Đồng tử Cảnh Diệp Nhã đột ngột mở to.
Kinh hãi, bàng hoàng nhìn Cảnh Ngọc Ninh.
“Chị, chị muốn làm gì? Chị rõ ràng đã đồng ý…”
“Tôi đã đồng ý với bác Mộ là sẽ không nói ra quan hệ giữa ba người chúng ta, nhưng phải là dựa trên tiền đề là cô không được gây rối với tôi, nhưng nếu cô cứ nhất định gây rối với tôi…”
Cảnh Ngọc Ninh cười lạnh, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng tàn nhẫn.
“Tôi sẽ không khách sáo đâu. Lúc đó cô cứ xem xem vị trí cô trộm về này ngồi có vững hay không nhé?”
“Chị!”
Cảnh Ngọc Ninh đứng dậy, không thèm đoái hoài đến Cảnh Diệp Nhã nữa rồi bỏ đi thẳng.
An Kiều không nghe thấy những gì họ vừa nói, khi thấy cô ấy rời đi như thế này, cô ta đột nhiên vô cùng tức giận.
“Chị Diệp Nhã, chúng ta hãy gọi cảnh sát hoặc gọi cho cậu Mộ đi! Cô ta dám làm tổn thương chị như vậy, không được để cô ta đi được!”
Cảnh Diệp Nhã tức giận đến mức nắm chặt ngón tay của mình, chỉ hận không thể cắt cụt móng tay của mình.
Nghe thấy lời An Kiều nói, cô quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi nhìn cô ta.
“Gọi cảnh sát?”
An Kiều không hiểu tại sao cô lại biểu hiện như vậy, cứ gật đầu lia lịa.
“Đúng.”
Không ngờ, Cảnh Diệp Nhã đột nhiên tức giận, dùng bàn tay đẩy cô ta ra: “Cút!”
An Kiều: “????”
Cô ta không biết mình đã nói sai cái gì, nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng sự tức giận của Cảnh Diệp Nhã, cô ta nghĩ cô vẫn còn giận Cảnh Ngọc Ninh nên liền nhanh chóng đi qua đỡ cô dậy.
“Chị Diệp Nhã, đừng vậy mà.”
Cảnh Diệp Nhã hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ đè nén lửa giận trong lòng.
“Đỡ tôi về khách sạn, nói với Lâm Thư Phàm rằng tôi không được khỏe và không thể quay hôm nay.”
An Kiều sửng sốt.
“Hả?”
Cảnh Diệp Nhã nhìn cô ta chằm chằm: “Hả cái gì? Còn không mau đi đi?”
“Nhưng … còn chuyện với Cảnh Ngọc Ninh, chúng ta bỏ vậy sao?”
Cảnh Diệp Nhã nhìn chằm chằm về hướng Cảnh Ngọc Ninh rời đi, âm thầm nắm chặt tay.
“Đừng lo, tôi sẽ không bỏ qua đâu, hôm nay cô ta đã làm gì với tôi, sớm muộn cũng có một ngày tôi trả lại cho cô ta gấp trăm vạn lần như vậy!”
Cuối cùng, An Kiều ngoan ngoãn đến giúp Cảnh Diệp Nhã xin nghỉ phép với Lâm Thư Phàm.
Trên phim trường có động tĩnh lớn như vậy, Lâm Thư Phàm không thể không biết, nhưng ở trước mặt An Kiều, ông ta vẫn không nói gì cả.
Ông ta xua tay, giả bộ không biết gì: “Phiền cô ta ghê, được rồi, chỉ nghỉ một ngày thôi đó, ngày mai phải tiếp tục công việc.”
An Kiều tuy rằng bất mãn, nhưng là không dám nói lời nào, quay về chỗ Cảnh Diệp Nhã lại.
Bên kia, Cảnh Ngọc Ninh ngồi trước gương, ngoan ngoãn để cho Tống Linh bôi thuốc lên mặt mình.
Vốn dĩ đã trang điểm, nhưng lúc này khi thoa thuốc thì việc tẩy trang trước tiên là điều đương nhiên.
Nhưng may mắn là Cảnh Ngọc Ninh có làn da tốt và không cần trang điểm nhiều, chỉ cần dùng bông tẩy trang lau sạch lớp phấn trên mặt, bôi thuốc xong rồi sẽ đánh lên lại.
Tống Linh cẩn thận bôi thuốc cho cô, đau khổ nói: “Cảnh Diệp Nhã đúng là đồ điên! Đang yên đang lành tự nhiên lên cơn dại. Nhìn mặt cô sắp sưng lên rồi kìa.”
Cảnh Ngọc Ninh nhìn bộ dạng oán hận của cô, không khỏi nở nụ cười: “Được rồi, cô ta so với tôi còn tệ hơn mà, nhất là cú đá của cô đó, này, chắc cô không dùng hết sức đúng không?”
Tống Linh lạnh lùng hừ một tiếng.
“Nếu tôi mà dùng toàn bộ sức lực thì giờ này cô ta không tự đi đến bệnh viện mà phải nằm trên cáng cứu thương đến ấy.”
Rốt cuộc Tống Linh cũng biết rằng mình không được ra tay quá tàn nhẫn ở trường quay để tránh lời tiếng thiên hạ.
Cảnh Ngọc Ninh gật đầu, trong lòng có chút nhẹ nhõm.
Rồi cô nghĩ đến điều gì đó, không khỏi tắt nụ cười.
“Có vẻ như mối quan hệ giữa Cảnh Diệp Nhã và Mộ Ngạn Bân đã thực sự xảy ra vấn đề rồi.”
Tống Linh sửng sốt, có chút khó hiểu: “Ý là thế nào?”
“Trước giờ cô là đối nhân xử thế rất khôn ngoan, cũng không phải là người dễ cáu kỉnh. Điều này có thể thấy qua việc cô ta có thể chịu đựng mà sống với Dư Thanh Liên đến năm 18 tuổi rồi mới chính thức về nhà chúng tôi. Nếu đã như vậy thì tại sao hôm nay tôi chỉ nói đôi câu chuyện phiếm thôi mà cô ta lại kích động đến thế chứ? Điều này chưa đủ chứng tỏ là có vấn đề giữa Cảnh Diệp Nhã và Mộ Ngạn Bân sao?”
Tống Linh phản ứng lại, chợt nhận ra rồi ồ một tiếng.
“Nói vậy là vừa rồi cô cố ý chọc giận cô ta?”
“Đúng!”
Tống Linh lại khó hiểu.
“Nhưng vậy thì có ích gì cho chúng ta?”
Cảnh Ngọc Ninh mỉm cười.
Lợi ích? Tất nhiên là có.
Dù gì thì chó sẽ cung chỉ nhảy tường khi chúng đang vội, phải không?
Nghĩ đến đây, cô khẽ cụp mắt xuống, lộ ra một nụ cười thâm sâu, sau đó cô lấy điện thoại di động ra gọi.
Ngay sáng hôm đó, một đoạn video bất ngờ bùng phát trên mạng.
Lại là bộ phim “Pháo Hôi Công Lược”, và cũng lại là Cảnh Diệp Nhã và Cảnh Ngọc Ninh.
Gần đây có quá nhiều lượt tìm kiếm hot về bộ phim và hai người này khiến dân mạng sắp tê cả đầu rồi.
Tuy nhiên khi nhấp vào video và nhìn thấy những gì xảy ra, họ không khỏi há hốc mồm.
Chết tiệt! Như này quá tàn nhẫn rồi!
Đây có còn là Cảnh Diệp Nhã hiền lành và tốt bụng trước ống kính không vậy?
Trong video, Cảnh Diệp Nhã lao đến chỗ Cảnh Ngọc Ninh như một kẻ điên và tát cô một cái như trời giáng.
Đoạn phim chỉ ngắn vỏn vẹn 10 giây, sau cái tát đó, máy quay nhanh chóng lướt qua khuôn mặt ngơ ngác của Cảnh Ngọc Ninh và dáng vẻ bất ngờ của mọi người gần đó.
Ngay khi đoạn video này bị phát tán, nó lập tức gây náo động trên mạng.
Nó thậm chí còn tồi tệ hơn sự cố ảnh của Cảnh Ngọc Ninh trước đây.
“Cái đệch, Cảnh Diệp Nhã điên rồi phải không? Cái tát vào mặt này tôi nhìn còn thấy đau nữa, sao cô ta ra tay được hay vậy?”
“Đây không phải là đang quay phim sao? Là tình tiết phim yêu cầu vậy à?”
“Chắc không phải quay phim đâu. Họ đều mặc quần áo bình thường, còn không mặc phục trang nữa mà.”
“Vậy thì chuyện gì đang xảy ra vậy? Chắc không phải đang yên lành tự dưng mà đánh chứ, nhất định phải có nguyên nhân gì đó bên trong.”
“Cho dù có nội tình gì thì cũng không thể làm vậy được! Thật là quá đáng!”
“Đúng vậy, ngày thường giả vờ hiền lành tốt bụng, không ngờ sau lưng lại hung ác như vậy.”
“Người ta đều nói đánh người thì không đánh vào mặt, mấy ngôi sao nữ toàn dựa vào mặt kiếm cơm, còn phải quay phim nữa chứ. Cô ta thế này là muốn người ta hết đường đóng phim đấy à?”
“Nhìn đã thấy đau, người bị đánh còn phải đau bao nhiêu nữa chứ. Quả thực quá tàn nhẫn.”
“Điều quan trọng nhất không phải là họ là chị em sao? Một thời gian trước lúc Cảnh Diệp Nhã tham gia phỏng vấn đã nói rằng cô ấy và Cảnh Ngọc Ninh đã làm hòa như trước rồi mà.”
“Đúng đó, nói vậy thì những gì nói trên phỏng vấn đều là giả cả.”
“Chắc giả rồi, nếu không sao có thể phía trước thì nói làm hòa, phía sau lại trở mặt còn đánh người vậy chứ?”
“Tôi thấy vẻ mặt của Cảnh Ngọc Ninh khá là ngơ ngác, chắc là không ngờ cô ta lại làm vậy, rất có thể là phía Cảnh Diệp Nhã gây rối, bắt nạt bên kia.”
“Chao ôi! Uổng công tôi coi cô ta là nữ thần. Hóa ra dịu dàng đều là giả, sự thật thì lại tàn nhẫn, chua ngoa như vậy, động tác và tốc độ kia nhất định không phải lần đầu tiên đánh người rồi, không chừng thực tế cô ta chính là người như vậy đó.”
“Hình tượng sụp đổ rồi.”
“Sụp đổ +1.”
“Sụp đổ +1.”
“Sụp đổ +10000…”
Lúc này, Mộ Ngạn Bân đang ngồi trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Mộ Thị thì nghe thấy âm thanh nhắc nhở từ điện thoại di động, anh cầm lên xem, sắc mặt đột nhiên thay đổi.