“Alo, còn Durex loại gai trung bình không?”
“Thêm một máy rung và một bộ đồ tình thú mèo hoang màu đen nữa.” “Không thành vấn đề, địa chỉ là gì?” “Phòng 2202, khách sạn Lệ Hoa.” “Dạ được.” Khi Cảnh Ngọc Ninh đến khách sạn Lệ Hoa thì đã là 11 giờ đêm rồi.
Vào thời gian này đối với những người làm kinh doanh mấy sản phẩm tình thú này mà nói, thì tự mình giao hàng đến thật sự là không an toàn chút nào.
Đặc biệt là khi cô còn là một cô gái trẻ trung xinh đẹp nữa chứ.
Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.
Nhưng hết cách rồi, cuộc sống này vốn không dễ dàng gì mà, ăn ở mặc đi lại các thứ đều cần phải có tiền, càng huống hồ mấy ngày nữa là Mộ Ngạn Bân về rồi.
Yêu nhau sáu năm nhưng phần lớn thời gian đều ở nơi xứ người, anh ấy phải xử lý công việc kinh doanh trong ngoài nước, nên đương nhiên cô cũng không thể làm vướng chân anh ấy được rồi.
Cũng may mà mấy năm nay tình cảm giữa hai người vẫn rất tốt, ngoại trừ công việc hằng ngày ra thì cô cũng có tự mình điều hành một doanh nghiệp nhỏ.
Mấy ngày nữa là sinh nhật của anh rồi, cô nhất định sẽ cho anh một sự bất ngỡ.
Nghĩ đến đây, khoé môi của Cảnh Ngọc Ninh lại cong cong lên, cô mỉm cười xán lạn.
Cô kéo chiếc mũ màu đen trên đầu mình thấp xuống một chút, rồi mới ôm lấy hộp chuyển phát bước vào trong.
Khách sạn Lệ hoa, một chốn tiêu tiền xa hoa ở Nam Thành.
Hầu hết những người hay đến đây tiêu tiền đều là những kẻ giàu có.
Sự tráng lệ của đại sảnh thì không cần phải nói, nhưng ngay cả thang máy cũng được dát cả vàng và bạc, người đứng bên trong mà bị thứ ánh sáng chói loá này hắt vào, thì thật là tự thẹn kém người mà.
Nhưng Cảnh Ngọc Ninh chỉ ôm lấy chiếc hộp, không quan tâm gì đến xung quanh.
Khuôn mặt thanh tú bị khẩu trang che hết cả một nửa, chỉ để lộ ra một đôi con ngươi điềm tĩnh không chút gợn sóng nào, bên trong đó còn phảng phất một sự thanh lãnh Và cao ngạo.
‘Ding’ một cái, thang máy đã đến tầng 22, cô sải bước ra ngoài, rất nhanh sau đó đã tìm đến phòng 2202, cô đưa tay ấn chuông cửa một cái.
Cửa vẫn chưa mở, nhưng bên trong đã truyền đến những tiếng rên rỉ ám muội thiếu kiên nhẫn của đôi nam nữ rồi.
“Bân, a… đừng mà, hình như đồ đến rồi kìa”
“Đợi một chút, anh đi lấy.” Cảnh Ngọc Ninh đứng ở ngoài cửa, khoé môi bất giác giật giật vài cái.
Đồ còn chưa đến mà đã chơi rồi sao? Đúng là gấp gáp mài! Ngay lập tức cửa được mở ra, một người đàn ông thân chỉ quấn một chiếc khăn tắm, cả người còn mang theo những hơi nước xuất hiện ở cửa.
Cảnh Ngọc Ninh không nhìn anh ta mà trực tiếp đưa hộp cho anh: “Hai triệu rưỡi! Anh trả tiền mặt hay là chuyển khoản?”
Người đối diện không chút động đậy nào cả.
Qua hai giây sau, một thanh âm mang vẻ thăm dò chợt vang lên: “…Ninh Ninh?”
Cảnh Ngọc Ninh chợt sững người, sau đó ngẩng đầu nhìn lên.
Người đàn ông đứng ở cửa thân hình cao lớn, đầu tóc ướt nhẹp, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, dưới ánh đèn vàng ấm áp, khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai của anh ta viết đầy sự ngạc nhiên, bối rối và cả… một tia hoảng loạn.
Khuôn mặt Cảnh Ngọc Ninh lập tức lạnh xuống.
“Anh Bân, ai vậy?”
“Không có ai hết, người giao hàng thôi.”
Mộ Ngạn Bân vội vàng lên tiếng trước khi Cảnh Ngọc Ninh kịp nói gì, sau đó anh nhanh chóng móc một đống tiền giấy từ trong ví ra nhét vào tay cô, rồi thuận tay giật lấy chiếc hộp.
‘Cạch; cửa phòng đóng sầm lại.
Cảnh Ngọc Ninh đứng ở đó, đầu ngón tay cô có hơi run rẩy, sắc mặt cũng trắng bệch như giấy.
Sau đó, cô đột nhiên nð nụ cười khẩy.
Nhìn sấp tiền giấy trên tay mà như đang xem một câu chuyện cười vậy, cô tự cười giễu sự vô tri và ngu ngốc của mình.
Bên trong truyền đến tiếng nam nữ động tình với nhau, cô hít một hơi thật sâu rồi đè nén sự cay cay nơi khoé mắt của mình.
Sau đó cô quay người lại, vừa sải bước về hướng thang máy, vừa móc điện thoại ra.
“Alo, xin chào, là sở cảnh sát Thành phố đúng không? Tôi muốn báo cáo, có người đang chơi thuốc và chơi gái ở khách sạn Lệ hoa, số phòng là… Hai mươi phút sau.
Một chiếc xe cảnh sát dừng lại ð trước cửa khách sạn Lệ Hoa, bên cạnh còn có vài tên ký giả truyền thông vác theo máy ảnh máy quay tấp nập đi tới.
Người bên trong khách sạn bị áp giải ra ngoài, đám phóng viên lập tức xông lên trước.
“Anh Mộ, có người báo cảnh sát là anh chơi thuốc và chơi gái trong khách sạn, xin hỏi có phải là thật không?”
“Anh Mộ, thân là người thừa kế của Tập đoàn Mộ Thị, anh cảm thấy hành vi này có đúng không?”. Ngôn Tình Hài
“Anh Mộ, xin hỏi người phụ nữ ở cùng anh ð trong đó là ai vậy? Nghe đồn là một tiểu hoa nổi tiếng trong showbiz đúng không?”
“Anh Mộ…”
Mộ Ngạn Bân bị đám phóng viên vây lấy đến con kiến cũng không lọt qua được, ngay cả cảnh sát cũng không thể ngăn nổi.
Một lúc sau, anh mới không nhẫn nhịn được nữa mà quát lên: “Cút!”
Đám phóng viên giật mình sợ hãi, sau đó liền lui lại.
Mộ Ngạn Bân đi xuyên qua đám người, ánh mắt anh ta chằm chằm vào Cảnh Ngọc Ninh đang đứng ở bên ngoài đám người, đáy mắt anh tràn ngập một sự hung ác nham hiểm.
“Đây là kết quả mà cô muốn sao?”
Cảnh Ngọc Ninh cong cong khoé môi đầy lạnh lùng, đáy mắt cô loé qua một tia trào phúng.
“Anh làm như vậy thì vĩnh viễn cũng đừng mơ có được tôi!” Cảnh Ngọc Ninh đột nhiên tiến lên trước, sau đó giơ tay lên dưới ánh mắt của đám phóng viên và cảnh sát— “ụ Bốp!” Một cái tát giòn giã giáng xuống, khuôn mặt của Mộ Ngạn Bân bị tát nghiêng hẳn sang một bên.
Xung quanh nhất thời im bặt.
Cảnh sát mấp máy môi: “Cô gì ơi… “Thật ngại quá, tay tôi nhất thời run run nên lỡ tay.” Cảnh Ngọc Ninh nhàn nhạt cười một cái rồi nắn nắn cổ tay mình, cô đưa mắt nhìn lên khuôn mặt mang đầy sự phẫn nộ và căm hận của Mộ Ngạn Bân, thanh âm thanh lãnh sau đó vang lên.
“Một tờ giấy rách nát rơi vào bồn cầu, anh tưởng tôi còn thèm sao? Cú bạt tay vừa này coi như là lãi, còn số tiền vốn còn lại thì tôi yêu cầu anh trong vòng ba ngày trả đủ số cho tôi!”
Đáy mắt Mộ Ngạn Bân thoáng qua một tia hoảng loạn: “Tiền, tiền vốn gì?”
Cảnh Ngọc Ninh nhướng mày: “Anh có chắc là cần tôi nhắc nhở lại không?”
Sắc mặt Mộ Ngạn Bân lập tức trắng bệch.
Cô mỉm cười lạnh lùng, ý cười chở đầy châm biếm và khinh bỉ.
Cảnh sát thấy họ không nói gì nữa nên đã vẫy vẫy tay, áp giải người lên xe.
Người đã bị đưa đi, đám ký giả cũng không còn cần thiết phải ở lại nữa nên cũng đã ào ạt rời đi.
Cửa khách sạn mới nãy còn kẹt cứng người thì trong chớp mắt đã trống rỗng.
Cảnh Ngọc Ninh đứng ở đó một lát, cho đến khi cảm thấy hô hấp trong lồng ngực mình ổn định lại một chút, cô mới chuẩn bị rồi khỏi.
Nhưng không ngỡ, cô vừa quay đầu lại thì đã chạm phải một đôi con ngươi đen láy sâu thẳm.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi thân mặc đồ vest màu tối, thân hình ngọc thụ lâm phong, dáng người cao lớn, mái tóc ngắn hờ hững xoã xuống đôi mắt sâu hun hút như biển cả, khiến người ta nhìn không thấy đáy.
Ngũ quan anh tuấn thấp thoáng dưới màn đêm, phảng phất một sự cao quý và thanh khiết, thật chả ăn nhập gì với ánh đèn xanh đỏ xung quanh này chút nào cả.
Trái tim Cảnh Ngọc Ninh chợt run lên.
Tiềm thức mách bảo cô người này có chút quen mắt.
Thế nhưng khi cô di chuyển ánh mắt ra đằng sau anh, nhìn vào người thư ký dè dặt cần thận, và cả chiếc xe Porsche màu bạc ở bên cạnh thư ký, cô lại cảm thấy mình không thể nào có quen biết với một nhân vật loá mắt như vậy được.
Cô không nghĩ nhiều nữa mà quay người rời đỉ.
Mãi cho đến khi bóng ảnh nhỏ nhắn yêu kiều đó hoà vào dòng xe, Lục Trình Niên mới thu ánh mắt lại, anh nhàn nhạt cất tiếng hỏi: “Người vừa nãy là ai?”
Tô Thâm đứng đẳng sau vội vàng đáp: “Ngài đang hỏi người vừa nãy bị cảnh sát đưa đi sao? Hình như là cậu chủ Tập đoàn Mộ Thị thì phải, mới về nước mấy ngày trước thôi.” Lục Trình Niên khế cau mày: “Tôi hỏi cô gái kia.” “Hả?”
Tô Thâm có chút sững sờ: “Cô nào cơ?”
Nhận thấy thần sắc của Lục Trình Niên trở nên không vui, Tô Thâm lập tức phản ứng lại: “Xin lỗi Tổng giám đốc, tôi lập tức đi tra ngay…” “Không cần”
Lục Trình Niên ngắt lời anh ta, anh trầm tư vài giây, rồi đột nhiên nhớ ra gì đó.
Đáy mắt anh chợt loé qua một tia bất ngờ, anh đưa mắt nhìn hướng mà người phụ nữ kia đi lần nữa, khoé môi sau đó chợt cong lên một nụ cười.
Một lúc sau anh mới sải bước đi vào trong.
Thân là người báo án, Cảnh Ngọc Ninh cũng đi theo đến sở cảnh sát.
Sau khi viết xong báo cáo, bên ngoài đột nhiên hừng hực xông đến một đám người.
Người đi đầu chính là bà cụ nhà họ Cảnh, Vương Tuyết, bà ta vừa xông đến thì liền giáng ngay cho cô một cái tát.
Cảnh Ngọc Ninh cau mày, một mùi máu tanh từ nơi khoé miệng lan ra, cô lạnh lùng ngẩng đầu lên, nhìn đám người đứng đối diện mình.
“Mày đúng là nghiệp chướng!”
Vương Tuyết tức giận đến độ toàn thân run rẩy: “Mày rõ ràng biết đó là em gái của mày, mà còn dám báo cảnh sát sao? Có phải mày muốn làm bà tức chết không!” Cảnh Ngọc Ninh lau lau vệt máu nơi khoé miệng mình, rồi đưa mắt nhìn bà lão trước mặt, ánh mắt chở đầy trào phúng.
“Em gái? Bà nói Cảnh Diệp Nhã?”
“Giả ngốc cái gì? Tin tức bên ngoài bay đầy trời kìa, nói là cô hai nhà họ Cảnh câu dẫn chồng chưa cưới của người khác, mày thân là kẻ đầu têu nói xấu không lẽ không biết sao?” Cảnh Ngọc Ninh rũ tầm mắt xuống, khẽ cười một cái.
“Thì ra người phụ nữ đó là nó à! Tôi còn tưởng là gà hoang ở đâu chạy tới, thì ra là em gái ruột của tôi à?”