Edit+beta: LinhLan601
Tô Nhụy làm xong tất cả, đem y phục dạ hành trên người mình cởi ra, tìm một chỗ kín đáo xử lý.
Sau lại vận khinh công bay về phía hoàng cung, trở lại tẩm điện của mình.
Giờ phút này, kinh thành thoạt nhìn gió yên biển lặng nhưng trên thực tế, lời đồn đã sớm bay đầy đất.
Đương sự là Tô Viện lại một chút cũng không hay biết, còn đang ở thanh lâu cùng sòng bạc đi dạo.
Tô Viện cho rằng mình là một người từ hiện đại xuyên qua, tri thức nghìn năm không kẻ nào có thể so sánh, lại còn có Hoàng Thượng chống lưng, cho dù nàng ta muốn đi ngang cũng không ai dám ngăn cản.
Nếu như Tô Nhụy biết ý nghĩ trong lòng Tô Viện, nhất định sẽ cười lạnh, quả nhiên là thiên kim đại tiểu thư thế kỉ 21 bị sủng đến kiêu ngạo, vô lễ.
Không biết trời cao đất rộng, thật không hiểu chết là như thế nào.
Nếu không phải tác giả mở cho nàng ta bàn tay vàng, với loại tính cách dễ dàng đắc tội với người khác này, không biết nàng ta đã chết bao nhiêu lần.
Tô Viện mang theo thị vệ của mình cùng ám vệ Hoàng Thượng ban cho, nghênh ngang đi trên đường, chuẩn bị tới sòng bạc lớn vơ vét một chút.
Đột nhiên, trong hẻm nhỏ bên đường có tiếng kêu cứu: “Aaa. Cứu mạng!!”
Là một người xuyên không, tinh thần trượng nghĩa của Tô Viện bạo phát, lập tức mang theo thị vệ của nàng ta chạy về hướng phát ra tiếng kêu.
“Dừng tay! Dưới ban ngày ban mặt lại có kẻ dám cường đoạt dân nữ, liệu còn có vương pháp hay không?” Tô Viện vô cùng chính nghĩa mở miệng ngăn cản.
Nhưng nam nhân kia không hề để ý tới nàng ta, tiếp tục làm việc của mình.
Bị ngó lơ, Tô Viện rất phẫn nộ.
Lập tức cho thị vệ bên người tiến tới kéo hai người kia ra, lại cùng thị vệ của gã công tử nhà giàu đánh lên.
Tô Viện nhân cơ hội này, lôi kéo nữ tử bị phi lễ, chuẩn bị chạy trốn.
Trong lúc hai bên giằng co, Tô Viện thừa dịp đá vào hạ thân gã ta một cái, khiến hắn đau đến rúm người, phải dùng tay che lại.
Thấy chủ tử bị thương, thị vệ của hắn lập tức trở lại bên người, che chở cho hắn.
“Ngươi thật to gan, ngươi có biết cha ta là ai hay không?” gã công tử nhà giàu liền lấy thân phận của cha mình ra hù dọa Tô Viện.
Nhưng chủ ý của hắn nhất định phải thất bại.
“Ta quản cha người là ai. Hôm nay ta phải thay cha ngươi tới thu thập ngươi, tên bại hoại đùa giỡn nữ tử nhà lành.” Tô Viện khinh thường nói.
“Hừ. Cha ta chính là Thừa tướng đương triều Hứa Ngôn, ta là Hứa Lai con trai độc nhất, dám cùng ta đối nghịch, cả nhà ngươi tuyệt đối không sống được trên đất kinh thành này.” Hứa Lai đắc ý nói ra hậu trường của bản thân.
“Haha. Vậy ngươi biết công tử nhà ta là ai không? Công tử nhà ta chính là đương kim Diệp vương điện hạ, ngươi chọc nổi sao?” không đợi Tô Viện mở miệng, thị vệ bên người nàng ta lập tức trả lời.
“Ta phi, cái dạng này của ngươi mà là Diệp vương? Nếu ngươi là Diệp vương thì ta chính là Hoàng Thượng bệ hạ.” Hứa Lai không chút nào tin tưởng lời nói của tên thị vệ.
“Quản ngươi có tin hay không, hôm nay chúng ta nhất định phải mang nàng đi! Ngươi không chịu cũng phải chịu.” Tô Viện nói xong liền kéo nữ tử kia đi.
“Ngươi đứng lại, đem người lưu lại.” Gã lập tức bảo thị vệ ngăn bọn họ lại.
Thấy không thể đi được, Tô Viện lập tức gọi ám vệ ẩn trong bóng tối ra, đối phó với bọn chúng
Ám vệ nhận được mệnh lệnh của Tô Viện, lập tức chấp hành.
Chỉ trong nháy mắt liền hạ gục toàn bộ thị vệ.
Tô Viện còn đứng một bên vỗ tay, một bên hả hê hô lên: “Đánh gần chết mới thôi.”
Ám vệ được cổ vũ, càng thêm ra sức.
Hứa Lai thấy thị vệ của mình đều nằm bò dưới đất, thầm mắng một tiếng “Phế vật” liền tự mình ra trận.
Vốn dĩ Hứa Lai cũng là người biết võ, hơn nữa cũng không tồi.
Chỉ là đối mặt với những ám vệ được huấn luyện kỹ càng trước mắt, hoàn toàn không đủ xem.
Vì có Tô Viện ở một khuyến khích, ám vệ ra tay không hề có nặng nhẹ, không cẩn thận liền làm Hứa Lai bị thương.