Tác giả: Mục Nguyệt
***
“Chính là chỗ này. Đây chính là con đường dẫn vào ngục thất.”
“Ngươi dám khẳng định chắc chắn? “
“Tuyệt đối chắc chắn. Ngài không biết ngày đó tôi tung hoành tứ hải. Gặp thần giết thần gặp phật giết phật, dũng mãnh cơ trí thế nào đâu... “
“Câm miệng!”
“...” được rồi. Là người ta ghen tỵ với mình... Ghen tỵ...
---
Xung quanh cây cối rậm rạp che khuất tầm mắt khiến cả hai hoàn toàn không nhìn thấy đường vào. Họ đi lòng vòng quanh khu vực phụ cận rất nhiều lần mà vẫn vô vọng.
Ánh mắt của Viêm Hạo càng lúc càng trở nên u ám sự kiên nhẫn của hắn chuẩn bị không còn. Đúng lúc này Bạch Ngưng liền la lên.
“Hắc hắc... Là vừa rồi tôi phán đoán có chút sai lầm. Tôi nghĩ kĩ rồi, chúng ta nên đi lối này“. Cánh tay mảnh khảnh chỉ chỉ về phía xa xôi.
“...“. Đi tìm chết!
Chỉ thấy một cỗ lực đạo vô hình nào đó ập tới. Toàn thân Bạch Ngưng bị đánh bay về phía trước cả chục mét. Trên đầu cô bắt đầu có “sao nhỏ” lượn quanh rồi thì phải?
Tuyệt! Lực đạo vừa phải của Viêm Hạo đã thành công bẻ nốt vài cái xương sườn lành lặn của cô. Còn ưu ái đá bay cô vào một cái hố lớn bị tán cây dây leo che phủ lâu ngày.
Khi bạn bị lọt hố thì bạn sẽ làm gì?
Đương nhiên là dùng mọi cách để leo lên rồi! Hỏi thừa (tác giả).
Nhưng nếu lọt hố trong trạng thái xương sườn vỡ vụn thì sao?
Thì... Vẫn bất chấp leo lên chứ còn sao nữa. Không lẽ cứ ở dưới đó?
Thôi. Dù sao lên cũng chết. Thà chết ở dưới này mà lành lặn còn tốt hơn lên đó mà chết k toàn thây!!!!
Bạch Ngưng không hề biết cái hố cô lọt phải không phải ai cũng có khả năng leo lên. Nó sâu và rộng, xung quanh tối đen như mực.
Tách... Tách...
Tiếng nước nhỏ giọt rơi xuống hai má Bạch Ngưng có chút ấm nóng. Trong hang động lạnh lẽo này từng âm thanh đều trở lên rõ mồn một.
Bạch Ngưng khẽ nhích nhẹ người. Nỗi đau thể xác như đang dần gặm nhấm lý trí của cô. Mẹ nó, cãi hắn một câu, hắn liền đánh gãy 3 cái xương sườn, chỉ đường cho hắn sai hắn liền đập gãy tiếp 2 cái nữa. Bạch Ngưng suy luận rằng nếu cô còn đi chung với hắn thì có lẽ vài cái xương sườn ít ỏi còn lại của cô cũng không toàn mạng được mất.
Tách... Tách...
Lại là những giọt nước ấm áp này. Nó cũng có tác dụng giúp cô tỉnh táo hơn chút ít. Nhưng rơi có phải hơi nhiều quá rồi không? Mặt cô sắp được rửa một lần rồi đây này.
Lấy tay vuốt nhẹ nước trên mặt. Mùi vị tanh ngọt quen thuộc bỗng chợt xộc vào cánh mũi.
“Là máu!”
Trên một hành tinh tràn ngập zombie lại có máu người? Điều này chứng tỏ một sự thật!
---
“Ngài Estienne. Đây là máu của nhân loại. Mời ngài dùng ạ! “ tên zombie to lớn thô kệch khom mình dâng ly máu tươi vẫn còn ấm nóng đến bên quý ngài cao quý nào đó. Mùi máu đánh thức mọi giác quan có chút ủ rũ của ngài. Nhưng ngài lại kiêu căng quay mặt đi.
Ngài không muốn uống ly máu này, “cô gái” của ngài sắp đến rồi. Ngài sẽ được thưởng thức loại máu thượng hạn nhất đẳng kia. Nếu ngài cứ cố chấp với chút ít máu nhạt nhẽo này thì có lẽ sẽ chẳng còn bụng mà uống máu của Bạch Ngưng mất.
Bội thực là không tốt! Là một người yêu thương bản thân, quý ngài nào đó vô cùng tự tin đưa ra quyết định để tránh ảnh hưởng tới lợi ích của ngài.