Diễn biến trên mạng không khác dự đoán của cô lắm.
Dù hôm qua trong video cô đã làm sáng tỏ chuyện mình bị người ta hãm hại, cũng đã công bố báo cáo về thành phần thuốc kiểm tra được trong đồ ăn thừa, nhưng thuỷ quân quá nhiều, ùn ùn chất vấn.
Có nhiều dân mạng độc lập năng lực phán đoán tương đối kém, bị người ta dắt mũi, thành ra có những suy nghĩ sai lầm.
“Kiểm tra trước kia là bị người hãm hại, bây giờ ảnh chụp lại là bị người hãm hại, sao không hại ai mà cứ đi hại cô thế, hóa ra hầu hết do cô giở trò.”
“Có thể nghĩ đến việc giữ lại đồ ăn thừa để đi kiểm tra, mà lại không đề phòng sẽ có người chụp lén mình ư, nói ra tôi cũng không tin.”
“Người này có chứng vọng tưởng bị hại, bản thân làm việc trái với lương tâm, lại định vu vạ cho người khác, da mặt dày cỡ nào mới có thể nói ra những lời như vậy?”
“Vừa nói có người muốn hại cô, vừa nói không biết người hại cô là ai, hóa ra dù xảy ra chuyện gì cũng có thể vu cho người khác, còn cô toàn vô tội.”
“Đúng đấy, thiết lập người bị hại này giả đến mức khiến người ta buồn nôn.”
Cảnh Ngọc Ninh từ từ nhìn sang, vẻ mặt không hề dao động.
Tống Linh bên cạnh vô cùng thấp thỏm, dè dặt nhìn sắc mặt cô, sợ cô không vui tức giận đập điện thoại di động.
“Ninh Ninh, tôi nói những người này đều là kẻ mù, lớn như vậy rồi mà chứng cứ rành rành như thế không nhìn thấy, còn trắng trợn bịa đặt.”
Tống Linh thực tức không nhịn nổi, nói.
Cảnh Ngọc Ninh mỉm cười.
“Tất nhiên có người nhìn thấy, còn những người này đều là thuỷ quân chuyên nghiệp nên không nhìn thấy là rất bình thường, xem ra lần này Cảnh Diệp Nhã đã dốc hết cả tiền vốn rồi.”
Mời nhiều thuỷ quân như vậy, chắc phải tốn rất nhiều tiền.
Tống Linh sững sờ, không ngờ lại có thể như vậy.
“Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”
Cảnh Ngọc Ninh liếc nhìn cô ta: “người miền núi tự có cách hay.”
Dứt lời, cô đang chuẩn bị rời khỏi Facebook thì chợt nhìn thấy một tài khoản.
Tài khoản đó có tên “Không phải hoa cũng chẳng phải sương”.
Không phải hoa cũng chẳng phải sương: Mọi người đừng nói xấu Cảnh Ngọc Ninh nữa, nói thật cho mọi người biết, tôi đang làm việc ở Ảnh Thị Thành, trước đó tôi đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình phóng viên đến phỏng vấn.
Người ta không hề chột dạ, mà rất bình tĩnh ung dung phát biểu, hơn nữa bản thân cô ấy rất tốt, rất thân thiện, cũng rất có năng lực, nên không thể có chuyện nhờ vào người khác mà leo lên.
Mọi người đừng nói linh tinh nữa, một cô gái xinh đẹp lại có năng lực như vậy, cũng không làm chuyện gì sai mà mọi người lại cứ nói xấu cô ấy, không thấy cắn rứt lương tâm sao? . ngôn tình hoàn
Nhưng dù lời này phát ra từ đáy lòng thì cũng chỉ có rất ít người ủng hộ.
Lượng lớn thuỷ quân tràn vào, chửi rủa ầm ĩ.
Trong khu vực bình luận, tài khoản có tên này tranh cãi lý lẽ với thủy quân, dù chỉ nhìn con chữ nhưng Cảnh Ngọc Ninh cũng có thể cảm giác được nếu như đổi lại là cô, chỉ sợ cô sẽ bị chọc tức đến phát khóc.
Dù vậy, cô ấy vẫn không hề từ bỏ tiếp tục giải thích.
Y hệt chiến sĩ cô độc xung phong ra trận vì Cảnh Ngọc Ninh.
Trong lòng Cảnh Ngọc Ninh cảm thấy ấm áp, cô nhấn like, sau đó đáp lại: “Cám ơn đã ủng hộ! 【 ôm quyền 】 【 ôm quyền 】”
Không ngờ tin vừa gửi đi đã lập tức nhận được trả lời.
Đối phương cực kỳ vui mừng, cách màn hình cũng có thể cảm giác được sự vui mừng của cô ấy.
Không phải hoa cũng chẳng phải sương: A a a a a! Tôi được chị gái like, tôi được chị gái lật thẻ bài rồi.
Cảnh Ngọc Ninh sững sờ, mỉm cười, sau khi thấy có tin nhắn riêng gửi đến, cô lập tức mở ra, thì ra là tin của dân mạng vừa nãy gửi tới.
Không phải hoa cũng chẳng phải sương: Chị gái, xin hỏi đúng là chị sao? 【chớp chớp mắt 】
Cảnh Ngọc Ninh hơi do dự, nhưng vẫn nhanh chóng đánh chữ nói: Đúng.
Không phải hoa cũng chẳng phải sương: A a a a a a! em lại có thể gặp được Idol chân chính rồi.
Cảnh Ngọc Ninh không khỏi bật cười, nghĩ một chút, nhớ tới vừa rồi trong khu vực bình luận nhìn thấy dân mạng này bị công kích tới tấp, gõ một tin nhắn dài.
Cảnh Ngọc Ninh: Cám ơn em đã bảo vệ chị trên mạng, chị rất cảm kích cũng rất cảm động, nhưng chị vẫn hi vọng trước khi bảo vệ chị em hãy bảo vệ tốt cho bản thân.
Chị kiên cường hơn so với tưởng tượng của các em, nên sẽ không để ý đến tin đồn bên ngoài, bởi vậy em không cần ra mặt tranh luận cái gì vì chị nữa.
Nếu như em thật thích chị thì hãy chờ tác phẩm của chị, chúng ta sẽ dùng thực lực nói chuyện, dùng tác phẩm chứng minh.
Một lát sau, có tin nhắn trả lời.
Không phải hoa cũng chẳng phải sương: Hu hu hu… Em biết mà, chị gái mà em ngưỡng mộ là chị gái tốt nhất trên thế giới, em biết, em sẽ không đi tranh cãi nữa, em sẽ mãi mãi ủng hộ chị, hội Ninh Mi Mi chúng em sẽ luôn ủng hộ chị.
Cảnh Ngọc Ninh ngẩn người, ngẩng đầu hỏi Tống Linh: “Ninh Mi Mi là cái gì?”
Tống Linh vẻ mặt bình tĩnh: “Ồ, hình như đó là tên mà các fan của cô đặt cho fan club của cô.”
Cảnh Ngọc Ninh hơi hoảng hốt.
Fan club?
Cô… đã có fan club nhanh như vậy sao?
Cảnh Ngọc Ninh không khỏi bật cười, cô thế mà không biết, từ sau khi Poster của Quan Tuyên được tung ra, cô sớm đã thu hút một lượng lớn fan rồi.
Cộng thêm chuyện vạch trần hai ngày nay, thái độ đối đáp không kiêu ngạo không tự ti của cô lại kéo theo một lượng fan hâm mộ nữa.
Nhưng số fan hâm mộ này thực sự quá nhỏ, không có tác dụng gì giữa internet mênh mông như biển, nên mới chưa được phát hiện.
Thật ra trong lòng Cảnh Ngọc Ninh rất vui vẻ, dù ai biết mình được người khác thừa nhận đều sẽ cảm thấy vui vẻ.
Sau khi nói chuyện phiếm với dân mạng kia mấy câu, cô mới offline, cất điện thoại đi đến studio.
Đến studio, Cảnh Diệp Nhã vừa nhìn thấy cô, lập tức đi tới.
Sắc mặt cô ta có vẻ bất thiện, Tống Linh bất giác chắn phía trước Cảnh Ngọc Ninh, không để cô ta tới gần.
Cảnh Diệp Nhã thấy thế, sắc mặt càng trở nên u ám, nhưng cuối cùng vẫn dừng bước.
“Cảnh Ngọc Ninh, Tiểu Quỳ đâu? Cô đưa cô ấy đi đâu rồi?”
Cảnh Ngọc Ninh nhíu mày.
Đôi mắt trong trẻo hờ hững mang theo vẻ trào phúng.
“Tiểu Quỳ không phải trợ lý của cô sao? Trợ lý của cô không thấy, liên quan gì tới tôi?”
Cảnh Diệp Nhã nghe vậy, đôi mắt gần như muốn phun lửa.
“Cô còn giả vờ, nếu như không phải là các người mang cô ấy đi thì làm sao tôi có thể không tìm thấy cô ấy chứ?”
Cảnh Ngọc Ninh cười lạnh: “Cảnh Diệp Nhã, nói là phải có chứng cớ, cô luôn miệng nói tôi mang Tiểu Quỳ đi, cô có chứng cứ gì sao?”
Cảnh Diệp Nhã nghẹn họng.
Lúc trước khi đi tìm Tiểu Quỳ, Tống Linh đã tìm một góc chết không có camera, bởi vậy căn bản không thể lưu lại chứng cớ gì.
Tất nhiên Cảnh Diệp Nhã cũng biết điểm này, nên mới càng hoảng hốt.
Con bé Tiểu Quỳ đáng chết kia chắc sẽ không nói ra lời gì không nên nói chứ.
Bình thường cô ta đối xử với trợ lý này cũng không tốt, nhưng xem tính cách của Tiểu Quỳ, bản thân cô ta lại cầm đằng chuôi nên cô ta vẫn giao cho Tiểu Quỳ không ít chuyện quan trọng.
Cô ta dùng thủ đoạn vừa chèn ép vừa trấn an, coi như đã nắm chặt Tiểu Quỳ trong tay.
Nhưng bây giờ, không thấy Tiểu Quỳ đâu.
Bắt đầu từ tối qua đã không tìm thấy Tiểu Quỳ, lúc đầu cô ta còn tưởng Tiểu Quỳ đi ra ngoài có chuyện gì, nhưng đến rất khuya Tiểu Quỳ cũng không hề trở lại.
Điện thoại cũng không gọi được, cô ta đã hỏi rất nhiều người nhưng không ai thấy Tiểu Quỳ.
Vừa nghĩ đến chuyện hôm qua cô ta dặn Tiểu Quỳ đi làm, Cảnh Diệp Nhã mới ý thức được xảy ra chuyện.