Không khí thoảng một mùi hương lạ, khi vừa lên xe, vì hương quá nhạt nên cô không chú ý, nhưng thời gian lâu dần, càng ngày càng nồng đậm, thậm chí hơi kích mũi.
Cô chống người muốn nắm lấy cửa xe, thế nhưng tay lại không có chút sức lực nào, cổ họng lại giống như nghẹn thứ gì đó, không nói được gì,
Dần dần, đầu óc bắt đầu quay cuồng, mí mắt càng ngày càng nặng…
Giây cuối cùng còn ký ức, cô thấy tài xế tháo khẩu trang xuống, quay đầu lại, lộ ra nụ cười hung ác với cô.
“Cô… Cô là…”
…
Cảnh Ngọc Ninh cũng không biết bản thân mình đã hôn mê bao lâu.
Khi tỉnh lại, cô bị một trận khí lạnh kích thích.
Mơ màng mở mắt ra, đập vào mắt là một phòng phẫu thuật đơn giản xây bằng xi măng, bức tường màu gỉ sét chiếu ánh sáng lạnh lẽo, trên đầu treo một ngọn đèn trắng, ánh đèn ảm đạm lắc khiến cô hơi nhức mắt.
Đây là… đâu?
Ý thức dần dần quay lại, trong trí nhớ, cô muốn bắt một chiếc xe đến tiệm làm gốm, về sau, hình như ngửi thấy mùi gì đó trên xe, rồi ngủ mất…
Cô bừng tỉnh lại.
Quay đầu, liền thấy xung quanh đặt hai hàng ống thủy tinh, bên trong là chất lỏng trong suốt, ngâm từng miếng thân thể động vật gì đó, trên tường còn treo rất nhiều thứ kỳ lạ quái dị.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi và mùi Formaldehyd khiến người ta buồn nôn.
Còn cô, lúc này đang nằm trên bàn phẫu thuật ở chính giữa phòng, tay và chân đều bị vòng sắt cố định trên bàn, giống như môt con cừu non đợi giết mổ.
Đây, đây là đâu?
Sắc mặt Cảnh Ngọc Ninh thay đổi, cô ra sức vùng vẫy, nhưng chỉ cảm thấy cả người mềm oặt, căn bản không có sức, cũng không biết có phải đã bị tiêm gì đó rồi không.
Lúc này, xung quanh tĩnh lặng như cái chết, trong cả căn phòng chỉ có một mình cô.
Nhưng loại tĩnh lặng này, lại giống như sự lặng yên trước mưa bão, càng khiến người khác thêm nghẹt thở và sợ hãi.
Rốt cuộc là chuyện gì đây?
Không phải cô đang trên xe sao? Sao lại ở đây chứ?
Đây là nơi nào?
Là ai đã trói cô?
Trong lòng Cảnh Ngọc Ninh có nhiều nghi hoặc, ngay lúc này, vọng tới tiếng bước chân.
“Cộp cộp cộp cộp…”
Tiếng giày cao gót nện xuống sàn xi măng, giống như tiếng chuông tử thần vọng tới từ địa ngục, khiến người khác khiếp sợ.
Cảnh Ngọc Ninh căng cứng người.
Là người bắt cóc cô tới đây sao?
Tiếng bước chân từ xa lại gần, rất nhanh, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện phía trên đầu cô.
“Cảnh Ngọc Ninh, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Đồng tử Cảnh Ngọc Ninh co rút lại.
Cảnh Diệp Nhã?
Đi vào cùng cô ta, còn có bốn người đàn ông thân hình cường tráng.
Trên mặt cô ta vẫn là nụ cười dịu dàng yếu đuối kia, thế nhưng trong hoàn cảnh như này, có nhìn thế nào cũng thấy nụ cười này tràn đầy vẻ kỳ dị.
“Thế nào? Thấy tôi thì rất ngạc nhiên?”
Cảnh Ngọc Ninh nhíu mày, gần như thoáng cái liền hiểu ra gì đó.
Cô cười lạnh, nói: “Cô làm như này là có ý gì?”
“Ý gì cô không biết sao? Cảnh Ngọc Ninh! Đến giờ mà cô còn muốn giả ngu với tôi? Đùa giỡn tôi rất vui vẻ có đúng không?”
Nói xong, cô ta đánh vào ngực cô một cái thật mạnh, Cảnh Ngọc Ninh không hề đề phòng, bị cô ta đánh trúng, cực kỳ đau đớn.
Mẹ nó!
Người phụ nữ đáng chết này điên rồi phải không?
Cô cắn răng, hồi lâu mới dịu lại sau cơn đau: “Tôi không hiểu cô đang nói gì, nhưng hành vi của cô bây giờ thuộc về bắt cóc, là phạm pháp cô có biết không?”
“Hừ! Cô tưởng là tôi sẽ sợ sao?”
Cảnh Diệp Nhã đi tới, giữ lấy mặt cô, hung ác nói: “Nếu cô cứ chết một cách thần không biết quỷ không hay ở nơi như này, cô nghĩ là sẽ có ai biết chứ? Rồi có ai sẽ đòi lại công bằng cho cô?”
Lòng Cảnh Ngọc Ninh lộp bộp một tiếng.
Còn chưa kịp phải ứng lại, một lưỡi dao lạnh buốt dán lên mặt cô.
“Cô biết tôi ghét nhất điểm nào ở cô không? Chính là cô biết rõ bản thân có một khuôn mặt xinh đẹp đến nhường nào, nhưng lại vờ như không biết! Trước mặt người khác ra vẻ cao quý xinh đẹp lạnh lùng, nhưng trên thực tế lại mà không có chuyện gì mà không làm để quyến rũ đàn ông!”
“Hừ! Cô nói xem, nếu tôi vẽ hoa trên khuôn mặt cô thì anh Bân còn thích cô không? Còn nữa, nếu hôm nay cô bị người khác cưỡng hiếp ở đây, sau này có phải cô không còn tư cách gả cho Lục Trình Niên nữa không?”
Trong mắt Cảnh Diệp Nhã ánh lên nét hưng phấn và ác độc, lấy con dao lướt trên mặt Cảnh Ngọc Ninh.
Lưỡi dao lướt qua da thịt, khiến cô cảm thấy lạnh phát run.
Cảnh Ngọc Ninh căn chặt răng, trừng mắt nhìn cô ta.
Nếu bảo không sợ, thì là giả.
Dù sao cũng không biết nơi này là nơi nào, nhìn có vẻ giống như một bệnh viện bỏ hoang hay gì đó, xung quanh chắc là không có người.
Mặc dù cô không hề cảm thấy Cảnh Diệp Nhã sẽ giết người, nhưng nếu thật sự rạch vài đường trên mặt cô thì cô cũng ăn đủ.
Cô trầm giọng, nói: “Cô làm như này, Mộ Ngạn Bân biết không?”
“Cô đừng có lấy anh Bân ra dọa tôi!”
Cảnh Diệp Nhã cười hung ác: “Cô tưởng là anh Bân thật lòng thích cô sao? Chẳng qua anh ấy chỉ thấy mới mẻ mà thôi, đồ của mình bị cướp mất, ít nhiều cũng sẽ có chút không cam tâm.
Nhưng cũng chỉ như thế mà thôi, giống như một đôi dép lê không dùng nữa, cho dù bản thân không cần nữa, vứt vào thùng rác, cũng không thể để cho người khác xỏ vào, cô nói xem có đúng không?”
Cảnh Ngọc Ninh nhếch môi cười lạnh.
“Tôi không biết có đúng hay không, thế nhưng cô có thể nghĩ như thế, chứng tỏ trong lòng cô, bản thân cũng chỉ đáng giá bằng một đôi dép lê.”
“Cô… Hừ!”
Cảnh Diệp Nhã bỗng cười lạnh: “Được, đến giờ cô còn dám cứng miệng, lẽ nào cô không biết tới nơi như nào mà còn dám cứng miệng thì sẽ có kế cục như nào sao?”
Cảnh Ngọc Ninh cười lạnh.
Ánh mắt khinh bỉ nhìn cô ta: “Lẽ nào tôi nói nhẹ nhàng hoặc dứt khoát xin tha, cô sẽ tha cho tôi sao?”
“Đương nhiên là không.”
“Vậy không phải là được rồi sao?”
Cảnh Diệp Nhã tức nghẹn.
Trong lòng bực bội đến lạ kỳ.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì mà tới nơi này, bản thân như cá nằm trên thế, vậy mà còn có thể bình tĩnh nằm ở đó đấu khẩu với cô ta như này chứ?
Lẽ nào cô thật sự không sợ sao?
Cảnh Diệp Nhã cắn chặt răng, một lúc sao, cô ta bỗng bật cười.
“Cô biết không? Gần đây tôi thấy nước ngoài có một phương thức bảo dưỡng bí truyền, nói là dùng da mặt người khác ngâm rượu, có thể mãi mãi giữ nét thanh xuấn, có khuôn mặt xinh đẹp, hiệu quả lại càng tốt hơn.
Không thể không nói, tôi từng gặp nhiều người thế, nhưng trước giờ chưa từng có ai có khuôn mặt khiến tôi thích như cô, từ lần đầu tiên gặp cô năm 18 tuổi, tôi đã biết, cô đẹp hơn tôi.
Thế nên, mãi mãi cô cũng không biết tôi muốn có được nó thế nào! Bây giờ, vừa khéo có cơ hội này, cô nói xem, có phải tôi nên nắm chắc cơ hội này không?”
Nói rồi, cô ta duỗi tay sờ lên khuôn mặt cô.
Ngón tay lạnh lẽ chạm vào da thịt, giống như một con rắn bò qua, khiến người khác không nhịn được mà tê dại da đầu.
Cảnh Ngọc Ninh đè nén sự bài xích và xung động trong lòng, cứng ngắc nhếch khóe miệng, cười lạnh: “Được cô thích như thế, có phải tôi nên cảm thấy vinh hạnh không?”
“Hừ! Cô đừng cứng miệng với tôi, cô biết, bây giờ cô rơi vào tay tôi, tôi sẽ không tha cho cô.”