Edit+beta: LinhLan601
Sau khi Cố Ly Cẩn đưa Tô Nhụy về nhà, liền hướng Tô phụ Tô mẫu chào hỏi rồi vội vàng rời đi luôn.
Thấy vậy, mẹ Tô Nhụy vô cùng kinh ngạc “Trước kia Ly Cẩn không phải thích nhất là ở lại nhà chúng ta sao, hôm nay sao đi vội vàng như vậy?”
Không chỉ có Tô mẫu cảm thấy kỳ quái, ngay cả Tô Nhụy cũng cảm giác hắn có điểm không bình thường.
.......
Rửa mặt xong, Tô Nhụy nằm trên giường, cầm lấy di động gọi cho Vũ Lâm.
Điện thoại được kết nối, Tô Nhụy hỏi Vũ Lâm về tiến triển của ngày hôm nay. “Lâm Lâm, cậu và Úc Khuynh thế nào rồi? Anh ấy có đồng ý đi xem cậu biểu diễn không?” Tô Nhụy rất quan tâm hỏi.
Nhớ tới Úc Khuynh, Vũ Lâm khẽ cười, “Nhụy Nhụy, học trưởng đã đáp ứng mình hôm ấy nhất định sẽ tới. Chỉ là bài múa mà cậu dạy kia, thật sự là khó quá. Mình sợ sẽ nhảy không tốt“. Vũ Lâm bắt đầu rầu rĩ.
Tô Nhụy trấn an: “Cậu không cần lo lắng, mấy ngày nay cố gắng mà luyện tập, gia tăng trình độ thuần thục đối với vũ đạo. Tiệc tối ngày đó nghiêm túc biểu diễn là đủ rồi. Còn lại tất cả cứ giao hết cho mình”
Vũ Lâm đối với việc Tô Nhụy nhất định phải để Úc Khuynh xem mình múa vẫn cảm thấy vô cùng hoang mang. Nhịn không được mà hỏi mục đích thật sự của Tô Nhụy.
Tô Nhụy trả lời “Cậu không phải rất thích Úc Khuynh sao, cũng muốn hắn thích cậu còn gì? Đàn ông đều yêu bằng mắt, cái đầu tiên mà bọn họ chú ý tới không phải tâm hồn của cậu, mà là vẻ bề ngoài. Chỉ khi cậu thành công hấp dẫn được sự chú ý của hắn thì sau đó hắn mới có thể đi khám phá tâm hồn của cậu được“.
Trong nguyên văn câu chuyện, Úc Khuynh chính là bị một màn múa kinh tâm của Lâm Nhạc mê hoặc, mới có thể vừa gặp đã thương, từ đó trở thành trung khuyển của Lâm Nhạc. Cho nên cái gì mà bên ngoài không quan trọng, tâm hồn đẹp mới là quan trọng nhất đều là gạt người cả.
Cô muốn đem phần diễn của Vũ Lâm đẩy lên phía trước, còn tiết mục của Lâm Nhạc lùi xuống cuối cùng. Cô không tin thứ gọi là phần trình diễn áp trục, một vài tiết mục đầu còn có thể có người xem. Chứ những tiết mục cuối còn mấy ai có tâm trí để tiếp tục xem đây.
Xem ra chuyện này còn phải cùng Cố Ly Cẩn thương lượng một chút, để hắn nghĩ cách cho người ta sắp xếp tiết mục theo ý muốn của bọn họ.
Nghĩ đến Cố Ly Cẩn, Tô Nhụy liền nhớ tới hành động khác lạ của hắn lúc đưa cô về. Trong lòng không ngừng suy đoán, không biết có phải là hắn có chuyện gì hay không.
Bỗng nhiên, Tô Nhụy cảm thấy như có người đang gõ cửa sổ, vừa quay đầu lại, cô thấy một bóng người màu đen ghé vào cửa sổ, dọa cô nhảy dựng.
Tô Nhụy đi tới gần, phát hiện hình dáng người này rất quen thuộc.
Bóng người mở miệng “Nhụy Nhụy, anh là Cố Ly Cẩn, mau mở cửa cho anh.”
Tô Nhụy vừa nghe là Cố Ly Cẩn, lập tức ra mở cửa sổ, nhỏ giọng nói với chính mình: Vừa rồi còn nhắc mãi Cố Ly Cẩn, không nghĩ tới giờ hắn lại xuất hiện.
Cố Ly Cẩn nghe Tô Nhụy nói thầm, hỏi: “Nhụy Nhụy đang nói gì vậy?”
Tô Nhụy nhanh chóng xua tay: “Không có gì”, rất sợ bị hắn phát hiện ra tâm tư nhỏ của mình.
“Anh ở ngoài cửa sổ của em từ khi nào?” Tô Nhụy nói sang chuyện khác.
“Từ lúc em gọi cho Vũ Lâm “ Cố Ly Cẩn ngồi ở trên giường Tô Nhụy thầm nghĩ.
“Anh có phải đã nghe thấy hết những gì em nói với Vũ Lâm hay không?” Tô Nhụy không tin hắn chưa nghe thấy gì.
“Đúng vậy. Anh đều nghe thấy hết. Nhưng mà Nhụy Nhụy, em và Vũ Lâm rốt cuộc định tính toán như thế nào?” Cố Ly Cẩn muốn biết các cô sẽ lên kế hoạch ra sao.
Tô Nhụy nghĩ mình an bài tiết mục kia còn cần Cố Ly Cẩn hỗ trợ, liền đem kế hoạch của cô cùng Vũ Lâm nói cho hắn.
----
LinhLan: Ta mới đào thêm hố (Np, nữ cường). Cầu chư vị anh tài đi qua cho một vote. Xia xìa~~