Nhưng để Thượng thư thất vọng rồi. Những người ở đây, không một ai đứng ra vì ông ta nói chuyện.
Dù sao hiện tại bệ hạ đã bị chọc đến phát hỏa, ai còn dám đưa đầu tới hứng lửa giận của Thiên tử.
Những đại thần ở đây đều là cáo già. Bọn họ ở trong lòng vì Thượng thư đại nhân lau một phen mồ hôi lạnh, yên lặng thắp một ngọn nến cho ông ta.
Tô Chi Hàm này là người rất bao che khuyết đểm. Hắn cho rằng, có thể trở thành bia đỡ cho muội muội nhà hắn chính là vinh hạnh cho nữ nhi của Thượng thư, là phúc khí tu luyện mười đời mới có được.
Có thể gả cho Vương gia, trở thành Vương phi cao quý, lại không có bất cứ di nương, tiểu thiếp linh tinh nào lắc lư trước mặt. Đây là chuyện tốt cỡ nào mới rơi xuống trên người khuê nữ của ông ta.
Vinh hoa phú quý hưởng dụng bất tận, nha hoàn thị nữ vô số. Người khác chỉ có thể hâm mộ ghen ghét, yên lặng cắn răng trong lòng, ông ta vậy mà còn ghét bỏ, cảm thấy muội muội hắn có lỗi?
Tô Chi Hàm cảm thấy Thượng thư này thật sự không biết tốt xấu, như vậy mà còn không biết thỏa mãn.
Nếu Thượng thư biết được suy nghĩ này của hắn ta, tuyệt đối sẽ bị tức chết.
Ai hiếm lạ cái vị trí vương phi ấy? Ngồi lên xem như phải thủ tiết cả đời, trở thành quả phụ, sống với trượng phu không phải là nam nhân kia.
Không có di nương đâu phải do Diệp vương không muốn, là do nàng ta không có cái công năng kia mà thôi.
Hơn nữa, không để nữ nhân bên người căn bản là do nàng ta sợ càng có nhiều người, thân phận của nàng ta càng dễ dàng bị lộ mà thôi.
“Tốt. Tốt. Ngươi dám uy hiếp trẫm!” Gân xanh trên trán Tô Chi Hàm giật giật.
“Người tới, truyền ý chỉ trẫm, chấp thuận Diệp Vương gia và Diệp Vương phi hòa li. Từ đây hai người không còn quan hệ, Diệp Vương phi có thể tái hôn, của hồi môn cũng trực tiếp nâng về phủ thượng thư. Mặt khác, để bồi thường, mười gian cửa hàng của Diệp vương phủ sẽ cấp cho Diệp Vương phi.” Tô Chi Hàm phất phất tay, ý bảo tiểu thái giám đi truyền chỉ.
Bất quá, đối với việc Thượng thư dùng giọng điệu uy hiếp nói chuyện với mình, hắn cảm thấy rất không thoải mái.
“Từ từ, Thượng thư bất kính với trẫm, phải chịu trừng phạt. Lập tức giáng chức xuống thành Biên tu[2]“.
[2] Biêntu: Chức quan thuộc Hàn lâm viện, hàm Chánh thất phẩm, giữ việc chép sử. Nguyễn Công Trứ cũng từng giữ chức biên tu Sử quán dưới triều Minh Mệnh.
Thượng thư đại nhân thở ra một hơi. Chính mình giáng chức còn tốt, nữ nhi xem như đã thoát ra khỏi khổ ải, có thể chọn rể hiền một lần nữa.
“Thần khấu tạ Hoàng Thượng, tạ Hoàng Thượng thành toàn.” Thượng thư quỳ xuống tạ ơn.
Thừa tướng ở bên cạnh lúc này mới lên tiếng: “Hoàng Thượng, nhi tử của thần....”
“Ngươi còn không biết xấu hổ sao? Ngươi dạy dỗ nhi tử thế nào, ở bên ngoài không những vô pháp vô thiên, lại còn dám khi dễ Vương gia!” Vừa lúc Tô Chi Hàm lửa giận đầy đầu, lập tức trút lên người Thừa tướng.
“Thần không biết giáo dục con, thỉnh Hoàng thượng thứ tội. Nhưng nhi tử thần........” Thừa tướng run rẩy không nói không ra lời.
“Vậy trẫm liền hạ một trừng phạt nhỏ. Người tới, đi phủ Thừa tướng truyền chỉ. Nhi tử Hứa Lai của Thừa tướng, đùa giỡn phụ nữ, làm lơ vương pháp, nói dối Hoàng Thượng, phạt đánh một trăm trượng. Nếu không chết, đưa thái y tới xem.” Tô Chi Hàm nhìn về phía Thừa tướng, hàn ý lạnh lẽo từng đợt.
Thừa tướng lung lay muốn ngất, một trăm trượng, không chết thì cũng cũng tàn phế.
“Thần, tạ Hoàng Thượng ban ân.” Cho dù thống hận thế nào, cũng phải ngoan ngoãn tạ ơn.
Giờ phút này, cừu hận trong lòng ông ta lan tràn tựa như gió rền bão cuốn.
Các đại thần còn lại tự cảm thấy may mắn một phen, đối với Thừa tướng đồng tình vạn phần, cũng đối với người ngồi trên cao kia, lắc đầu không thôi.
Bọn họ vô cùng hoài nghi, một Hoàng thượng không biết lấy đại cục làm trọng, bốc đồng, thiên vị đến vậy,...liệu có phải là kiếp nạn của muôn dân bách tính?
Lấy được dân tâm[3] rất khó, nhưng đánh mất dân tâm lại vô cùng đơn giản.
[3] Dântâm: Lòngdân.
**Dù hơi muộn nhưng chúc cáctìnhyêuvalentinevui vẻ~ Moah moah ^^~