Sắc mặt của Cảnh Diệp Nhã cứng đờ, trong ánh mắt lộ ra vài tia ủy khuất.
“Chị, sao chị có thể nói em như vậy?”
Dư Thanh Liên cũng miễn cưỡng cười nói: “Cảnh Ngọc Ninh, em gái con cũng là có ý tốt, hay là các con trò chuyện một lát! Có gì hiểu lầm thì nói ra là được, sau này vấn là người một nhà.”
“Người một nhà? Ngại quá! Trong cái nhà này ngoại trừ hai người ra thì tôi với ai cũng có thể nói là người một nhà, chỉ có các người không phải.
Còn có, mẹ tôi chỉ sinh ra một đứa con gái, khi nào thì có thêm một đứa em gái? Mong bà đừng leo bám quan hệ bừa được không? Cũng không sợ hồn của mẹ tôi nửa đêm tới đòi mạng các người!”
Cảnh Diệp Nhấ bị bộ dáng lạnh lùng, sắc _ bén của cô dọa sợ tới mức hét lên một tiếng, trốn vào trong ngực của Dư Thanh Liên.
Đúng lúc này, trên cầu thang bỗng truyền đến tiếng quát lớn.
“Cảnh Ngọc Ninh”
Cảnh Ngọc Ninh ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Vương Tuyết đang chống trượng đi xuống.
Mặc dù bà cụ tuổi đã cao, nhưng rất có tinh thần, ánh mắt sắc bén, lúc này khuôn mặt lộ ra vẻ bình tĩnh, cũng có vẻ không giận tự uy.
Cảnh Ngọc Ninh cũng không sợ bà, lạnh lùng đứng ở đó, ánh mắt lãnh đạm, khí chất nghiêm nghị.
Vương Tuyết ghét nhất chính là bộ dáng này của cô, cao ngạo quật cường, giống y người mẹ đã chết kia của cô, giống như chảy gen kiêu ngạo trời sinh trong xương, không để bất cứ ai vào mắt.
Bà lạnh giọng quát lớn: “Lúc nấy cô nói cái gì?”
Cảnh Ngọc Ninh lười trả lời, có một số chuyện, số lần tranh chấp nhiều thì nói ra cũng chả còn ý nghĩa gì.
Mấy năm trước, cô còn có thể vì chuyện của mẹ mà cãi cọ ầm ï với bọn họ.
Nhưng bây giờ cô biết trong cái nhà này, căn bản không có bất cứ ai quan tâm đến mẹ cô, nên ngay cả cãi cô cũng lười cãi.
Vương Tuyết thấy cô không nói gì, con tưởng cô sợ, thần sắc lúc này mới hòa hoãn một chút.
Lại nhìn về phía Cảnh Diệp Nhã đang nép người trong ngực của Dư Thanh Liên, khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú kia giống như nai con bị hoảng sợ, điềm đạm đáng yêu nhìn bà, vẻ mặt không khỏi dịu đi vài phần.
“Được rồi! Nếu đã trở lại, thì đừng nói về chuyện quá khứ nữa, tới phòng ăn ăn cơm.”
Nói xong, thì dẫn đầu đi về phía nhà ăn.
Cảnh Ngọc Ninh cau mày, cuối cùng vẫn đi theo.
“Cảnh Ngọc Ninh, biết con muốn về nên dì đặc biệt dặn thím Trương làm món con thích, mau nếm thử xem có ngon hay không?”
Vừa ngồi vào bàn, Dư Thanh Liên đã ân cần thay cô gắp đồ ăn.
Cảnh Ngọc Ninh nhịn xuống sự chán ghét dưới đáy lòng, không hề động đũa, cũng không trả lời.
Cảnh Minh Đức nhìn bộ dáng lạnh lùng ngồi một chỗ kia của cô, lập tức tức giận.
“Sao nào? Kêu con ăn một bữa cơm còn ủy khuất con sao? Cho dù nói như thế nào thì dì Liên vẫn là bậc phụ huynh của con, gắp thức ăn cho con, con không biết nói tiếng cám ơn sao?”
Cảnh Ngọc Ninh vẫn không nói gì như cũ.
Cho dù cô không muốn so đo, cũng không có cách nào có vẻ mặt ôn hòa với một người phụ nữ đã bức chết mẹ cô, còn cùng bà ta ngồi cùng một bàn dùng cơm.
Cô đặt đũa sang một bên, lạnh lùng nói: “Không cân thiết! Tôi không đói bụng, cũng không muốn ăn.
Hôm nay các người bảo tôi về rốt cuộc là có chuyện gì? Nói thẳng vào vấn đề đi!”
Vương Tuyết nhìn cô, đôi mắt khôn khéo lóc lên một tia sáng.
Lân này, bà không tức giận, chỉ trâm giọng nói: “Xem ra cô có oán khí rất lớn với.
cái nhà này, cũng chả sao, cô không muốn ăn cũng chả ai ép cô, hôm nay gọi cô về là muốn báo với cô một tiếng.
Ngày kia là sinh nhật của em gái cô, tới lúc đó trong nhà sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho nó, chúng ta đã thảo luận với nhà họ Mộ, sẽ công bố chuyện tình của hai đứa nó trong bữa tiệc, đến lúc đó cô cũng phải tham dự.
Nếu có người hỏi, cô phải nói người đính hôn với Mộ Ngạn Bân vốn dĩ là em gái của cô, đây cũng là vì tốt cho cô, hai đứa đã là quá khứ rồi, vậy thì buông tay đi!”
Cảnh Ngọc Ninh kinh ngạc nhìn bà.
Cô chưa từng nghĩ, bọn họ trăm phương nghìn kế gọi cô về là vì chuyện này.
Cô nhìn Vương Tuyết, một lúc lâu sau, bỗng thấp giọng cười rộ lên.
_ “Ý của bà là, muốn tôi làm lá chắn cho hai người bọn họ? Làm hòn đá kê chân cho bọn họ công bố chuyện tình của họ?”
Vương Tuyết giận tái mặt, mắt lộ ra vẻ không hài lòng: “Cô nói gì vậy? Làm như vậy không chỉ vì em gái của cô, cũng là vì cô!”
Dừng một chút, lại bổ sung một câu: “Rốt – cuộc cô vẫn là con gái, sau này còn phải lập gia đình, bị người ta biết chuyện cô bị người ta bỏ, truyền ra ngoài thì dễ nghe sao?”
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
“Chuyện này cô không đồng ý cũng phải đồng ý! Ta đã quyết định! Cô không thể phản đối!”
“Nếu tôi khăng khăng không đi thì sao?”
Vương Tuyết lạnh lùng cười, trong ánh mắt quét về phía của cô còn thêm một tia nhạo báng và khinh miệt.
“Cô sẽ đi, trừ phi… cô không muốn những thứ mà mẹ cô để lại.”
Trong phòng ăn lập tức yên tĩnh, giống như kim rơi cũng có thể nghe.
Cảnh Ngọc Ninh lập tức đứng bật dậy khỏi ghế.
Sắc mặt cô xanh mét, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm bà.
Lúc lâu sau mới cười lạnh.
“Được! Rất được! Bà có thể uy hiếp tôi nhất thời, cũng không thể uy hiếp tôi cả đời!”
“Có thể uy hiếp cô nhất thời đã đủ rồi.”
Vương Tuyết dường như không nhìn thấy sự tức giận của cô, bình tĩnh đặt đũa xuống.
“Tám giờ tối ngày kia, khách sạn Đế Tước, đừng tới muộn.”
Lúc Cảnh Ngọc Ninh ra khỏi nhà họ Cảnh, đã tám giờ tối.
Cơn gió cuối thu làm cho người ta rét lạnh, lại không thể xua tan cơn tức giận trong lòng cô.
Cô vẫn luôn biết rằng Vương Tuyết thiên vị Cảnh Diệp Nhã, lại không ngờ có thế thiên vị đến loại trình độ này.
Ngay cả tỏ ra là bà nội cô ở mặt ngoài Ì cũng lười, trực tiếp dùng di vật của mẹ cô để uy hiếp cô, để cho Cảnh Diệp Nhã bước lên vị trí của cô? Nghĩ lại cũng cảm thấy nực cười! Cảnh Ngọc Ninh đứng ở bên đường, tức giận trong chốc lát, rôi nhanh chóng ổn định lại.
Năm đó mẹ của cô xảy ra chuyện, trước khi xảy ra chuyện đã ủy thác cho luật sư lập di chúc.
Nội dung trong di chúc rất đơn giản, †rong ngân hàng có két sắt của bà, nếu ngày nào đó bà ấy bất hạnh chết thì toàn bộ mọi thứ trong két sắt sẽ thuộc về Cảnh Ngọc Ninh.
Điều kiện duy nhất chính là phải đợi cho đến khi cô kết hôn, trước khi kết hôn, sẽ có luật sư chuyên môn thay cô giữ.
Cảnh Ngọc Ninh cũng không biết tại sao mẹ phải lập di chúc như vậy, cũng không biết trong két sắt kia có gì.
Chỉ là mấy năm nay, nhà họ Cảnh đã từng có mấy lần tới gõ cửa, ý đồ muốn cô từ bỏ phần di sản này.
Đương nhiên cô sẽ không đồng ý, trước | không nói tới thứ đó có giá trị bao nhiêu, chỉ dựa vào điểm đó là thứ mẹ để lại, cũng không thể để nó rơi vào tay người khác.
Chỉ là cứ như vậy, lại khiến cho cô càng cảm thấy thứ đồ trong đó chắc chắn không đơn giản.
Nếu không chỉ bằng tài phú hiện giờ của nhà họ Cảnh, không có khả năng đỏ mắt với nó như vậy.
Trong lòng đang suy nghĩ, một chiếc xe Audi đen đã ngang qua trước mặt cô, dừng.
lại trước cổng nhà họ Cảnh.
Cảnh Ngọc Ninh ngẩn ra một chút, giây tiếp theo, bên tai vang lên giọng nam quen thuộc.
“Cảnh Ngọc Ninh? Sao em lại ở đây?”
Cảnh Ngọc Ninh nghiêng đầu nhìn vê phía Mộ Ngạn Bân vừa xuống xe, cả người mặc một bộ đồ vest Armani xanh đậm, khiến dáng người anh ta càng cao và tràn đầy tinh thần.
Cô nhếch môi giễu cợt, lạnh lùng nói: “Cậu Mộ nhiều việc nên đã quên tôi họ gì sao.
Mộ Ngạn Bân hơi đình trệ, sắc mặt có _ chút cứng ngắc.
Đương nhiên anh ta sẽ không quên Cảnh Ngọc Ninh cũng họ Cảnh, nơi này nghiêm khắc mà nói cũng là nhà của cô.
Chỉ là mấy năm nay cô đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Cảnh, chưa từng trở về, hôm nay bỗng nhìn thấy cô ở đây nên đương nhiên cảm thấy kinh ngạc.