Nữ Thần Quốc Dân

Chương 174: Chương 174: Cô uống say




Cô cầm cái ly, miệng nhỏ uống một ngụm, Lục Trình Niên cũng rót cho mình một ly, anh kéo tay cô ngồi xuống sô pha.

Ban đêm trên núi càng yên tĩnh, trong căn phòng kính trong suốt, hai người cùng ngồi trên sô pha uống rượu.

Bầu trời đầy sao lấp lánh, dưới chân núi có ánh đèn của mọi nhà, làm cho trái tim người ta cảm thấy ấm áp.

Cảnh Ngọc Ninh khoe khoang nói tửu lượng của mình không tệ, cho nên cô uống không kiêng dè, không ngờ cô còn chưa uống xong một ly thì đầu có chút choáng váng.

Cô mơ màng dựa vào người Lục Trình Niên hỏi: “Lục Trình Niên, sao em cảm thấy choáng váng vậy?”

Lục Trình Niên cụp mắt liếc cô một cái.

Đây là loại rượu cung đình cao cấp nhất mà anh đặc biệt lấy từ hầm rượu của nhà họ Bạc, hương vị thơm ngon, nhưng tác dụng chậm vô cùng cao.

Đó cũng là nguyên nhân vì sao anh chỉ cho phép cô uống một ly.

Anh thấy khuôn mặt của cô gái ửng đỏ, đôi mắt mơ màng giống như mắt mèo, anh lập tức biết cô uống quá nhiều.

Anh đặt ly rượu trên bàn: “Anh ôm em đi tắm rửa.”

Anh nói xong thì ôm ngang cô lên.

Cảnh Ngọc Ninh mơ màng, ngà ngà chưa say, nhưng đầu óc vẫn còn chút tỉnh táo.

“Tắm cái gì? Không phải chúng ta ở trên núi sao?”

Người đàn ông không trả lời cô, anh nhanh chóng đưa cô đến một phòng tắm.

Phòng tắm không quá lớn, nhưng cũng không nhỏ, ở giữa có một bồn tắm rất lớn, trên vách tường xung quanh phản chiếu nước sáng lấp lánh trong bồn tắm, làm cho người ta cảm thấy đang ở trong giấc mơ.

Lục Trình Niên mở nước giúp cô, sau đó đặt cô vào bồn tắm.

“Em tự tắm hay là anh giúp em tắm?”

Cảnh Ngọc Ninh nằm trong dòng nước ấm áp thì giật mình một cái, thoáng tỉnh táo lại.

Khi cô ý thức được tình huống của mình thì khuôn mặt nhỏ đỏ lên giống như lửa đốt, hai tay ôm ngực lắc đầu liên tục.

“Em, em tự tắm.”

Lục Trình Niên cười cười, cũng không ép buộc, xoay người đi ra ngoài.

Thời gian từ từ trôi qua.

Lục Trình Niên ở bên ngoài đợi một lúc lâu cũng không thấy cô đi ra ngoài.

Anh uống một ngụm rượu vang đỏ, nhìn thoáng qua đồng hồ.

Đã qua bốn mươi phút.

Tuy rằng trên núi có hệ thống nước nóng, nhưng dù sao thời tiết rất lạnh, hơn nữa bởi vì hệ thống nước nóng mới xây dựng, cho nên cũng không thể nóng liên tục.

Bốn mươi phút thì nước đã sớm nguội.

Anh không khỏi hơi nhíu mày, tuy rằng trong nhà có máy sưởi, nhưng nhiệt độ chêch lệch ngày đêm ở đây vốn rất lớn, lúc này là buổi tối nhưng vẫn có chút lạnh, vì thế anh đứng dậy đi tới gõ cửa phòng tắm.

“Ngọc Ninh, em tắm xong chưa?”

Không ngờ bên trong không có ai trả lời.

Người đàn ông nhíu mày càng sâu, anh mở cửa lại phát hiện có người khóa trái.

Cô nhóc này! Còn đề phòng sao?

Lục Trình Niên dở khóc dở cười, chỗ này cũng chỉ có hai người họ, nếu anh thật sự muốn mạnh mẽ ngang ngược thì một ổ khóa có thể ngăn cản sao?

Anh có chút bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải quay lại tìm chìa khóa, sau đó đến mở cửa.

“Ngọc Ninh! Em tắm xong chưa? Anh muốn vào đó!”

Vẫn không có ai trả lời.

Lúc này anh mới cảm thấy không đúng lắm, vội vàng mở cửa ra.

Sau đó anh thấy hơi nước trong phòng tắm đã sớm tan đi, cô gái nhắm măt dựa vào bồn tắm, không hề động đậy, giống như đã ngủ rồi.

Anh lập tức cạn lời, anh nhanh chóng bước qua đó, dùng tay thử nước.

Quả nhiên nước đã sớm nguội.

Sắc mặt anh lập tức trầm xuống.

Nhưng anh vừa quay đầu lại thì thấy phong cảnh làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào.



Có người ôm Cảnh Ngọc Ninh đi ra.

Cô v thức ưm một tiếng, dụi vào lòng người đàn ông, hừ nhẹ nói: “Lạnh.”

Lúc này sắc mặt của Lục Trình Niên không thể miêu tả bằng từ khó coi được nữa.

Anh cố nén sự tức giận trong lòng và ngọn lửa bùng lên, anh lau khô cho cô gái rồi ôm ra khỏi phòng tắm ném lên giường.

Bởi vì anh tức giận nên động tác có chút thô lỗ, cuối cùng Cảnh Ngọc Ninh cũng tỉnh lại, mở to đôi mắt mờ mịt, mê mang nhìn anh.

“Lục Trình Niên, anh sao vậy?”

Sắc mặt người đàn ông u ám nhìn cô, trong đôi mắt u ám lại hiện lên ánh lửa vô cùng nóng bỏng.

Lúc này cô mới ý thức được điều gì đó không thích hợp, sao ngực lại hơi lạnh? Trên đùi cũng lạnh.

Cô cụp mắt nhìn trên người mình.

Cô lập tức kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, tiếng thét chói tai “Á” vang lên, cả người chui vào trong chăn.

“Á! Sao, sao em lại không mặc quần áo?”

Người đàn ông cười lạnh một tiếng: “Em nói xem?”

“Em…”

Lúc này cô mới nhớ mình ngâm trong bồn tắm, ngâm ngâm đến ngủ luôn rồi.

Anh ôm cô ra ngoài sao?

Vậy không phải anh thấy tất cả rồi sao?

Cô nghĩ đến hình ảnh đó thì khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng giống như tôm hùm đất, cả người chui vào chăn càng sâu, chỉ lộ ra mái tóc xù xù mềm mại.

“Em muốn mặc quần áo, anh, anh đi ra ngoài trước đi!”

Nhưng lúc này người đàn ông không định nghe lời.

Anh vừa cởi núi áo sơ mi vừa dùng giọng điệu vô cùng xấu xa cười lạnh nói: “Hơn nửa đêm, em nói anh đứng bên ngoài âm mười mấy độ chờ em mặc quần áo sao?”

Hả…

Cảnh Ngọc Ninh sửng sốt, bên ngoài lạnh như vậy à?

Tuy rằng ban ngày trấn nhỏ Antus có hai mươi mấy độ, nhưng đêm khuya, nhiệt độ bên ngoài độ thật sự dưới không độ, nhiệt độ chênh lệch ngày đêm vô cùng lớn.

Lúc cô đang ngây người thì trên người nặng xuống, người đàn ông đã nhào tới.

“Á! Anh, anh làm gì vậy?”

Cô lập tức sợ hãi, vừa cố gắng chui vào chăn vừa kêu lên: “Anh đừng tới đây! Em không mặc quần áo!”

Cơ thể nhỏ xinh xắn cong lên trong chăn bông, cố gắng quấn chăn lên người giống như một bé tằm đáng yêu.

Lục Trình Niên vừa tức giận vừa buồn cười.

Anh kéo nửa ngày mới đưa đầu cô ra ngoài.

Lúc này mái tóc của cô gái đã sớm rối tung, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng giống quả táo chín, đôi mắt ướt sũng, nhìn có vẻ vô cùng đáng thương, làm cho người ta không nhịn được muốn cắn một cái.

Anh kìm nén sự thương tiếc trong lòng cười lạnh nói: “Hiện tại em biết sợ rồi? Sao vừa rồi lúc em tắm rửa không nghĩ tới chứ?”

Cảnh Ngọc Ninh tự biết mình đuối lý, lại có chút tủi thân.

“Em, em không phải cố ý! Hay là anh xoay người sang chỗ khác trước được không? Em mặc quần áo xong lại gọi ngươi.”

“À! Có chỗ nào trên người em mà anh chưa thấy qua không?”

Cảnh Ngọc Ninh: “…”

Lời này thật sự đâm vào trái tim!

Cô cũng không biết mình sẽ ngủ trong bồn tắm, tất cả do ly rượu kia.

À, không! Do người đàn ông này, chắc chắn anh cố ý!

Cô nghĩ đến đây thì khuôn mặt nhỏ tức giận, đôi mắt trong veo nhìn về phía anh, lại không biết dáng vẻ này không giống như tức giận, càng giống như làm nũng.

Cô vốn không biết một người đàn ông đối diện với người phụ nữ mình yêu làm nũng, mà còn dưới hoàn cảnh mập mờ như vậy thì lực kích thích càng lớn thế nào.

Ánh mắt Lục Trình Niên càng sâu.

Cảnh Ngọc Ninh nhìn đôi mắt giống như sói lóe lên ánh sáng thì run sợ.

Cô lại chui vào trong chăn, lắp bắp nói: “Anh, anh nhìn em làm gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.