Nữ Thần Quốc Dân

Chương 40: Chương 40: Anh là yêu tinh




Cuối cùng, cô tự làm cho mình tỉnh táo: “Ừm thì, anh đợi một chút nha, tôi phải thay quần áo khác.”

Nói xong, cô mở tủ quần áo ra bắt đầu tìm kiếm.

Có Lục Trình Niên ở đây, cô cảm thấy nói thay quần áo cũng không tốt, như vậy sẽ khiến cho người ta cảm thấy cô cố ý bận đồ gợi cảm như vậy, lại cố ý muốn thay, tóm lại sẽ cho người khác một loại cảm giác càng giấu càng lộ.

Mặc dù cô chính xác không muốn bận bộ đồ này, nhưng anh cũng đâu có biết đâu.

Cảnh Ngọc Ninh nhanh chóng tìm một cái áo choàng tắm từ trong tủ quần áo ra choàng lên người.

Áo choàng rất vừa người, dài đến đầu gối, nhất là có thể che chắn được phong cảnh ở trước ngực và bên eo, lúc này cô mới có chút cảm giác an toàn.

Toàn bộ quá trình Lục Trình Niên cũng không nói tiếng nào, chỉ là con ngươi u ám đến không tưởng nổi, chút rượu còn lại trong ly cũng đã bị uống cạn.

“Xong rồi?”

Cảnh Ngọc Ninh nhẹ gật đầu.

“Vậy đi ngủ đi.”

Anh đứng dậy, bước từng bước chân dài đi đến bên giường, sau đó bắt đầu cởi quần áo.

Cảnh Ngọc Ninh nheo mắt lại.

“Anh làm gì vậy?”

Lục Trình Niên nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của cô, hơi nhíu mày: “Không phải là muốn ngủ à?”

Cảnh Ngọc Ninh kịp phản ứng lại, ý thức được phản ứng của mình có chút thái quá, miễn cưỡng cười cười: “Vậy… vậy anh có muốn đi tắm trước hay không.”

Lục Trình Niên nhìn cô một lát, anh dừng lại một chút.

“Được.”

Anh quay người đi vào phòng tắm.

Rốt cuộc Cảnh Ngọc Ninh cũng nhẹ nhàng thở ra, cô nhắm mắt lại, sau khi người đàn ông đi khỏi, cả người thả lỏng được đôi chút, cô ngã nằm sấp xuống giường.

Nhưng mà lúc này, trong phòng tắm bỗng nhiên truyền đến giọng nói của người đàn ông.

“Bà xã, lấy đồ ngủ giúp anh.”

Cảnh Ngọc Ninh: “…”

Mình đi tắm mà không mang theo quần áo là có ý gì?

Cô thấy bó tay, đành rời giường rời xuống lấy quần áo cho anh.

Quần áo của người đàn ông đều đặt tủ quần áo thứ hai ở kế bên.

So sánh với màu sắc rực rỡ của cô, quần áo của Lục Trình Niên liền lộ ra vẻ đơn điệu hơn rất nhiều.

Thống nhất ba màu trắng, xám, đen, thỉnh thoảng xen lẫn một vài màu khác, ngay cả áo ngủ cũng là màu xám đậm.

Cô cầm một bộ lên đi đến trước cửa phòng tắm gõ cửa.

Rất nhanh, cửa được mở ra, chỉ là khác với cô ở chỗ lúc nãy chỉ mở ra một khe hở nhỏ, Lần này là thật sự mở ra.

Mở ra hoàn toàn.

Lục Trình Niên không mảnh vải che thân đứng ở nơi đó, nước toàn thân chảy xuống, trên tay còn đầy bọt xà phòng đang vò ở trên đầu.

Đếm không hết những giọt nước thuận theo lồng ngực mà lăn xuống, lăn qua cơ bụng, lăn đến khu vực hùng vĩ gợi cảm kia.

Trong phút chốc, hai mắt Cảnh Ngọc Ninh trừng lớn.

“Aaa…”

Sau một tiếng la hoảng hốt ngắn ngủi, cô kịp thời bịt kín miệng của mình.

Một giây sau, cô cầm quần áo ném mạng qua, “phanh” một tiếng đóng cửa lại.

“Lục Trình Niên! anh làm gì mà không mặc quần áo!”

Lục Trình Niên: “…”

Trong phòng tắm truyền đến âm thanh oan ức của người đàn ông: “Bà xã, tôi đi tắm tại sao phải mặc quần áo?”

Cảnh Ngọc Ninh: “…”

A! Chắc là điên rồi!

Cô dám thề người đàn ông này là đang cố ý!

Quả thật chính là một tên cuồng khỏa thân!

Trong phòng tắm, người đàn ông im lặng cong khóe môi.

Nhìn quần áo trên tay, không nói gì, thảy quần áo lên trên kệ, tiếp tục tắm rửa.

Cảnh Ngọc Ninh quay lại ngồi lên giường, qua rất lâu rất lâu vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi trong ngực của mình.

Trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng vừa rồi mà mình thấy.

Cô phát hiện mình thật đáng xấu hổ, như vậy mà còn có thể thấy rung động và chiêm ngưỡng.

Phi! Phi! Phi!

Người đàn ông này chính là hồ ly tinh, bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh!

Nhưng càng nghĩ như vậy, hình ảnh gợi cảm mà mê người kia càng xuất hiện dai dẳng trong đầu cô, có làm thế nào cũng không vung đi được.

Cảnh Ngọc Ninh che mặt.

Phiền phức muốn chết đi được!

Cũng không lâu lắm, Lục Trình Niên đã tắm xong bước ra ngoài.

Áo ngủ màu xám đậm mặt trên người anh vốn là kiểu dáng rất bình thường ở nhà, nhưng chắc có lẽ bởi vì vóc dáng cao và đôi chân thon dài của người đàn ông, hay là tiêu chuẩn dáng người vai rộng eo hẹp kia, cho nên rõ ràng chỉ là một bộ quần áo đơn giản vậy mà được anh mặc lại phát ra cảm giác thời thượng.

Hai bắp chân thon dài rắn chắc trần trụi lộ ra bên ngoài, vừa nhìn sang mà thấy gợi cảm vô cùng.

Cảnh Ngọc Ninh loại hoài nghi định lực của mình có phải là càng ngày càng kém rồi hay không!

Cô không được tự nhiên di chuyển ánh mắt, xoay người kéo chăn lên giả bộ như đi ngủ, âm mưu che giấu gương mặt đỏ lên vì xấu hổ của mình.

Đèn trong phòng tối xuống, chỉ còn lại một chiếc đèn ốp tường đơn độc phát sáng.

Nhìn ở xa xa sống như trong bóng tối có một cái lòng đỏ trứng gà, không hề ngứa mắt, lại cho người ta có một loại cảm giác ấm áp an tâm.

Phần nệm ở sau lưng hơi lún xuống, người đàn ông đã nằm lên giường.

Toàn thân cô căng cứng, cũng may Lục Trình Niên không có động tác nào khác giống như là tôn trọng ý kiến của cô. Tối hôm qua cũng như vậy, ngoại trừ hai người ngủ cùng nhau, biểu hiện của anh vẫn luôn rất lịch sự, chưa từng vượt qua giới hạn một chút nào.

Cảnh Ngọc Ninh dần dần cảm thấy yên lòng, mí mắt càng ngày càng nặng, cũng không Lâu lắm cô đã ngủ say sưa.

Ngày hôm sau, Vương Tuyết gọi điện thoại cho cô, nói đã tìm được vị luật sư lúc trước công chứng cho di vật của mẹ của cô, kêu cô mười giờ sáng trực tiếp đến ngân hàng.

Lúc ra khỏi cửa, Lục Trình Niên không yên lòng để cô đi một mình, lại đặc biệt kêu Tô Thâm đi theo cô.

Cảnh Ngọc Ninh cũng không từ chối ý tốt của anh, gật đầu đồng ý.

Hai người đi đến ngân hàng, người nhà họ Cảnh còn chưa đến, ngược lại là luật sư đã đến từ sớm.

Luật sư họ Hoàng, là bạn thời đại học của Mặc Thanh Vy, bởi vì quan hệ này nên nhận được sự tín nhiệm của Mặc Thanh Vy, cho nên mới đưa di vật quan trọng như vậy giao cho ông ta đảm bảo.

Sau khi Cảnh Ngọc Ninh gặp ông ta, hai người nói mấy câu đơn giản với nhau.

Cuối cùng cô vẫn có chút tò mò, mở miệng hỏi: “Luật sư Hoàng, Rốt cuộc là mẹ tôi đã để lại vật gì? Tại sao không trực tiếp đưa cho tôi mà phải chờ đến khi tôi kết hôn mới đưa?”

Đây là vấn đề mà cô tò mò nhất trong mấy năm qua, chỉ tiếc là người chết thì chuyện cũng đi theo, cứ tìm hoài nhưng cũng không thấy đáp án.

Luật sư Hoàng cười cười, ăn ngay nói thật: “Tôi cũng không biết, có điều đây chắc chắn là dụng ý của cô ấy, về phần đồ vật ở bên trong… Lát nữa là cô đã biết rồi.”

Thấy ông ta cũng không tình nguyện nói thêm, Cảnh Ngọc Ninh cũng không miễn cưỡng nữa.

Qua mười mấy phút sau, người nhà họ Cảnh cũng đến.

Trải qua chuyện trong buổi tiệc sinh nhật, hận thù của người nhà họ Cảnh đối với Cảnh Ngọc Ninh có thể nói như khắc vào tận xương tủy.

Cho nên bọn họ chịu phối hợp như vậy, đồng ý đem di vật của mẹ trả lại cho mình, vẫn là chuyện khiến cô bất ngờ.

Có điều Cảnh Ngọc Ninh cũng không nói gì thêm, một đoàn người theo lời hẹn trước đó lấy được két sắt.

Sau khi luật sư Hoàng công chứng, cuối cùng Vương Tuyết tự tay mở ra.

Chỉ thấy lúc này nằm trong két sắt không phải là một số tiền lớn nào, cũng không phải là một tờ chi phiếu có nhiều số không.

Mà là một sợi dây chuyền đơn giản.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Cảnh Ngọc Ninh cũng hơi ngạc nhiên.

Cô mơ hồ nhớ được khi còn bé cô đã từng thấy sợi dây chuyền này một lần, nhưng cụ thể hơn thì cũng không nhớ được, chỉ nhớ hình như mẹ rất trân trọng và yêu thích nó.

Cô đưa tay cầm sợi dây chuyền lên, luật sư Hoàng mỉm cười nói: “Cô Cảnh, đây chính là đồ vật mà mẹ cô đã để lại cho cô, bây giờ hoàn toàn không có chút tổn hại nào giao lại cho cô, hi vọng cô có thể giữ nó cho thật tốt.”

Cảnh Ngọc Ninh nhẹ nhàng gật đầu.

Mặc dù cô cũng không biết vì sao mẹ lại giữ lại một sợi dây chuyền trông rất bình thường này làm lễ vật cuối cùng cho cô, nhưng nghĩ đến chắc chắn là có dụng ý của bà ấy.

Mà mặc kệ là vì cái gì, chỉ cần là vật mà mẹ để lại vậy đương nhiên sẽ có ý nghĩa đặc biệt.

Vậy cô nhất định phải bảo quản cho cẩn thận, giữ gìn vật có ý nghĩa quý giá này.

Tô Thâm cất dây chuyền lại vào trong hộp, Sau đó một đoàn người mới đi ra khỏi cửa ngân hàng.

Lúc tách ra, ánh mắt sâu hoáy của Vương Tuyết nhìn cô một cái.

Giọng nói của bà ta lạnh lùng: “Cảnh Ngọc Ninh, làm được bà Lục rồi, chắc bây giờ cô rất là đắc ý đi?”

Cảnh Ngọc Ninh hờ hững nhìn bà ta, không kiêu ngạo không tự ti: “Biết tôi đắc ý dạt dào, vậy bà cụ Cảnh cần gì phải đến rước nhục nhã vào thân.”

Vương Tuyết cười lạnh một tiếng.

“Sớm muộn gì cô cũng sẽ hối hận, đến lúc đó rồi cũng sẽ có ngày mà cô quỳ xuống cầu xin tôi.”

Bà ta nói xong, liền dẫn theo một đám người lên xe nghênh ngang rời đi.

Cảnh Ngọc Ninh đứng đó nhíu nhíu mày.

Cũng không biết vì cái gì, đáy lòng lại sinh ra cảm giác bất an.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.