Nữ Thần Mau Xuyên: Con Đường Nghịch Tập Của Pháo Hôi

Chương 27: Chương 27: [TG1] Thanh mai trúc mã từng bỏ lỡ (26)




Edit+beta: LinhLan601

Từ ngày đó về sau, Vũ Lâm cùng Úc Khuynh rơi vào tình yêu cuồng nhiệt. Hai người cả ngày dính lấy nhau như hình với bóng, ân ái vô hạn.

Chính vì vậy mà thời gian Vũ Lâm và Tô Nhụy ở bên nhau tự nhiên phải giảm bớt. Tô Nhụy đương nhiên sẽ không oán giận Vũ Lâm. Chỉ là, mỗi lần nhìn thấy Vũ Lâm cô đều trêu ghẹo cậu ấy quá vô tình, có người yêu liền quên mất người bạn tốt là cô đây. Lần nào Vũ Lâm cũng bị chọc đến nỗi mặt đỏ không ngừng, thẹn thùng liên tục.

Những ngày sau bữa tiệc, Tô Nhụy tập trung tìm hiểu tình huống của nữ chủ Lâm Nhạc.

Ngày đó xem Vũ Lâm biểu diễn, cơ hồ ánh mắt của toàn bộ nam sinh trong trường đều bị cô ấy hấp dẫn. Hôm sau lập tức đem Vũ Lâm trở thành nữ thần thế hệ mới. Đồng thời cũng khiến các nữ sinh liên tục cắn khăn kêu “Hồ ly tinh”.

Về phần nữ chính, tiết mục của cô ta quả thực là không tồi, nhưng vì bị xếp phía sau tiết mục đặc sắc của Vũ Lâm mà bị ảm đạm đi không ít.

Giống như Tô Nhụy suy đoán, càng đến gần cuối, người xem càng ít. Thời điểm tiết mục của nữ chủ bắt đầu, toàn trường đã chẳng còn được mấy người.

Lâm Nhạc vốn tính toán dựa vào phần biểu diễn mỹ lệ của mình để câu được rùa vàng. Vậy mà kế hạch này lại bị phá hỏng, còn chọc tới một số nữ sinh có gia thế không nhỏ. Kỳ thực, người mà những cô gái này ghen ghét vốn dĩ là Vũ Lâm. Chỉ có điều Vũ Lâm lại có Úc Khuynh che chở nên không thể động tay. Vì thế mà Lâm Nhạc lập tức trở thành nơi cho bọn họ trút giận, ngày ngày không thiếu người tìm phiền toái, khiến cho Lâm Nhạc khổ không thể nói.

Tô Nhụy biết được chuyện này, trong lòng cười thầm.

Ở nguyên tác, lần này Lâm Nhạc biểu diễn trở thành tiết mục kinh động toàn trường, cũng khiến cho những nữ sinh kia ghen ghét. Dưới sự che chở của Úc Khuynh, cô ta mới không phải chịu bất cứ sự đau khổ, hãm hại nào.

Nhưng hiện tại, người Úc Khuynh yêu là Vũ Lâm, nên không thể nào có khả năng che chở cho Lâm Nhạc được.

*

Vật đổi sao dời, thời gian nhanh chóng trôi qua...

Những năm này, mấy người Tô Nhụy lần lượt thi đậu vào đại học đế đô.

Riêng vị hôn phu của cô, Cố Ly Cẩn thay đổi vô cùng lớn. Hắn không chỉ nhanh chóng hoàn thành việc học, còn tiếp quản xí nghiệp Cố gia, đem công ty dưới tay hắn ngày một trở nên cường đại.

Giống như lời hắn nói, muốn nhanh chóng trở nên thành thục, để bản thân có thể cho Tô Nhụy một tương lai yên ổn, hạnh phúc.

Sau khi Tô Nhụy thi đại học xong, cô dùng một năm để kết thúc việc học ở trường đại học đế đô.

Cô xin cha mẹ xuất ngoại để bồi dưỡng và phát triển khả năng quản lí, kế toán công thương, ngày sau trở về tiếp nhận xí nghiệp Tô gia.

*

Chỉ chớp mắt, đã đến ngày Tô Nhụy về nước.

Cố Ly Cẩn nhanh chóng hoàn thành công việc trong ngày, một mình đi đến sân bay đón Tô Nhụy.

Hắn muốn người đầu tiên mà Tô Nhụy thấy sau khi trở về là hắn, còn muốn để cô chấp nhận lời hứa hẹn cả đời bấy lâu nay hắn luôn ấp ủ.

Cô gái nhỏ kia, so với trong tưởng tượng của hắn, còn mỹ lệ gấp vạn lần.

Một thân váy nhạt màu lam, bên hông cài một con bướm màu hồng nhạt, vô cùng đáng yêu. Làn da nhẵn mịn như mặt ngọt trơn bóng, trắng tựa tuyết đầu đông. Đường nét khuôn mặt nhu hòa, đẹp mong manh như cánh hoa anh đào. Môi nhỏ không tô mà đỏ, kiều diễm chọc người thương, sợi tóc hai bên mai theo gió mà phất qua mặt.

So mấy năm trước, lúc này Tô Nhụy càng thêm thành thục, gương mặt cũng ngày một tinh xảo hơn.

Thời điểm Cố Ly Cẩn đánh giá Tô Nhụy, Tô Nhụy cũng đánh giá người con trai trước mặt, người đã có thể một mình đảm đương một phía.

Trên người là bộ tây trang cắt may khéo léo, thân như ngọc thụ, khuôn mặt như điêu khắc mà ra, ngũ quan rõ ràng, khiến người ta có cảm tuấn mỹ dị thường. Mũi cao thẳng, môi mỏng vừa phải..

Giờ phút này, chính khuôn mặt ấy đang tươi cười rực rỡ chạy về phía Tô Nhụy, trong mắt bao hàm vô hạn tình cảm, nhớ nhung.

Tô Nhụy vừa tới gần Cố Ly Cẩn, đã bị kéo vào trong lồng ngực hắn.

“Nhụy Nhụy, em có biết anh nhớ em tới nhường nào hay không? Mỗi ngày mỗi đêm, không có lúc nào là toàn thân anh không kêu gào tên em. Nếu không phải vì anh vùi đầu vào công việc để làm tê mỏi chính mình, anh chỉ hận không thể bay đến bên em.” Cố Ly Cẩn nhớ lại những ngày không có Tô Nhụy bên cạnh, không khác nào là sinh hoạt nơi địa ngục u ám.

“Ly Cẩn, em cũng rất nhớ anh. Mỗi giây mỗi phút ở nước ngoài em đều nhớ đến anh.” Được một người yêu đến sâu sắc, thâm tình như vậy, cho dù là sắt thép còn bị hòa tan, huống chi là một người có trái tim mềm yếu như Tô Nhụy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.