Nữ Thần Quốc Dân

Chương 249: Chương 249: Cô muốn biết chân tướng




Ngày thứ hai, Cảnh Ngọc Ninh nhận được điện thoại của Tiểu Thanh.

Cảnh Diệp Nhã đã bị cảnh sát mang đi, chuyện oanh động như vậy, đương nhiên người nhà họ Cảnh cũng biết.

Thậm chí ở đêm qua, bọn họ còn biết tin tức sớm hơn cả Mộ Ngạn Bân, chẳng qua lúc đó muốn quan sát phản ứng của nhà họ Mộ, nhất thời kiềm chế không ra tay.

Kết quả hai cha con đối phương lại không bảo lãnh Cảnh Diệp Nhã ra ngoài, khi bọn họ tới cửa chất vấn, ngược lại lại nói là Cảnh Diệp Nhã phạm phải tội ác như vậy, kết cục bây giờ của cô ta là tự làm tự chịu.

Nhà họ Mộ bị cô ta liên lụy, cao tầng ban giám đốc đã rung chuyển, đại ngôn Carslan bỏ ra nhiều tiền đạt được cũng mất đi, những thứ này còn chưa tìm cô ta để tính sổ đâu.

Bọn họ đã không so đo những chuyện này thì thôi đi, dựa vào cái gì bắt bọn họ tìm biện pháp để bảo lãnh người ra.

Thậm chí Mộ Trình Thiên đã đánh tiếng, nếu như Cảnh Diệp Nhã bình an đi ra ngoài thì tốt, nếu quả thật phạm tội, như vậy nhà họ Mộ tuyệt đối sẽ không bao che cho cô ta.

Đến lúc đó, hôn nhân của cô ta và Mộ Ngạn Bân chắc chắn không cần phải nói, nhất định phải ly hôn.

Người nhà họ Cảnh tức giận vô cùng, Vương Tuyết càng là tức giận đến mức đánh rơi ly trà, chỉ vào Mộ Trình Thiên, đến nửa ngày cũng không nói được một câu.

Cuối cùng, dưới sự trở mặt vô tình của người nhà họ Mộ, người nhà họ Cảnh chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.

Chân trước bọn họ vừa khỏi khỏi nhà họ Mộ, chân sau lập tức đến Tinh Huy.

Sở dĩ Cảnh Ngọc Ninh nhận điện thoại của Tiểu thanh, cũng là bởi vì một đám người của nhà họ cảnh đã náo loạn Tinh Huy.

Bên ngoài có không ít ký giả truyền thông đến, dù sao Tinh Huy có đông đảo nghệ sĩ, náo loạn như vậy, đối với công ty và đối với các nghệ sĩ đều sẽ bị ảnh hưởng không tốt.

Bởi vậy, Tiểu Thanh mới không thể không lặng lẽ mạo hiểm gọi điện thoại cho Cảnh Ngọc Ninh, hỏi Cảnh Ngọc Ninh biện pháp đối phó.

Cảnh Ngọc Ninh suy nghĩ một chút, trầm ngâm nói: “Cô để bà ta nhận điện thoại đi.”

Tiểu Thanh kinh ngạc mở to mắt.

“Cái này… Có thể chứ? Bên ngoài có nhiều phóng viên như vậy.”

“Không sao, cô gọi bà ta đến một bên là được, nhớ kĩ, là một mình bà ta, có một người khác cũng không đưa điện thọai cho bà ta.”

Tiểu Thanh nghĩ nghĩ, đồng ý.

Cô ta gọi một mình Vương Tuyết vào văn phòng của Cảnh Ngọc Ninh, sau đó khóa cửa lại, đưa điện thoại cho bà ta.

“Nhận đi!”

Vương Tuyết kinh ngạc không thôi, không nghĩ đến bà ta thực sự làm cho Cảnh Ngọc Ninh phải liên lạc với mình, xem ra náo loạn một trận cũng có tác dụng.

Trong nội tâm bà ta cho là Cảnh Ngọc Ninh sợ bà ta, vội vàng nhận điện thoại, không chút khách khí nói: “Con bé chết tiệt này! Hóa ra cô cũng có lúc biết sợ đúng không? Tôi vẫn cho rằng cô có cốt khí lớn đến mức nào, vẫn luôn không xuất hiện cơ?”

Phía bên kia, Cảnh Ngọc Ninh khẽ nhíu mày.

Cô thực sự không nghĩ nổi, cái bà già này vì sao đến lúc này còn có thể dùng giọng điệu cao cao của bề trên, nói ra chuyện buồn cười như vậy.

Cô cười lạnh một tiếng.

“Xem ra, bà cụ Cảnh còn không suy nghĩ kĩ càng, bây giờ ai đang chiếm thượng phong, ai là chỗ yếu thế, giọng điệu như thế này… Để cho người ta không quá dễ chịu, nếu không để hôm khác chúng ta trò chuyện tiếp?”

Vương Tuyết sững sờ.

Dường như lúc này bà ta mới nhận ra, cú điện thoại hôm nay là mình vất vả mới nhận được, không thể bỏ qua cơ hội này.

Thế là, bà ta vội vàng trầm xuống, thu liễm giọng điệu một chút, nói: “Được rồi, tạm thời chúng ta không nói đến những chuyện kia, cô nói đi! Vì sao lại hãm hại Diệp Nhã?

Lại nói, rốt cuộc cô muốn như thế nào mới bằng lòng xuất hiện? Đừng cho là tôi không biết căn bản là cô không mất tích, cô chỉ là tự trốn đi, muốn hại cho Diệp Nhã nhà chúng tôi thân bại danh liệt mà thôi!”

Sắc mặt của Cảnh Ngọc Ninh lạnh lùng, trong ánh mắt lộ ra vài phần lạnh lẽo.

Diệp Nhã nhà chúng tôi!

Ồ! Cũng từng có thời điểm, cô cũng là Ninh Ninh nhà chúng tôi ở trong miệng bọn họ.

Rất nhiều kí ức quá khứ giống như là thủy triều xông đến, cô vẫn luôn không rõ, vì sao trước kia rõ ràng Vương Tuyết, Cảnh Minh Đức đối với cô rất tốt, ba đời nhà bọn họ đều vui vẻ hòa thuận.

Nhưng từ khi mẹ con Cảnh Diệp Nhã xuất hiện, tất cả mọi người đều thay đổi.

Mẹ cô không ở đó, cô từ cháu gái được yêu chiều nhất, biến thành đứa con bị bỏ rơi, người gặp người ghét.

Giống như một quân cờ vô dụng, bị ném ở một bên, đến cả nhìn một chút đều thấy chướng mắt.

Nhưng bây giờ đã không còn liên hệ gì rồi.

Trước kia có lẽ cô sẽ để ý, sống chết cũng phải tìm ra nguyên nhân, nhưng bây giờ cô mới hiểu được, có lúc, có một số chuyện chính là không có nguyên nhân.

Cô cũng không để ý.

Nghĩ tới đây, cô hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Bà muốn để tôi xuất hiện, để Cảnh Diệp Nhã thoát tội, cũng không phải không được.”

Vương Tuyết lập tức nín thở, khẩn trương nói: “Cô muốn cái gì?”

“Tôi muốn cô ta và Dư Thanh Liên chính miệng nói ra chân tướng năm đó đã hại chết mẹ của tôi!”

‘Cái gì?”

Vương Tuyết quá sợ hãi.

Sắc mặt của bà ta thay đổi: “Chân tướng cái gì? Tôi không hiểu cô đang nói cái gì?”

“Bà sẽ hiểu thôi, chỉ cần bà đích thân đi hỏi bọn họ, vì Cảnh Diệp Nhã, tôi tin rằng Dư Thanh Liên sẽ không giấu diếm bà cái gì, cơ hội chỉ có lần này, hy vọng các người nắm chắc.”

Cảnh Ngọc Ninh nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.

Phía bên này, Vương Tuyết vẫn còn sững sờ.

Dù thế nào cũng không nghĩ đến, Cảnh Ngọc Ninh lại muốn như vậy.

Sắc mặt của bà ta có chút tái xanh, mồ hôi lạnh chảy ở phía sau.

Cô ta đã biết!

Biết tất cả mọi chuyện!

Tại sao lại như vậy?

Chuyện năm đó, đã làm rất bí ẩn, tất cả mọi người biết chuyện, hoặc là đã chết, hoặc là đã rời khỏi Nam Thành, tại sao cô ta lại tra được?

Trong lòng Vương Tuyết khiếp sợ không thôi.

Tiểu Thanh nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của bà ta, cũng không biết Cảnh Ngọc Ninh nói gì với bà ta, để bà ta biến hóa lớn như vậy.

Nhưng cô ta cũng không hỏi gì cả, sau khi đưa người ra ngoài, liền nói: “Các người náo loạn cũng đã náo loạn rồi, quả thật Cảnh tổng không ở đây, nếu vẫn tiếp tục gây sự ở đây, tôi sẽ gọi bảo vệ thực sự, cho nên hi vọng các người nhanh chóng rời đi đi! Không nếu náo loạn đến cuối, khiến cho tất cả mọi người không nể mặt mũi, ai cũng sẽ mất mặt!”

Cảnh Minh Đức xem thường Cảnh Ngọc Ninh, đương nhiên cũng sẽ xem thường người làm công cho Cảnh Ngọc Ninh là Tiểu Thanh.

Thấy thế lập tức muốn tức giận hét lên, lại bị Vương Tuyết ngăn cản.

Bà ta có chút bất lực, sắc mặt cũng có chút khó coi.

Dư Thanh Liên nhìn ra khác biệt, nói khẽ: “Mẹ, sao vậy?”

“Không có gì.”

Vương Tuyết lắc đầu, lại nhìn nhóm người ở bên ngoài, khẽ nói: “Đi về trước đi, có chuyện gì để quay về hãy nói.”

Nói xong, lúc này đoàn người mới rời đi.

Cho đến khi xác định đám người này thật sự đã rời đi, Tiểu Thanh mới gọi điện thoại cho Cảnh Ngọc Ninh.

Cảnh Ngọc Ninh giao phó cô ta không cần để ý, lại dặn dò hai câu vầ chuyện của công ty, lúc này mới cúp điện thoại.

Biệt thự nhà họ Cảnh.

Bầu không khí ở trong phòng khách im ắng lạ thường, tất cả mọi người đều ngồi ở đó, không nói gì.

Vừa rồi Vương Tuyết đã đem cuộc nói chuyện lúc trước với Cảnh Ngọc Ninh, và yêu cầu Cảnh Ngọc Ninh đã nói trong điện thoại với mọi người.

Chính bởi vì như vậy, mới có sự im ắng quỷ dị bây giờ.

Cảnh Minh Đức nghiêm mặt, ngồi ở đó, một đôi mắt giống như sói khát máu, ẩn ẩn hiện ra ánh sáng lạnh, ánh mắt có sự tàn nhẫn lạnh lùng không nói ra được.

Dư Thanh Liên nắm chặt ngón tay, run giọng: “Cho dù như thế nào, chúng ta cũng không thể từ bỏ Diệp Nhã, nếu như con bé thực sự ngồi tù vậy đời này sẽ bị hủy sạch, không thể nhìn con bé như vậy được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.