Nữ Thần Quốc Dân

Chương 119: Chương 119: Định hôn sự




Cảnh Ngọc Ninh im lặng nhìn cô ta: “Ồ, lòng tốt à?”

Cô cười lạnh một tiếng: “Nếu như là lòng tốt, vậy tại sao lại không cho cô? Dù sao thì cô mới là cháu gái mà bà ấy thương yêu nhất, không đúng à?”

“Cảnh Ngọc Ninh.”

Cảnh Minh Đức tức giận quát lớn.

Cảnh Diệp Nhã lộ ra biểu cảm ủy khuất.

“Chị, chị biết rõ là em đã có anh Ngạn Bân rồi, sao chị còn có thể nói như vậy được chứ, hơn nữa bà nội vẫn luôn rất yêu thương chị, chỉ là bản thân chị…”

“Đủ rồi. Xin ủng hộ team truyen one bằng cách truy cập trực tiếp vào truyen.one ”

Vương Tuyết đánh gãy lời của cô ta, quay đầu nhìn Cảnh Ngọc Ninh, trong mắt có ánh sáng lướt qua.

“Cô cứ việc nói thẳng đi, hôn nhân này cô có đồng ý hay không?”

Cảnh Ngọc Ninh nhìn Hứa Thiên Hồng.

Hai mắt của đối phương đang nhìn chằm chằm vào mình, cho dù là sau khi đã nghe thấy những lời nói kia, vẫn không hề có ý lùi bước.

Xem ra là ngay cả mối quan hệ của cô với Lục Trình Niên, Vương Tuyết cũng đã nói với ông ta rồi.

Ồ, đã không sợ chết, vậy thì cô cũng sẽ tác thành cho ông ta!

Cô nhẹ giọng nói: “Tôi cũng không có nói là không đồng ý.”

Hai mắt của Vương Tuyết sáng lên: “Nói như vậy là cô đồng ý rồi?”

“Mốt tôi đồng ý thì cũng được, nhưng mà trong khoảng thời gian này tôi muốn chuyển về đây sống.”

Cảnh Diệp Nhã lập tức nhíu mày lại: “Chị, không phải là chị vẫn có chỗ ở của riêng mình à?”

Cảnh Ngọc Ninh giống như cười mà không phải cười nhìn cô ta.

“Không phải là các người đã nói tôi với Lục Trình Niên không phải là mối quan hệ lâu dài à, đã như vậy thì tôi cũng nên chuyển ra ngoài.”

“Nhưng mà chị cũng còn căn hộ của mình mà…” Truy cập truyen.one đọc full nhé.

“Nói như vậy là các người không đồng ý? Đã như vậy thì quên luôn đi.”

Cảnh Ngọc Ninh đang nói, Vương Tuyết vội vàng nói: “Chuyện này tôi đồng ý.”

Bà ta hơi dừng lại một chút, thấp giọng nói: “Tốt xấu gì thì cô cũng là đứa nhỏ của nhà họ Cảnh, xuất giá đương nhiên cũng phải được gả đi từ nhà họ Cảnh, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, ai cũng không cho phép có ý kiến gì.”

Cảnh Diệp Nhã thấy thế, mặc dù là trong lòng vẫn có chút buồn bực bởi vì Cảnh Ngọc Ninh chuyển về đây ở, nhưng mà chỉ cần vừa nghĩ đến cô sẽ lập tức được gả cho người như là Hứa Thiên Hồng, lại nhịn không được mà hưng phấn.

Không chỉ có cô ta, Hứa Thiên Hồng cũng vui mừng không thôi.

Người phụ nữ này rõ ràng lúc nãy còn lạnh nhạt nói mấy lời tàn nhẫn với ông ta, không ngờ vừa mới một chút xíu đã đồng ý chuyện hôn sự của bọn họ.

Đây không phải là có cảm giác cái bánh từ trên trời rơi xuống à?

Ông ta kích động đến đỏ bừng cả khuôn mặt, vẫn luôn không ngừng xoa xoa tay.

“Đã như vậy rồi thì chúng ta quyết định thời gian đi.”

Dư Thanh Liên nói: “Cũng đúng dịp lắm, trước đó con có một người bạn xem ngày cho con gái của cô ấy, nói là cuối tuần này là một thời gian tốt, nhưng mà có điều là thời gian gấp quá.”

“Không gấp, không phải còn có một tuần nữa à?”

Cảnh Minh Đức vội vàng lên tiếng.

Hứa Thiên Hồng nghe nói như vậy thì lập tức càng kích động thêm.

“Cuối tuần này kết hôn quả thật là có hơi vội vàng, nhưng mà cũng không phải là hoàn toàn không kịp, tôi trở về thì sẽ lập tức chuẩn bị ngay, có làm như thế nào cũng sẽ không để cho em chịu thiệt.”

Cảnh Ngọc Ninh cong môi cười lạnh, không nói chuyện.

Vương Tuyết vừa cười vừa nói: “Đã như vậy rồi, thế thì làm phiền cậu nha, người trẻ tuổi bây giờ mới quen biết có ba ngày kết hôn nhanh cũng đều có, tính đến cuối tuần thì hai người đã quen biết một tuần rồi, cũng không tính là quá vội vàng. Về phần hôn lễ gì đó, sau này bổ sung thêm cũng không muộn.”

“Đúng vậy đó.” Cảnh Minh Đức cũng phụ họa theo: “Anh Hứa, nếu như thật sự không muốn để Ngọc Ninh chịu thiệt thòi, vậy thì chuẩn bị thêm chút sính lễ là được rồi.”

Xem thêm nhiều truyện hot nhé!

Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chàng Rể Cực Phẩm

Bác Sĩ Thiên Tài Giang Bắc Minh

Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Con Dâu Của Nhà Giàu

Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Y Võ Song Toàn

Vừa mới dứt lời liền nhận được một ánh mắt cảnh cáo của Dư Thanh Liên đưa qua.

Ông ta lập tức ngậm miệng lại, quay đầu cẩn thận híp mắt nhìn sắc mặt của Cảnh Ngọc Ninh.

Nhưng mà ông ta nhìn thấy con gái nên lộ ra biểu cảm tức giận hoặc ít nhất là biểu cảm không vui vào lúc này, giờ phút này lại đang cầm thìa uống nước canh, một chút cảm xúc không vui cũng không có.

Giống như bọn họ đang thảo luận với nhau là một chuyện khác, hoàn toàn không có liên quan gì đến cô.

Cảnh Minh Đức có chút ngơ ngác.

Hứa Thiên Hồng cười nói: “Đương nhiên là phải chuẩn bị sính lễ rồi, hôm nay tôi trở về sẽ bắt đầu làm ngay, tuyệt đối sẽ không để hai người thất vọng đâu.”

Cảnh Minh Đức lấy lại tinh thần, nghe vậy thì vui vẻ cười cười.

“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi. Nào nào nào, mọi người chúng ta cạn một ly vì chuyện vui này.”

Nói xong, tất cả mọi người đều nâng ly lên.

Cảnh Diệp Nhã cũng cười nói: “Em còn tưởng rằng em sẽ kết hôn sớm hơn chị nữa, không ngờ chị lại chạy trước em rồi, em thật sự vui mừng thay cho chị. Chị, em mời chị một ly.”

Cảnh Ngọc Ninh ngẩng đầu lên, giống như cười mà không phải cười nhìn cô ta một chút.

Nhưng mà cô cũng không nói cái gì khác, bưng ly lên, cũng không cạn ly với cô ta mà trực tiếp uống một ngụm.

Cảnh Diệp Nhã thấy thế thì âm thầm nhếch miệng, cuối cùng vẫn là không kiềm chế được niềm vui ở trong lòng, cũng nâng ly uống rượu.

Tất cả mọi người ở đây chỉ có Mộ Ngạn Bân là không nâng ly lên, nhíu chặt lông mày.

“Cảnh Ngọc Ninh, em thật sự đã nghĩ kỹ rồi, muốn lấy chồng vào thời điểm này?”

Không biết có phải là do ảo giác của anh ta hay không, anh ta cứ luôn cảm thấy việc này có chút không đúng.

Anh ta không hiểu rõ con người của Hứa Thiên Hồng, nhưng dù ít dù nhiều gì cũng đã từng nghe nói.

Người này có tiền tài là không sai, xem như là một nhà giàu ẩn danh, nhưng mà bối cảnh lại phức tạp, còn có liên quan đến xã hội đen. Đồng thời, mặc dù bề ngoài của người này ôn hòa lịch sự, nhưng mà trên thực tế là một nhân vật âm hiểm độc ác, có thể biết được từ cái chết của vợ cũ của ông ta.

Mối quan hệ của Cảnh Ngọc Ninh với người trong nhà lại không tốt, nhà họ Cảnh cũng không nên giới thiệu cho cô một người đàn ông như thế này.

Nhưng mà bây giờ anh ta với Cảnh Diệp Nhã vẫn còn chưa kết hôn, nói cho cùng thì cũng là người ngoài.

Mặc dù là trong lòng đang suy nghĩ mấy chuyện, nhưng mà cũng không thể mở miệng nói được.

Chỉ có thể nói bóng nói gió mà hỏi một câu như thế này.

Cảnh Ngọc Ninh nghe vậy thì buông ly rượu xuống, mỉm cười nhìn anh ta.

Cô gái đã uống rượu vào trên mặt mang theo một màu đỏ nhàn nhạt, càng làm nổi bật lên gương mặt trắng như tuyết.

Cô hơi quay đầu lại, một cái tay nâng ở bên má, ánh mắt mỉm cười giống như là một bông hoa kiều diễm ướt át.

“Anh Mộ quan tâm tôi như vậy, có phải là còn quan tâm tôi không thế.”

Không khí bỗng nhiên lại yên tĩnh.

Mọi người ở đây đều lập tức im miệng, không dám tin mà nhìn Cảnh Ngọc Ninh.

Vương Tuyết nhíu mày.

“Cảnh Ngọc Ninh, ở đây còn có người khác nữa, cô đang nói nhăng nói cuội cái gì vậy?”

Cảnh Ngọc Ninh quệt quệt miệng, dường như đã uống hơi nhiều rồi.

Cảnh Ngọc Ninh tôi không có nói gì hết nha, chỉ là cảm thấy anh Mộ đây ba lần bốn lượt suy nghĩ vì tôi, trong lòng tôi cho rằng có phải là tình cảm cũ đối với tôi vẫn còn chưa hết, cho nên muốn hỏi một câu thôi. Mộ Ngạn Bân, anh nói xem nếu như lúc trước tôi không bắt gian anh với Cảnh Diệp Nhã tận giường, hiện tại có phải là chúng ta vẫn đang ở bên cạnh nhau không?”

Biểu cảm trên khuôn mặt của Cảnh Diệp Nhã rạn nứt với tốc độ bằng mắt thường có thể nhìn thấy được.

Mộ Ngạn Bân cũng giận đến tái mặt, lạnh lùng nói: “Cảnh Ngọc Ninh, giữa chúng ta đã là quá khứ rồi, tại sao phải nhắc đến vào lúc này chứ?”

Người ở đây chỉ có một mình Hứa Thiên Hồng là ngây ngốc.

Trước đó Vương Tuyết cũng chỉ nói với ông ta biết Cảnh Ngọc Ninh và Lục Trình Niên hơi mập mờ, mà Lục Trình Niên là người đã có gia đình, cho nên bà ta hơi lo lắng.

Nhưng từ trước đến nay không có nói trước đó Cảnh Ngọc Ninh lại là bạn gái của Mộ Ngạn Bân.

Ông ta có chút mờ mịt nhìn Cảnh Ngọc Ninh, lại nhìn Mộ Ngạn Bân một chút, hỏi: “Mọi người đang nói cái gì vậy? Cậu Mộ, không phải cậu là bạn trai của cô hai Cảnh ư? Sao lại…”

Cảnh Diệp Nhã đè nén cơn tức giận xuống đáy lòng, miễn cưỡng cười cười.

“Thật xin lỗi, thân thể của con hơi không thoải mái, con đi lên lầu nghỉ ngơi trước đây.”

Nói xong liền đứng dậy vội vàng rời khỏi.

Mộ Ngạn Bân thấy thế cũng nhanh chóng đứng dậy đuổi theo.

“Diệp Nhã, em chờ anh với.”

Lúc rời khỏi phòng ăn, bước chân của anh ta dừng lại, đến cùng vẫn quay đầu lại nhìn Cảnh Ngọc Ninh.

“Em vẫn luôn là như thế này, thích xem lòng tốt của người khác là lòng lang dạ thú! Sau này có chuyện gì tôi cũng sẽ không quan tâm nữa, em tự cầu phúc đi.”

Nói xong, anh ta liền nổi giận đùng đùng đuổi theo Cảnh Diệp Nhã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.