Tác giả: Mục Nguyệt
***
Theo chân tên Zombie rách rưới như xơ mướp cuối cùng thì Bạch Ngưng cũng an toàn tới được một địa phương nhìn trông có vẻ tương đối quen thuộc với nhân loại như cô...bãi rác!
Nói là bãi rác thì cũng không đúng, nơi này ngoại trừ có chút hoang tàn tiêu điều ra thì chẳng có vẻ gì là giống bãi phế thải cả. Tàu vũ trụ, oto cảm biến tự động, súng laze,...hàng loạt vật liệu quân sự loại hai đã bị vứt bỏ nằm ngổn ngang biến nơi đây thành một bãi rác quân sự khổng lồ, đồng thời khu vực này cũng là nơi cư trú của “tập đoàn ăn mày” nức tiếng tòa thành Zombie!
Bây giờ là khoảng thời gian đám người này tụ họp chuẩn bị ăn tối, bãi rác quân sự bỗng náo nhiệt hơn hẳn. Bạch Ngưng được tên Zombie kia kéo vào đám đông, ánh trăng màu xanh lam tà tà trên bầu trời khiến không khí trong bãi rác quân sự này có chút quỷ dị hắc ám.
---
Tinh cầu Ossimit nằm cách trái đất khoảng ba triệu năm ánh sáng, ở đây thời gian trôi không theo quy luật như Trái đất. Do nằm ngoài Hệ mặt trời nên tinh cầu này vốn không nhận được lượng bức xạ tử ngoại mà thay vào đó, chùm ba “vệ tinh tự nhiên” của tinh cầu làm nhiệm vụ phản quang ánh sáng và đốt nóng bề mặt làm cho hành tinh này cũng có chút nhiệt độ, đương nhiên nền nhiệt luôn duy trì ở mức thấp hơn so với Trái đất, có thể chính vì nguyên nhân đó nên khi mới đặt chân tới đây, Bạch Ngưng luôn có cảm giác rét run!
Không có áp lực cùng khí quyển nên vạn vật luôn lơ lửng, mọi thứ đảo lộn ngược với trật tự bình thường. May mà cơ thể của Zombie thích ứng linh hoạt với hoàn cảnh, bằng không chúng sẽ như những quả bóng khí bay lơ lửng trong không trung do không có lực hấp dẫn mất!
Thời gian ban ngày trên tinh cầu kéo dài hơn ban đêm, khi màn đêm buông xuống, mọi hoạt động chém giết mới bắt đầu diễn ra, thủ đoạn, lừa lọc, buôn người đâu đâu cũng có! Xem ra nền công nghệ kỹ thuật càng hùng mạnh thì xấu xa cũng theo đó mà tăng theo!
Bạch Ngưng cố nén kinh khủng nhìn đám ăn mày đang chiến đấu ngon lành với đám thịt tươi trước mặt. Máu vẫn còn vương trên từng thớ thịt, nhìn vào đường vân có thể thấy đó là thịt động vật! May mà bọn chúng không trực tiếp chén thịt người!
“Này không ăn sao? Hôm nay may mắn lắm mới được ăn thịt đó, bình thường người không có năng lực chiến đấu như chúng ta chỉ được phép ăn đồ thừa của người khác thôi, mau ăn đi, chút nữa hết thì nhịn đói cả đêm đó!
“Tôi không đói, các vị...xin cứ tự nhiên!“. Dù chẳng hiểu tên nhóc trước mặt nói gì nhưng Bạch Ngưng vẫn tỏ ra lịch sự khước từ, bắt cô ăn sống nuốt tươi chẳng bằng đem cô giết luôn đi!
“Nếu ngươi không ăn thì đói cũng tự chịu!”
Không thể để chúng biết mình chỉ ăn thịt chín, nếu không bị lộ thân phận là cái chắc!
Ở tinh cầu Ossimit, Zombie chia theo 3 cấp bậc thuần chủng mà đồ ăn cũng cao thấp khác nhau. Loại Zombie thuần huyết cấp 1 sẽ được thưởng thức loại thịt hảo hạng tươi sống như thịt linh thú, loại Zombie cấp 2 ăn thịt thú nhân cấp thấp, cuối cùng là loại Zombie cấp 3, bao gồm thần dân của toàn bộ tinh cầu Ossimit sẽ ăn thịt động vật bình thường, dựa vào năng lực, ai mạnh hơn thì săn được con mồi ngon hơn, ai yếu thế thì chỉ còn nước chết trong đói rét cùng cực!
Những kẻ quý tộc của Tòa thành Zombie được hưởng mức đãi ngộ hơn cả, chúng được phép sử dụng trực tiếp thịt người cho mỗi bữa ăn. Nhân loại bị bắt nhốt và đưa tới tinh hệ, sau đó họ sẽ được “tẩy uế” bằng hệ thống phun sương siêu vi, cuối cùng là làm mồi cho đám khốn khiếp này xâu xé. Chẳng trách, loài người ngày một suy tàn, tiêu điều!
“Anh bạn này, tôi giữ một miếng nhỏ được chứ? Trong người có chút khó chịu nên không muốn ăn, chờ tới lúc đói tôi mới đem ra ăn!“. Bạch Ngưng cố sức biểu đạt ý của mình cho gã Zombie ngây ngốc trước mặt, có vẻ như hắn cũng hiểu ý mà cô muốn nói. Gã Zombie nhanh chóng rút con dao laze cắt một tảng thịt nhỏ rồi đưa cho Bạch Ngưng.
Cô vội vã tiếp nhận rồi đem cất tảng thịt vào chiếc túi vải bên hông. Lương thực đã có, chỉ còn chờ lúc không có người nhóm lửa nướng chín thịt thôi.
“A Bộ! Ả ta là người mới hả, trông lạ quá!“. Một gã Zombie khác tiến đến hỏi gã Zombie tên A Bộ vừa mới đưa thịt cho Bạch Ngưng, trông vẻ ngoài hắn rất hung ác, giọng nói khản đặc như người hút á phiện lâu ngày trái ngược hoàn toàn với vẻ ôn hòa vô hại của A Bộ. Hắn ta có vẻ tò mò về sự hiện diện của Bạch Ngưng tại bãi rác này.
“Hôm nay mới thấy trên đường, chắc ở nơi khác đến, nghe không hiểu tiếng phổ thông!” A Bộ dùng vài câu kể sơ lược tình hình của Bạch Ngưng cho gã Zombie mới đến. Nhìn dáng điệu của A Bộ khi nói chuyện với gã cho thấy gã Zombie kia có địa vị không nhỏ trong đám ăn mày, cô tuyệt đối không nên đắc tội với gã.
“A Bộ, ngươi đừng tùy tiện đưa người khác về, cẩn thận có ngày gặp tai họa đó!”
Bạch Ngưng không ngừng đánh giá tên Zombie vừa rồi. Theo lý thuyết mà nói, bất cứ Zombie nào cũng có tính cảnh giác rất cao với người lạ mặt nên sự kỳ thị và bài xích của gã,Bạch Ngưng có thể hiểu, nhưng ánh mắt thù địch mang theo nồng đậm sát khí như vậy lại khiến Bạch Ngưng khó hiểu.
Không lẽ trong lúc vô tình mình đã chọc giận hắn sao?
“Cô đừng để ý đến hắn ta, tính hắn như vậy rồi! Mau tìm chỗ ngủ đi! Đêm xuống nhớ nằm im tại chỗ, không được phép đi lại lung tung, biết chưa?”
Mặc dù chẳng hiểu anh ta nói gì nhưng Bạch Ngưng vẫn gật đầu đại. Cô nhanh chóng tìm một chỗ ngả lưng, mấy ngày không ngủ, sức lực của Bạch Ngưng cũng sắp bị rút cạn rồi.
Ôi, cái lưng của tôi, cuối cùng cũng được ngả xuống! Aiz...
Uiza...cái gì đó, chọc vào lưng tôi rồi!
“Tiểu thư Bạch Ngưng?”
“Ai?”
“Là tôi, là Asland xinh đẹp đáng yêu đây ạ! Tiểu thư Bạch Ngưng, là cô thật sao, tôi cứ tưởng mình chết chắc rồi, không ngờ cô lại không màng nguy hiểm tới cứu tôi! Tôi cảm động quá, ahuhu...”
“Asland? Là Asland sao? Cậu đang ở đâu vậy?”
“Tôi đang ở...dưới mông cô!”
“Óe!”
“Asland đáng thương, sao cậu lại ra nông nỗi này, cái thân robot của cậu đâu hết rồi, sao chỉ còn mỗi cái đầu bẹp dí vậy!”
“Ahuhu, tiểu thư Bạch Ngưng, là lũ Zombie khốn khiếp ghen tỵ với trí thông minh của tôi, chúng đập nát tôi như tương! Thân mình được làm bằng hợp kim nano của tôi...bị đem làm ván kê giường cho đám ăn mày rồi!”
Bạch Ngưng:“...” đứa nhỏ đáng thương!
“Tiểu thư Bạch Ngưng, thù này nhất định phải báo. Tôi sẽ kiện chúng lên Ủy ban bảo vệ Robot của vùng đất tái sinh! Chúng sẽ phải hầu tòa vì hành động dã man đó!
“Ôi! Bị đánh tới mức ngốc luôn rồi...đáng thương...thật đáng thương!” (Ai rảnh mà đi quản chuyện của một con robot gia đình chứ!)
“Khoan đã...Asland, nếu cậu bị bắt vậy thì...Kris cũng bị tóm rồi à?”
“Chủ nhân sao? Chủ nhân còn bị giam ở lãnh địa Zombie mà! Chắc lũ người Hạo Trạch thấy tôi có nhiều giá trị lợi dụng hơn nên mới không quản đường xa vất vả mang tôi về tận tinh cầu Ossimit! Haiz, đôi khi thông minh quá cũng là cái tội đó tiểu thư Bạch Ngưng, (tự mãn một nghìn lần...)”
“Asland, dừng lại...! Tôi đã cứu cậu và Kris ra rồi, sao vẫn bị bắt lại? Hai người chạy kiểu gì vậy! Phí công sức của tôi!”
“Ế? Tiểu thư Bạch Ngưng, cô đã tới lãnh địa Zombie cứu tôi và chủ nhân sao?”
“Asland, không phải bị đánh tới chập mạch rồi đấy chứ? Lúc đó cậu còn khóc lóc thảm thiết lắm mà!”
Asland & Bạch Ngưng:“...”
“Tôi không hề khóc mà tiểu thư Bạch Ngưng, tôi vốn bị nhốt ở riêng một chỗ rồi được mang thẳng về đây. Tiểu thư gặp một Asland khác sao? Làm sao cô có thể không nhận ra tôi!”
“Có kẻ mạo danh cậu rồi! Khốn khiếp thật,lúc đó hỗn loạn quá nên tôi không để ý nữa, không ngờ chúng dám lợi dụng sơ hở này để mạo danh cậu lừa tôi và Kris!”
“Chủ nhân sẽ không sao phải không? Ngài có như cô không nhận ra tôi không? Bọn khốn Zombie sẽ lợi dụng tôi làm hại chủ nhân mất”
“Muốn biết cậu ta có sao hay không chỉ còn cách là quay trở về Trái đất, nhưng bây giờ muốn trở về ngay e là hơi khó khăn, chúng ta chẳng thể thực hiện cú nhảy siêu quang tới Trái đất khi không có phi thuyền không gian!”
“Tiểu thư Bạch Ngưng, đồng hồ liên lạc bằng sóng điện não mà chủ nhân làm cho cô đâu rồi, cô mau liên lạc thử với chủ nhân xem, biết đâu nó vẫn còn tác dụng bên ngoài Trái đất thì sao...”
“Hắc... nó bị vỡ tan tành khi tôi rơi xuống vực thẳm dung nham rồi!”
Asland:“...” ôi cơ hội cuối cùng!
---
“Nè, cô đang nói chuyện với ai vậy?“. A Bộ thấy Bạch Ngưng lẩm nhẩm một mình bắt đầu sinh nghi, sẽ không phải hắn thực sự lượm về một cô ngốc đấy chứ?
“Ahaha...anh bạn, tối thế này còn tới xem tôi. Anh bạn đúng là tốt thật, thế nào...mất ngủ hả? Muốn tìm tôi tâm sự? Cậu cũng thật có mắt nhìn đấy!”
A Bộ:“???”
Asland: “Tiểu thư Bạch Ngưng, hắn ta đang tỏ vẻ nghi ngờ cô!”
“Cậu hiểu hắn ta nói gì à?”
“Đương nhiên, tôi là robot gia đình vĩ đại nhất hệ mặt trời, thông thuộc 3 ngoại ngữ: là tiếng người, tiếng Zombie và cả tiếng người máy nữa, hắc hắc...”
Một chuyên gia ngôn ngữ như mình, số ngôn ngữ biết không ít hơn 5...vậy mà khi rơi vào thời đại này, còn không bằng một con robot gia đình! Thật nhục nhã!
“Tiểu thư Bạch Ngưng?”
“Asland, tôi nghĩ ra một cách có thể khiến ta an toàn trốn thoát khỏi đây rồi, nhưng cậu phải chịu hy sinh chút xíu...à không...hy sinh rất lớn!”
“Chỉ cần là việc có thể giúp chúng ta rời khỏi đây, tôi sẵn sàng hy sinh thân mình...tiểu thư Bạch Ngưng, tôi là robot dũng cảm thiện chiến nhất...dũng cảm nhất!”
“Tôi đập bẹp đầu cậu nhé?”
Asland:“...”có cách nào nhẹ nhàng hơn chút không!
“Lấy thiết bị cảm biến của cậu ra khỏi đầu,bằng không một “nữ Zombie” như tôi ôm theo cái đầu robot đi qua đi lại, bị phát hiện chỉ là chuyện sớm muộn. Hơn nữa, cậu đi bên cạnh giúp tôi dịch thuật, tại tôi ngốc nghếch không hiểu ngôn ngữ của Zombie cho lắm!”
“Nhưng cũng không cần đập bẹp đầu tôi vậy chứ!”
“Hoàn cảnh xô đẩy mà, cậu thông cảm đi nha!”
“Híc...được rồi...tiểu thư Bạch Ngưng...tới đi!”
“Sẽ không đau đâu...bộp...bộp”
Nắm đấm của Bạch Ngưng giáng xuống, cái đầu robot làm bằng hợp kim siêu cứng của Asland bẹp dí. Nói thật nhé, cô đã cố gắng khống chế sức mạnh rồi đó...
Thiết bị điều khiển Asland thực chất được gắn vào một con chip siêu nhỏ trong hốc mắt. Zombie luôn cho rằng robot thông thường sẽ có “tinh hạch” tại vị trí trái tim nên mới mắc sai lầm tới mức đập nát người Asland mà vẫn không khiến tên nhóc này toi mạng. Kris mà biết việc này chắc sẽ cười rách miệng tự mãn về trí thông minh của cậu ta khi đã chế tạo ra Asland mất!
Lấy con chíp từ đầu tên nhóc Asland, Bạch Ngưng điều chỉnh nó ở tần số khác, ngay lập tức con chíp biến thành một máy phiên dịch ngôn ngữ hiện đại. Từ bây giờ cô có thể tung hoành ngang dọc tại tòa thành Zombie mà chẳng cần lo bị người khác phát giác mình căn bản không phải Zombie mà chỉ là kẻ mạo danh bằng cách sử dụng thuốc giả trang Zombie do Kris nghiên cứu!
“Tôi hỏi cô đang nói chuyện với ai? Nghe không hiểu?”
“Anh bạn, tôi đương nhiên hiểu. Tôi vừa trải qua một giấc mơ, khi tỉnh lại phát hiện ra mình tự nhiên nói được tiếng phổ thông! Hắc”
“Nói được rồi, tốt lắm, cô từ đâu tới?”
“Không nhớ, haiz...tôi chỉ nhớ rằng tôi đang đi du lịch thì phi thuyền bị bắn nát, người đi cùng chết cả, còn mỗi mình tôi sống sót. Anh trai của tôi cũng không biết có thoát nạn không!”
“Chắc là lũ “đồ sát vũ trụ” rồi! Bọn chúng hoạt động rất mạnh ở vùng biên giới. Cô sống sót được là may mắn lắm rồi, còn anh trai cô chắc không toàn mạng đâu”
“Anh nói sao? Huhu...anh ấy là người thân duy nhất của tôi. Nhưng biết đâu anh ấy chỉ bị lũ đồ sát gì đó bắt đi?”
“Không có khả năng! Vài ngày trước Vương mới tiêu diệt một nhánh của tổ chức này, chúng chắc chắn sẽ ghi hận nên con tin bắt được nhiều khả năng sẽ bị giết không sót một ai!”
“Anh nói Vương? Là, Khắc Liệt à?”
“Sao cô dám gọi đích danh của Vương, muốn chết sao!”
“A! Tôi quên mất! Anh nói Vương nói tiêu diệt tổ chức đồ sát? Vậy chắc hẳn có rất nhiều Zombie tử nạn?”
“Vương là ai chứ, cuộc chiến do người đích thân lãnh đạo sao có chuyện có nhiều người bỏ mạng! Nhưng ta nghe nói lần này trên phi thuyền có một ả Huyết săn loài người rất mạnh, hình như ả ta đã trốn thoát cùng với một nhân loại khác, cuối cùng ả ta cũng bị Vương tiêu diệt rồi!”
“Vậy nhân loại kia đâu?”
“Cô hỏi về hắn ta làm gì?” A Bộ dùng cặp mắt nghi ngờ đánh giá Bạch Ngưng. Có lẽ hắn thấy một Zombie mà hỏi tin tức về nhân loại có chút kỳ lạ cũng nên.
“À, tôi rất có hứng thú với thịt người ấy mà, biết đâu Vương bao dung độ lượng lại cho chúng ta tên loài người đó thì sao!”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ, nếu tù nhân loài người bị bắt về chỉ có thể làm mồi cho đám quý tộc thôi, “dân đen” như chúng ta sao có cơ hội đó! Nhưng ta nghĩ tù nhân loài người lần này...có chút đặc biệt!”
“Đặc biệt?” Phải, không đặc biệt mới lạ đó, bởi vì hắn ta đẹp tới mức phi thiên nghịch lý, giờ ta mà không cứu hắn ra, có khi hắn ta bị đám quý tộc khốn khiếp đó hành hạ tới chết!
“Nghe nói khi hắn ta vừa được đưa về tòa thành, Vương đã lập tức phong tỏa mọi thông tin về hắn, có lẽ hắn đã bị nhốt ở ngục thất hoàng thành cũng không chừng. Đây là thông tin nội bộ của đám người bọn ta tra được, cô tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi, ta tuyệt đối không tiết lộ nửa lời!”
Xong rồi, xong rồi! Markle, anh đụng ai không đụng lại đụng trúng Khắc Liệt! Tai tiếng phong lưu của hắn ầm ầm cả vũ trụ, lần này anh chết chắc rồi!
“A Bộ này, ngục thất ở hoàng thành đó kinh khủng lắm à?”
“Có vào mà không có ra, dụng hình tra tấn đáng sợ vô cùng! Bất cứ ai tiến vào đó thì đừng mong có cơ hội được nhìn thấy ánh mặt trời một lần nữa!”
“Ực!” Markle, xem ra để cứu được anh ra, tôi không chết cũng mất nửa cái mạng!
Hazi, ai bảo tôi coi anh là bạn chứ!
“Tên của cô là gì?”
Anh bạn à, chuyển chủ đề nhanh gớm!
“Bạch...à không, là Mạt Tử!”
“Từ nay cô đi theo tôi, nhưng nhớ đừng có làm loạn, nếu không tôi cũng chẳng cứu nổi cô!”
“Cảm ơn!”
“Ngủ đi, sáng mai chúng ta sẽ tới hoàng thành! Mấy ngày nữa là tới lễ sinh thần tuổi 200 của Vương, tới lúc đó lệnh ân xá sẽ được ban hành, chúng ta tới đó sẽ có nhiều đồ ăn ngon!”
“200 tuổi, haha...!“. Mẹ nó, cơ hội tốt, cướp ngục...nhất định phải cướp ngục giải cứu mĩ nam! Mình là nữ anh hùng hảo hán, sống hai kiếp rồi còn sợ lũ Zombie vớ vẩn hay sao! Nhưng trước hết cần phải nghiên cứu địa hình trước đã, biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà!
---
Ngục thất hoàng thành
Quý ngài Estienne cảm thấy đói bụng vô cùng! Chắc Khắc Liệt thấy tra tấn không có tác dụng nên bắt đầu cho Estienne ăn uống. Nhưng người có khẩu vị cao như Estienne sao chịu uống máu linh thú tầm thường, ngài kiên trinh không thèm liếc mắt tới ly máu linh thú do tên lính gác cầm tới làm cho hắn ta đau đầu.
Không chịu uống máu suốt nhiều ngày lại bị tra tấn như vậy không chết mới lạ đó!
“Vương!” Gã lính canh vội vã hành lễ với Khắc Liệt.
“Máu linh thú không hợp khẩu vị à! Muốn uống máu người sao? Nhưng có lẽ sẽ không có máu người cho ngươi đâu, bởi vì ngươi...chỉ là tù nhân!”
“...”
Một mùi hương rất nhẹ từ nơi xa xăm thoảng qua phòng giam mang theo vị máu ngòn ngọt như trêu ngươi đầu lưỡi khiến quý ngài nào đó đang ủ rũ bỗng nhiên hưng phấn hơn hẳn! Là một Vampire hoàn mĩ, khứu giác của Estienne phát triển mạnh mẽ hơn người bình thường gấp vạn lần, chỉ một chút hương thơm tỏa ra đều không lọt qua được khứu giác nhạy bén của ngài, quan trọng hơn là...mùi hương ấy lại là mùi máu tươi mà ngài thích nhất!
Khát quá! chờ mãi cuối cùng cũng có thứ ngon lành để uống!
Cô gái của ngài tới rồi!