưa kịp nghe hết câu nói của Markle, cô chỉ thấy bóng hình anh lao tới với nét mặt đầy hốt hoảng. Đây có lẽ cũng là lần đầu tiên Bạch Ngưng nhìn thấy nét hoảng hốt trên mặt của Markle, khi đối mặt với zombie hay thực vật biến dị anh cũng không hề lo sợ nhưng giờ phút khi thấy cô nằm gục xuống nền đất rừng, khi thấy móng vuốt sắc bén của lũ người biến dị lướt qua cơ thể cô anh mới thực sự nhận ra có lẽ cô không còn chỉ đơn thuần là người cung ứng máu hay cô gái đã đánh thức anh tỉnh dậy sau ngàn năm tăm tối nữa, có thể đó còn là những điều hơn thế nhiều...
---
Một lần nữa tỉnh lại Bạch Ngưng thấy mình đang nằm trên một chiếc giường êm ái, xung quanh là mùi thuốc sát trùng nồng nặc quyện với mùi ẩm mốc nhẹ. Cử động cơ thể, cô chờ đợi nỗi đau khủng khiếp ập tới nhưng lại chỉ thấy đau âm ỉ như khi bị vài vết cào nhẹ. Vải băng sát khuẩn quấn một cách lộn xộn trước ngực, máu cũng đã ngừng chảy, cô nhớ rõ ràng lúc đó một tên biến dị đã bổ một nhát như trời giáng vào ngực mình nhưng giờ có lẽ không phải, có khi đó chỉ là ảo giác được tạo ra bởi tiếng la hét của chúng.
“Em tỉnh rồi sao, nếu chút nữa em không tỉnh tôi định sẽ thực hiện bài tập hô hấp nhân tạo mười lăm phút cho em đấy, tiếc là em tỉnh rồi”. Vẻ mặt ai đó rất ư là tiếc nuối vì không thực hiện được gian kế của mình. Liếc xéo anh cô cất giọng khàn khàn hỏi
“Chúng ta đang ở đâu?”
“Căn cứ nghiên cứu sâu trong rừng...toàn bộ khu đầm lầy chỉ còn duy nhất căn phòng nghiên cứu này là chưa bị phá hủy thôi,ở đây may là có một vài dụng cụ sơ cứu đơn giản... vết thương của em còn đau không?”
“Không hề đau nhé, có lẽ tôi đã được tôi luyện mình đồng da sắt rồi cũng nên...”
Quý ngài nào đó mặt đen đi một nửa. Anh mất cả giờ đồng hồ để liếm sạch vết thương cho cô, máu của vampire vốn có khả năng làm lành mọi vết thương , vậy mà thành quả ấy...coi như anh làm phước đi...
“Nhưng ai thay quần áo cho tôi vậy Markle?”
“Tốt hơn em đừng nói chuyện với tôi...”
Nếu không phải tôi kịp gọi người tới thì bây giờ trên người em là bộ đồ nát bấy do bị lũ người biến dị cào rách chứ không phải mẫu áo nữ mới nhất của vampire như em đang mặc đâu, còn ở đây mà thắc mắc ai thay đồ cho mình sao?
Bạch Ngưng không hề biết rằng khi người đàn ông này nhìn thấy cô bị tên biến dị hạ gục anh đã tức giận cỡ nào. Quý ngài cao quý hạ lệnh cho William Rufus chỉ trong một giờ phải tiêu diệt sạch hết tất cả đám người biến dị mà không được phép đánh động tới zombie, ngoài ra ngài còn tự hạ mình mặc lời khuyên ngăn của cận vệ mà tự thay đồ và trị thương cho cô gái nhỏ, ừm trong quá trình ấy không khỏi thấy một vài thứ không nên thấy, đụng vài thứ không nên đụng và quan trọng ngài cũng thưởng thức được không ít máu, ngài cũng thật chán ghét cảm giác có ai đó dám cả gan nhìn ngắm cơ thể của “cô gái ngài quan tâm” ngoại trừ chính mình.